Điệp Viên 007 - Sòng Bạc Hoàng Gia

Chương 24: Chương 24




“Trái cấm”

Lúc Bond trở về phòng, anh xúc động khi thấy hành trang của mình đã được cất đi, bàn chải răng và vật dụng cạo râu ngăn nắp trong phòng tắm ở một đầu giá đỡ thủy tinh, phía trên bồn rửa mặt. Ở đầu bên kia là bàn chải của Vesper và một hoặc hai lọ nhỏ, cùng hộp kem thoa mặt.

Anh liếc nhìn những cái lọ và ngạc nhiên thấy một lọ đựng thuốc ngủ Nembutal. Có lẽ thần kinh của Vesper bị chấn động bởi những sự kiện ở biệt thự nặng nề hơn anh tưởng.

Bồn tắm đã đầy nước cho Bond, có cả một lọ nước hoa mùi thông đắt tiền mới trên ghế bên cạnh bồn và khăn lau.

“Vesper”, Bond gọi.

“Vâng?”

“Em quả là vô địch. Em khiến anh có cảm tưởng mình như một gã trai tơ vậy”.

“Em được lệnh lo cho anh. Em chỉ làm những gì được bảo làm”.

“Em yêu, bồn tắm rất hoàn hảo. Em sẽ lấy anh chứ?”

Cô gái khịt mũi. “Anh cần một nô lệ chứ không phải một người vợ”.

“Anh muốn em”.

“À, em thì muốn tôm hùm và champagne của mình, vậy hãy nhanh lên”.

“Được, được”, Bond đáp.

Anh lau khô người, mặc áo sơmi trắng và quần xanh đậm. Anh hy vọng nàng cũng sẽ trang phục đơn giản, và anh hài lòng khi Vesper không gõ mà xuất hiện ở cửa với áo vải màu xanh biển nhạt đi thành màu mắt cô gái, cùng chiếc váy xếp nếp bằng vải cô-tông màu đỏ sẫm.

“Em không chờ nổi. Em đang chết đói đây. Phòng gần nhà bếp nên em bị mùi vị thức ăn tuyệt vời hành hạ”.

Bond bước đến, quàng tay ôm cô gái.

Vesper nắm tay Bond và họ sánh bước xuống cầu thang, ra ngoài sân đến nơi bàn ăn đã được dọn săn dưới ánh sáng hắt ra từ căn phòng ăn vắng khách.

Rượu champagne do Bond gọi khi đến đã có mặt trong xô đá mạ bạc bên cạnh bàn. Bond rót đầy hai ly. Vesper bận rộn với món pa-tê gan thơm ngon, và nàng lấy bánh mì dòn kiểu Pháp cùng những khoanh bơ dày vàng sẫm ướp đá vụn cho cả hai.

Họ lại nhìn nhau, uống cạn và một lần nữa Bond rót rượu đầy đến miệng ly.

Trong lúc ăn, Bond kể cho cô gái nghe về chuyến tắm biển, và họ trò chuyện về những gì sẽ làm vào sáng hôm sau. Suốt bữa ăn họ không thổ lộ những cảm xúc dành cho nhau, nhưng ánh mắt của Vesper cũng như của Bond đầy nét khích động mong đợi buổi tối sớm đến. Thỉnh thoảng họ chạm tay chân vào nhau như thể đè nén sự căng thẳng trong cơ thể.

Khi món tôm hùm đã đến và đi, chai champagne đã cạn một nửa và họ đã phết kem lên những quả dâu rừng, Vesper thở một tiếng dài mãn nguyện.

“Em cứ như lợn vậy”, nàng vui nhộn thốt lên. “Anh luôn luôn cho em những thứ em thích nhất. Trước kia em chưa bao giờ được chiều chuộng hư hỏng như thế”. Nàng ngây người nhìn vững biển sáng trăng qua khoảng sân. “Ước gì em xứng đáng được nhận”. Giọng nàng chùng xuống, gượng gạo.

“Ý em nói gì?” Bond ngạc nhiên hỏi.

“Ô, em không biết. Em cho rằng người ta nhận những gì đáng được nhận, vì thế có lẽ em xứng đáng thật”.

Nàng nhìn Bond và mỉm cười. Mắt nàng khép lại một cách kỳ lạ.

“Anh thật sự không hiểu nhiều về em”, cô gái đột ngột thốt lên.

Bond bất ngờ trước âm sắc thấp, nghiêm nghị trong giọng nói của Vesper.

“Cũng khá đủ”, anh bật cười và nói. “Tất cả những gì anh cần cho ngày mai, ngày kia và ngày sau đó. Em cũng không biết anh nhiều nếu đặt vấn đề”. Anh rót thêm champagne.

Vesper tư lự nhìn Bond.

“Con người là những hòn đảo”, nàng nói. “Họ không thực sự tiếp xúc. Dù gần gũi bao nhiêu, người ta vẫn rất cách biệt. Thậm chí cả khi họ đã lấy nhau được 50 năm”.

Bond thất vọng nghĩ hẳn Vesper đang lâm vào trạng thái “ủ ê vì rượu”. Quá nhiều champagne đã khiến nàng hóa u sầu. Nhưng đột nhiên cô gái bật cười vui vẻ.

“Đừng lo như thế chứ”. Vesper cúi ra phía trước, đặt tay lên tay Bond. “Em chỉ đa cảm thôi. Dù sao tối nay hòn đao của ém cũng cảm thấy rất gần gũi với hòn đảo của anh”. Nàng nhấp một ngụm champagne.

Bond bật cười, lòng nhẹ nhõm. “Chúng ta hãy kết nối thành bán đảo”, anh nói. “Nào, món dâu thanh toán xong rồi đấy”.

“Không”, Vesper đáp. “Em phải uống cà phê”.

“Và rượu brandy nữa”, Bond phản bác.

Bóng đen đe dọa đã trôi qua. Cái bóng đen nhỏ thứ hai. No cũng để lại một dấu hỏi rất nhỏ lơ lửng trên không trung, nhanh chóng tan biến khi vẻ ấm cúng và thân mật một lần nữa bao trùm lên họ.

Khi họ đă uống xong cà phê và Bond đang nhấm nháp brandy, Vesper nhặt ví tay lên, đến đứng sau lưng Bond.

“Em mệt”, nàng thốt lên, tay đặt trên vai Bond.

Anh đưa tay lên nắm và họ bất động trong một khoảnh khắc. Vesper cúi xuống, nhẹ lướt làn môi lên tóc Bond. Thế rồi cô gái đi khỏi, và chốc lát sau có ánh đèn sáng trong phòng nàng.

Bond hút thuốc và đợi cho đến khi thuốc tàn, sau đó đi theo Vesper. Anh chỉ dừng lại để chúc chủ quán và vợ ngủ ngon và cảm ơn họ về bữa tối. Họ trao đổi những lời lẽ xã giao, rồi Bond lên cầu thang.

Đồng hồ mới chỉ 9 giờ 30 khi Bond từ phòng tắm bước vào phòng cô gái và đóng cửa lại.

Ánh trăng chiếu qua mành cửa sổ khép hờ, phủ lên những cái bóng bí mật trên làn da trắng nõn của cơ thể nàng trên chiếc giường rộng.

* * * * *

Bond tỉnh giấc trong phòng riêng khi trời rạng sáng và trong một lúc, anh nằm yên vỗ về những hồi ức của mình.

Sau đó anh lặng lẽ rời khỏi giường, khoác pyjama và rón rén qua cửa phòng Vesper, rời khỏi nhà để ra bãi biển.

Mặt biển phẳng lặng và yên tĩnh dưới ánh bình minh. Những ngọn sóng nhỏ màu hồng lười nhác liếm lên nền cát. Trời lạnh nhưng Bond cởi áo khoác, trần trụi lang thang dọc theo mép nước đến điểm anh đã tắm tối hôm trước, rồi chậm rãi và thoải mái bước xuống biển cho đến khi nước dâng lên dưới cằm. Anh rút chân lên khỏi đáy và chìm xuống, bịt mũi bằng một tay, nhắm mắt cảm nhận dòng nước lạnh ve vuốt mái tóc và thân thể của mình.

Mặt vịnh như tấm gương phẳng không vết nứt, ngoại trừ nơi dường như có một con cá nhảy lên. Dưới nước, Bond hình dung quang cảnh tĩnh lặng, ao ước lúc ấy Vesper đi qua rặng thông và sững sờ khi thấy anh đột ngột trồi lên từ cảnh biển trống vắng.

Tròn một phút sau Bond trồi lên mặt nước trong làn bọt tung tóe, lòng thất vọng. Không một ai trong tầm nhìn. Bond bơi và trôi lờ lững một lúc, rồi khi mặt trời có vẻ đã đủ nóng, anh lên bờ, nằm ngửa và say sưa với cái thể xác mà đêm tối đã trả lại cho anh.

Cũng như tối hôm kia, Bond lại nhìn lên bầu trời trống rỗng và bắt gặp ở đó câu trả lời.

Sau một lúc, anh đứng lên, chậm rãi đi dọc theo bãi biển trở lại nơi để chiếc áo khoác pyjama.

Ngày hôm đó Bond sẽ cầu hôn với Vesper. Anh cảm thấy khá chắc chắn, vấn đề chỉ là sự chọn lựa thời điểm thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.