Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 7: Chương 7




Lâm Ninh ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng Lục Thời Dư chuẩn bị cho cô, trong lòng chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa nản lòng với việc mình thiếu ý chí.

Tối hôm qua vốn mới muốn nhắm mắt một chút, kết quả lại đến tận hừng đông.

Hơn nữa, khi cô tỉnh lại còn nằm trong lòng Lục Thời Dư, đây chứng tỏ chẳng những cô không xuống giường ra phòng khách ngủ, còn bị anh ôm ngủ cả một đêm

Sau đó, Lục Thời Dư thừa dịp cô kinh hãi thất thần, cho cô một hôn buổi sáng, rồi đi xuống giường vào nhà tắm rửa mặt chải đầu, làm bữa sáng phong phú vì cô.

Đây là sao? Loại không khí ngọt ngào của vợ chồng tân hôn này có phải quá nồng nhiệt không?

“Đến đây, đói bụng chưa? Mau ăn đi em.” Nét mặt Lục Thời Dư tươi tắn mỉm cười với cô.

Cô vốn định kháng cự, nhưng một tháng qua mỗi ngày nhìn anh nấu bữa sáng ngon lành, cô đã mết muốn chết rồi, hơn nữa mùi trứng xào thơm mềm và chân giò hun khói kia bày ra trước mắt cô, thoạt nhìn ngon miệng mê người như thế, cô không thể kháng cự được, lại cảm thấy muốn dừng cũng chẳng xong.

Nuốt một miếng lớn, lại uống một ngụm cà phê thơm nồng, đây đúng là hưởng thụ nhất đời người ha!

“Cà phê thấy sao?” Lục Thời Dư dịu dàng hỏi.

Cô nhìn anh một thân bảnh bao, trong lòng bỗng vang lên cảnh báo.

Còn như thế nữa sẽ toi.

Bởi vì cô phát hiện mình căn bản không thể chống đỡ được bữa sáng đáng sợ, hạnh phúc đáng sợ, cùng với người đàn ông đáng sợ trước mắt này……

Nhìn Lục Thời Dư Tự kỷ, Lục Thời Dư âm hiểm, Lục Thời Dư cuồng dã, Lục Thời Dư đáng yêu, hiện tại còn là Lục Thời Dư dịu dàng, cô cảm thấy trái tim mình đang đắm chìm.

Không, là sắp ngập đầu rồi. Cô cần một cái phao cấp cứu, thoát khỏi hải vực của Lục Thời Dư.

Nhưng, hiện tại căn bản không có người có thể cứu cô

“Ninh Ninh? Còn muốn cà phê không?” Anh lại gọi cô.

Cô hoàn hồn, rõ ràng muốn lắc đầu, miệng lại nói: “Được, phiền lại một ly nữa.”

Nói xong, cô thật muốn đập đầu vào bàn mà chết.

Xem đi, Lục Thời Dư đã chinh phục thân thể của cô [ thật không muốn thừa nhận, nhưng mà là sự thật ] rồi, lại chinh phục khẩu vị của cô. Hơn nữa trái tim còn tràn ngập nguy hiểm, cô sẽ đối phó với anh, nào có phần thắng?

Anh giúp cô pha ly cà phê ngon nhất, mới nói: “Em ăn từ từ, anh đi giặt quần áo.”

“Vâng.” Cô biết bình thường anh đều giặt quần áo sau khi ăn xong, vì thế tiếp tục uống cà phê của cô.

Nhưng khi cố thấy anh vào phòng cô, cô ngẩn người, có điểm buồn bực anh muốn làm gì?

Không bao lâu, khi anh ôm một đống quần áo bẩn của cô đi ra, cô thiếu chút nữa phun cả cà phê trong miệng ra.

“Anh…… anh lấy quần áo tôi muốn làm gì?” Cô kinh hô.

“Anh muốn giúp em giặt quần áo, quần áo này mà không giặt, sẽ mọc nấm mốc, nhất là Bra quần lót này.” Anh cười trào phúng.

“Không” Cô lại kinh hô, đứng dậy lao về phía anh “Đưa tôi! Tự tôi giặt!”

Trong quần áo của cô có không ít quần lót và bra bị te tua mà…

“Em lười giặt mà, hay để anh giúp em đi!” Anh né cô, đi ra sau ban công.

“Không không không, tự tôi làm được rồi — cô kinh hoảng đuổi theo, mới phát hiện đã có hai bộ quần lót và Bra nửa trong suốt sớm được giặt sạch, chỉnh tề phơi trên lan can, Bra phối hợp quần lót, quả thực đúng là cách thức quảng cáo của cửa hàng độc quyền về đồ lót.

“Hôm nay vui không?” Anh thấy cô cố nén cảm động, nhẹ giọng hỏi.

“Tuyệt không.” Cô cúi đầu, giả vờ uống nước.

“Nói dối, rõ ràng em rất vui.” Anh cười.

“Vậy anh còn hỏi làm gì.” Cô tức giận nhìn anh.

“Rất nhiều chuyện rõ ràng là biết rồi còn hỏi, bởi vì anh muốn em tự miệng thừa nhận, khác nhau mà.”

Cô nhìn anh, nói như khẩu lệnh, kết quả lại thừa nhận cô bị anh làm cảm động.

“Anh từ trước đến nay luôn có suy nghĩ xấu xa như thế sao?”

“Không phải, anh được huấn luyện.” Anh cười ấm áp.

“Huấn luyện?”

“Đúng, anh dùng bảy năm, huấn luyện mình thành thế này.” Anh bưng ly lên uống một ngụm cà phê.

“Bảy năm? Chẳng lẽ là……” Cô kinh hãi.

“Đúng, cha mẹ anh không phải chết bình thường, làm anh tỉnh lại từ trong cơn say, vì thế anh bắt đầu điều tra, nhưng khi anh tra ra chân tướng có liên quan đến CIA, anh chỉ biết anh phải thay đổi, bởi vì đối thủ của anh không phải người bình thường, anh muốn đánh bại bọn họ, phải chuẩn bị sẵn sàng, cũng phải học tập từ đầu, lái xe, tập võ, đấu vật, còn có bắn…… Chuyện nào đặc báo viên cần biết, anh đều không bỏ qua.” Ánh mắt anh trầm xuống.

Cô nghe được thì rùng cả mình.

Khó trách Bóng ma mới xuất hiện ba năm trước đây, trước khi Lục Thời Dư chính thức triển khai công kích, nhưng lại chuẩn bị đến bảy năm!

“Bảy năm đó, anh tìm ra ba mươi người, anh ra sức học tập, tiếp thu, tiêu hóa, cũng tìm được đồng bọn, cuộc đời của anh, toàn bộ thay đổi.”

Cô nhìn anh, đột nhiên rất muốn biết trước kia anh có dáng vẻ gì.

“Rất nhiều chuyện sẽ thay đổi một người, anh trước kia tự kỷ vô hại, nhưng hiện tại, anh bị ép học nhân tính giả dối, âm hiểm, dối trá, mỉa mai là, thứ đó anh học được rất nhanh, hơn nữa còn học rất tốt…… Có thể thấy được trong gien có nhân tố xấu xa, chỉ cần hoàn cảnh kích thích, nó sẽ khởi động.” Anh nheo mắt lại tự giễu.

“Anh….. hận CIA như thế sao?” Cô nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy.”

“Vậy anh muốn làm gì? Muốn sao anh mới có thể cam tâm dừng tay?” Cô lại hỏi.

Anh nhìn cô, cười quỷ dị.

“Anh không biết.”

“Anh không biết?”

“Đúng vậy! Anh không biết sao mới có thể dừng lại, bởi vì anh phát hiện báo thù thì ra là chuyện vui như thế, một khi bắt đầu, vốn không có điểm cuối.” Mắt anh bắn ra ngọn lửa mãnh liệt.

“Anh…..” Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ anh trở nên tệ hơn, sợ anh phá hủy mình.

“Có lẽ, cho đến khi một khắc anh chết đó, anh mới có thể ngừng lại.” Anh lãnh đạm như đang nói chuyện về người khác

Đến chết…… Mới có thể ngừng?

“Anh thích không?”

“Đương nhiên.”

Anh nhìn cô, tắt máy hút bụi đi, trực tiếp tiến đến trước mặt cô, nói: “Vậy em đánh đi!”

Cô ngẩn ngơ, tay không nhúc nhích.

“Đánh đi!” Anh càng gần sát, mặt đẹp trong suốt cười đáng giận.

“Anh…..” Anh đáng đánh, nhưng vì sao tay cô chẳng thể cử động?

“Xem đi! Em không nỡ mà.” Anh rất đắc ý.

“Tôi không……” Cô quýnh lên, dùng sức đẩy anh ra, cả giận nói: “Anh im lặng đi!”

“Tuân lệnh vợ.” Anh cười ẩn ý, nghe lời lại tiếp tục hút bụi.

Cô mang theo dép lê, ảo não phát hiện ra, cô căn bản không phải đối thủ của anh, bởi vì chỉ nhìn bóng anh quét dọn như thế, cô đã cảm thấy anh rất gợi cảm mê người……

Xem đi, cô điên thật rồi.

Cô mắng mình lần thứ một nghìn lẻ một.

Dọn dẹp một ngày đã xong, như trước, Lục Thời Dư pha ly cà phê cho cô, hai người thảnh thơi uống cà phê trong phòng khách trong lành.

Loại bầu không khí này, rất thoải mái, rất dễ chịu.

Nhưng mà lại làm cho Lâm Ninh rất sợ hãi, sợ cô sẽ nghiện, sợ cô sẽ không xong……

“Đúng rồi, ngày mai bác anh sẽ đến.” Anh đột nhiên báo cho biết.

Cô hoàn hồn sửng sốt, Lục Lan Hương muốn tới ư?

“Bà ta tới làm gì?” Cô nhăn mi, rất không muốn đối mặt với bà cô ích kỷ này.

“Chắc chắn là bảo anh tham gia tiệc chiêu đã các đổng sự ở Đài Loan của công ty khoa học kỹ thuật Toàn Lục tại Mỹ, gần cuối mỗi năm bác anh đều đến đây, mục đích là muốn làm mất mặt anh, năm nay cũng không ngoại lệ.” Anh bỏ quần áo màu trắng vào máy giặt.

Cô khó hiểu hỏi: “Vì sao anh không cho bác anh biết anh đã hết tự kỷ, còn để mặc họ ức hiếp?”

“Muốn ngụy trang, phải lừa gạt người thân gần nhất, cả nhà bác họ đúng lúc có thể trở thành lá chắn của anh, để CIA và người ngoài sẽ không nghi ngờ, chẳng phải ư?” Anh cười lạnh lùng.

Cô rùng mình, Lục Thời Dư có tâm cơ này, khiến cô cảm thấy chán ghét.

“Lại nói, ngoài bà nội, bác là người thân duy nhất của anh, bà ta có xấu, anh cũng không thể hận.” Anh bỗng thương tâm.

Cô nhìn biểu tình cô đơn của anh, sợ hãi và chán ghét ban nãy lại bị thay thế bởi đồng tình.

Cô thật sự không hiểu, vì sao anh luôn có thể điều khiển cảm xúc của cô? Giống như anh nắm điều khiển từ xa trên người cô, làm cô không có tự chủ.

“Hơn nữa, nếu không có bà ta, chúng mình không thể quen nhau.” Anh nhìn cô, ánh mắt tha thiết.

Cái loại ánh mắt này làm trái tim cô đập mạnh, cô cúi đầu tránh đi, cố ý lạnh lùng nói: “Đừng quên, chúng ta quen là do CIA cố ý sắp xếp, tôi cũng có mục đích mới tiếp cận anh……”

“Anh biết.”

Anh đương nhiên biết lần hôn nhân này là kế hoạch của CIA, biết cô dâu anh lấy là đến điều tra anh, càng biết nữ đặc vụ Lâm Ninh này có tiếng nhanh nhẹn dũng mãnh.

Nhưng anh không biết, cô là con bé ngốc dễ mềm lòng, lại là cô ngốc thẳng tính, cô rất thú vị, lại thiện lương, đặc biệt, hơn nữa… còn khiến anh cảm thấy ấm áp.

Cho nên về sau, anh lại chẳng nỡ buông tay, thậm chí không để ý đến phản đối của bọn Toàn Phong, thà để lộ cá tính thật của mình, chỉ vì muốn nói chuyện tình yêu chân chính với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.