Điệp Vương Hoặc Ái

Chương 12: Chương 12: GẬY GỘC GÂY HỌA




Một tiếng vang thật lớn làm kinh động trái tim của tất cả tộc nhân Huyễn Điệp tộc.

Làm cho người ta tưởng chừng như bị động đất, tất cả đều đổ xô về nơi phát ra tiếng vang, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ đang đặt hai tay trước ngực, vẻ mặt vô tội, đối diện với nàng là Điệp vương điện hạ bộ dáng chật vật, mặt mày xanh mét.

Địch Tu Tư mặt đen như đít chảo, nổi giận đùng đùng, làm cho các mỹ nhân trong Huyễn Điệp tộc tụ tập ở đây muốn cười mà không dám cười, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của điện hạ thì mới phúc thân hành lễ, sau đó lui ra.

Người ngoài đã đi hết, Địch Tu Tư mới nghiếm răng trừng mắt nhìn kẻ gây họa mà còn ra vẻ vô tội trước mặt “ ngươi, bổn Tuyết Kiều này, ngươi có thể giải thích cho ta biết rốt cuộc vì sao lại ra nông nỗi này?”

Tuyết Kiều lúng ta lúng túng vừa định giải thích thì thấy từ trong đống gạch vụn xuất hiện một nữ tử mặt mày xám tro, khuôn mặt lem luốc bùn đất, chỉ có ánh mắt oán hận nhìn chằm mỹ nhân xinh đẹp sạch sẽ Tuyết Kiều.

Mà Tuyết Kiều bắt gặp ánh mắt của nàng thì không tự chủ được mà lui ra sau, lại nhìn sang Địch Tu Tư, theo phản xạ tính chạy trốn nhưng vẫn nói thêm một câu “ thực xin lỗi, ta không có cố ý”

Địch Tu Tư tràn đầy tức giận, đang chờ nàng giải thích thì nàng lại bỏ chạy, nhưng dù sao trước mắt cũng phải tắm rửa sạch sẽ lại cái đã, còn có cung điện đã bị hủy, cũng phải an bài chỗ ở cho Nhân Ngư ngu ngốc kia cái đã, rồi còn phải nhanh chóng sửa chữa cung điện này nữa…

Đang trong lúc sảng khoái nhất thì đột nhiên bị người ta ném ra khỏi giường, toàn thân dơ dáy không nói, còn phải lo giải quyết hậu quả, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không vui.

” Vân Tây, ngươi đi về trước đi!” Địch Tu Tư cau mày nhìn nữ tử toàn thân dơ bẩn, chẳng còn chút nào xinh đẹp, không kiên nhẫn phất phất tau nói.

Trong lòng Vân Tây hận không thể đem Tuyết Kiều nghiền thành tro, đã sớm nghe nói Điệp vương lần này trở về còn mang theo một nữ nhân từ Xà tộc, đã vậy còn an bài nàng ta ở trong Điệp cư, nhưng chưa có cớ gì để đến xem thử. Tối hôm qua vất vả lắm mới được Điệp vương triệu đến thị tẩm, thế nhưng không phải ở trong Điệp cư mà là Vân Cẩm cung, làm cho trong lòng nàng đã thấy bất an. Nàng vẫn luôn dòm ngó vị trí Điệp vương phi, mà Điệp vương điện hạ ngay ngày đầu tiên trở về đã không đến tìm nàng còn chưa tính, hiện giờ ngay cả tẩm cung của hắn cũng để cho nữ nhân ngoại tộc đến ở, làm sao nàng không bất an cho được.

Không ngờ nàng đang tính toán nên dùng cớ gì để gặp mặt nữ yêu tinh của Xà tộc kia thì nữ nhân kia sáng sớm hôm nay đã tự mình tìm tới cửa, làm trò trước mặt Điệp vương điện hạ, còn chỉ vào mặt nàng mắng nàng vô sỉ.

Ngay sau đó không biết nàng dùng yêu pháp gì mà làm cho giường của bọn bị ném đi, cũng phá hủy toàn bộ Điệp cung, làm cho lần đầu tiên trong đời nàng phải rơi vào cảnh chật vật như vậy, thậm chí còn bị Điệp vương điện hạ ghét bỏ. Tuyết Kiều, coi như chúng ta đã kết thù, chờ xem, cô nãi nãi ta nếu để cho ngươi được sống khá giả thì ta sẽ không gọi là Vân Tây.

Cố gắng kiềm chế lửa giận và oán hận, bày ra vẻ ủy khuất, thi lễ với Địch Tu Tư “ đều do Vân Tây không tốt mới làm cho khách của điện hạ không vui, điện hạ nhanh đi tìm vị cô nương kia đi, bộ dáng Vân Tây như vậy thật không còn mặt mũi nào để nhìn điện hạ, xin phép được lui xuống”

“Được rồi, Vân Tây, ngươi cũng bị kinh hách rồi, đây là lỗi của Tuyết Kiều, sao có thể trách ngươi được, ngươi về trước đi, rảnh rỗi ta sẽ đến tìm ngươi” Địch Tu Tư nghe âm thanh như sắp khóc của Vân Tây thì lập tức bày ra sự tươi cười, ôn nhu trấn an.

Vân Tây lúc này mới bày ra vẻ mặt an tâm, gật đầu “ điện hạ yên tâm, Vân Tây không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da thôi, Tuyết Kiều cô nương nhất định có lý do của nàng chứ không phải cố ý, người có tìm thấy nàng thì cũng nên ôn hòa nói chuyện, Vân Tây xin phép cáo lui”

Những lời này làm cho Địch Tu Tư thấy Vân Tây thực sự là một nữ nhân rộng lượng, mà những lời của nàng cũng làm cho hắn nhớ lại Tuyết Kiều không duyên không cớ vọt vào, còn hủy giường và phòng, lần này không phải do hắn sai mà hoàn toàn là lỗi của nàng.

Nghĩ tới chuyện này, Địch Tu Tư càng giận thêm, bình tĩnh nhìn về hướng Tuyết Kiều rời đi nói “ trước tiên ngươi lui xuống đi, việc này ta sẽ xử lý”

“Dạ, Vân Tây cáo lui” thấy khuôn mặt của Địch Tu Tư trầm lại thì biết mục đích của mình đã đạt được liền dịu dàng thi lễ rồi xoay người tao nhã rời đi, nhưng thực sự không hợp với bộ da1mg dơ bẩn lúc này của nàng, nhưng mà cũng đâu có ai để ý tới chuyện này.

Mà Tuyết Kiều chạy trốn thì cũng không chạy đâu quá xa, chỉ đến trên đỉnh núi ở gần đó thì ngồi xuống, hai tay ôm lấy mặt, trống ngực đập thình thịch, miệng thì thào “ ta hình như đã gặp phải rắc rối rồi, rõ ràng Địch Tu Tư khi dễ người ta, ta ra tay hỗ trợ mà sao tỷ tỷ xinh đẹp kia lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn ta?”

Sự tình phải nói bắt đầu từ lúc hai người ngủ cùng giường.

Địch Tu Tư an tường, vô sự ngủ cùng giường với Tuyết Kiều được hai buổi tối thì rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cảm thấy mất tự nhiên và xấu hổ vô cùng mà Tuyết Kiều thì ngủ như chết, thậm chí có khi còn ôm trụ giường Tử Diệp Đằng mà chảy nước miếng, mà hắn thì hai đêm ngủ cùng nàng là thức trắng hai đêm.

Từ lúc nhìn Tuyết Kiều ngủ quên bên thành bể, rồi sau đó hai người cùng ngủ trên một cái giường thì Địch Tu Tư cố tình đợi khi Tuyết Kiều ngủ mà không kiêng dè gì nhìn ngắm nàng, xem bộ dáng xoay người đáng yêu của nàng, xem mặt nàng vô ý thức vùi vào trong gối, cũng nhìn nàng ở trong mộng ôm lấy Tử Diệp Đằng…Tóm lại suốt hai buổi tối qua, mỗi ngày Tuyết Kiều vừa nhắm mắt ngủ là hắn liền mở mắt ngắm nàng, càng ngắm lại cảm thấy bộ dáng của nàng rất đáng yêu.

Có một lần, hắn thậm chí còn muốn đưa tay vuốt mặt nàng, tưởng tượng trước kia Như Mặc cũng nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của Tuyết Kiều thì trong lòng Địch Tu Tư lại đột nhiên có cảm giác không thoải mái, nhưng hắn là cao thủ tình trường duyệt qua không biết bao nhiêu quốc sắc thiên hương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ rất nguy hiểm.

Thích cùng động tâm là hai việc khác nhau, giống như đồng cảm và yêu là hai sự đối lập nhau, nhiều năm qua, không phải hắn chưa từng có tình cảm với nữ nhân nào mà chỉ là tình cảm đó kéo dài không lâu, có khi mấy tháng thậm chí chỉ là mấy ngày thì cảm giác hoàn toàn biến mất, cho nên ai biết được cảm giác của hắn đối với Tuyết Kiều sẽ kéo dài được bao lâu?

Huống hồ gì Như Mặc vì tin tưởng hắn có thể chiếu cố tốt cho muội muội của mình nên mới giao Tuyết Kiều cho hắn chứ không phải muốn hắn có thêm một hồng nhan tri kỷ, vả lại Tuyết Kiều thân phận rất đặc thù, cũng không phải là đối tượng mà hắn có thể trêu chọc.

Đủ loại lý do như vậy nên trong lòng Địch Tu Tư hiểu rõ hơn ai hết, càng biết rằng hắn không thể tiếp tục như vậy, ít nhất là không thể tiếp tục tùy ý cho bản thân trầm luân trong thói quen nhìn ngắm nàng ngủ, vì thế hắn quyết định tối đến thì ngụ tại Vân Cẩm cung gần bên Điệp cư, dù sao nơi đó cũng chưa có chủ nhân thích hợp.

Không biết nên dùng cớ gì để đi ra ngoài nên Địch Tu Tư quyết định thương lượng với Tuyết Kiều “ Tuyết Kiều, tối nay ta không thể ngủ cùng ngươi, ngươi ngủ một mình đi, ta sẽ ngủ ở Câm Vân cung bên cạnh”

“Vì sao? Hôm nay ngươi muốn đi tìm tình nhân sao?” Tuyết Kiều đưa ánh mắt mông lung vì còn buồn ngủ, có chút khó hiểu nhìn hắn.

Địch Tu Tư rõ ràng không có ý đó nhưng nhìn ánh mắt của nàng thì liền gật đầu nói dối “ ân, hôm nay ta sẽ cùng tình nhân qua đêm, cho nên không thể ở cùng Tuyết Kiều, bất quá nếu ban ngày thấy nhàm chán thì Tuyết Kiều có thể đến đó tìm ta”

” Như vậy a! Tốt lắm a! trời sáng ta có thể tìm ngươi” Tuyết Kiều không chút ghen tỵ gật đầu

Thấy nàng hồn nhiên, không hiểu việc đời, không hiểu sao trong lòng Địch Tu Tư lại cảm thấy không thoải mái, tựa hồ như vừa muốn nàng cứ hồn nhiên như thế, lại cũng muốn nhúng chàm nàng, thậm chí còn muốn nhìn thấy Tuyết Kiều sau khi hiểu tình dục là thế nào thì có bộ dáng gì.

Chẳng qua ý nghĩ như vậy, cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, thực sự hành động là tuyệt đối không dám

Câu chuyện đơn giản chỉ có thế nhưng đến tối, không biết có phải vì muốn chứng tỏ hắn không có lừa Tuyết Kiều hay là quả thật muốn ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng để quên dung nhan khi ngủ của Tuyết Kiều mà hắn đã gọi Tây Cung Vân Tây đến thị tẩm.

Nhưng khi người tới thì hắn lại không có chút hứng thú nào, nhưng không thể bảo nàng quay về, liền ôm nàng ngủ đến nửa đêm, cũng không ngờ Vân Tây là nữ nhân đầy thủ đoạn và tâm cơ, luôn muốn được làm vương phi của hắn, bây giờ vấy vả lắm mới được hắn triệu thị tẩm nên đâu có chịu nằm yên trong lòng hắn mà ngủ.

Vì thế một người dùng hết thủ đoạn, ra sức hấp dẫn, môt người thì không chống cự nổi sự khiêu khích, cho nên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thay vì chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ thì về sau đã là dục vọng tràn lan.

Xuân tiêu một khắc ngàn vàng, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mới đó trời đã sáng.

Mà đêm nay lại là đêm trăng tròn,cho nên Tuyết Kiều vốn ngủ thẳng cẳng đến trưa mới tỉnh thì hôm nay mới sáng tinh mơ đã tỉnh giấc, ánh nắng chiếu qua phòng thì không biết có phải do nàng rời khỏi nơi mình đã sống từ nhỏ hay là vì gần đây nàng không có tắm ánh trăng mà Tuyết Kiều cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, căn thẳng, ngay cả mùi hương của Tử Đằng Diệp cũng không làm nàng an tĩnh được, nàng muốn đi tìm Địch Tu Tư nói cho hắn biết, xem hắn có hiểu được nguyên nhân hay không.

Nàng cũng biết là lúc này không phải lúc, không thể quấy rầy Địch Tu Tư và tình nhân của hắn, cho nên nàng ôm cái đuôi lặng im ngồi chờ trên giường

Vất vả chờ đợi cuối cùng cũng chờ được đến lúc trời sáng, nhìn thấy ánh nắng chiếu rọi khắp phòng thì Tuyết Kiều nhanh chóng rời giường, cẩn thận kiểm tra váy một lượt, sợ để người khác nhìn thấy cái đuôi của mình thì mới vội vàng rời khỏi phòng.

Không ngờ khi nàng cao hứng, phấn chấn vọt vào Vân Cẩm cung thì lại nhìn thấy tình cảnh làm cho nàng khiếp sợ không thôi..

Hai thân thể lõa lồ đang gắt gao dây dưa với nhau, người bên trên không cần hỏi cũng biết là Địch Tu Tư, mà bên dưới hắn là một nữ tử xinh đẹp xa lạ, chỉ thấy Địch Tu Tư gắt gao cầm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, bắt nó cố định trên đỉnh đầu nàng, bàn tay còn lại thì tùy ý xoa lên bộ ngực mềm mại của nàng, phần eo bên dưới thì mạnh mẽ ra vào trong thân thể của nàng…

Chỉ nghe nàng kia rên rỉ cùng cầu xinh “ a, điện hạ, người tha cho Vân Tây đi, Vân Tây không được a, chậm một chút điện hạ, người dùng sức rất mạnh, a, nhẹ chút, a..Vân Tây, Vân Tây thực sự không được”

Mà Địch Tu Tư nghe xong những lời của nàng thì động tác chẳng những không chậm lại mà còn mãnh liệt hơn, dồn dập hơn “ Vân Tây, không phải ngươi thích ta dùng lực thật lớn sao?có thấy thoải mái không? Ai bảo ngươi dám câu dẫn ta”

……

Hai người đều lâm vào tình dục, hơn nữa bước chân của Tuyết Kiều rất nhẹ nhàng nên không ai phát giác ra nàng đang đứng trong phòng, ngơ ngác nhìn.

Mà âm thanh rên rỉ cùng những lời dâm dục kia, nếu là người khác thì nhất định sẽ đỏ mặt mà lui ra ngoài, nhưng thái độ hung dữ khi dễ và âm thanh cầu xinh của Vân Tư ở trong mắt Tuyết Kiều được hiểu hoàn toàn ngược lại, nàng cho rằng nữ tử kia đã cầu xin mà Địch Tu Tư vẫn còn khi dễ nàng, thực đáng xấu hổ.

Không hề nghĩ ngợi, bản năng phản ứng một cái thì cái đuôi cũng đã vung lên kèm theo là tiếng quát” vô sỉ”

Đương nhiên đối tượng bị mắng ở đây là Địch Tu Tư mà không phải Vân Tây.

Đang cơn cao trào lại bị người ta phá đám, Địch Tu Tư và Vân Tây cùng cái giường đều bị ném xuống đất, bị cái giường đè lên làm cho Địch Tu Tư vốn đang ở trong cơ thể Vân Tây lại càng tiến sâu hơn, một tiếng thét “ a” thể hiện sự vui sướng cực điểm phát ra bên dưới cái giường.

Địch Tu Tư cũng phát ra tiếng rên sảng khoái nhưng còn chưa kịp đạt tới cao trào thì Tuyết kiều nghe âm thanh vui thích kia lại tưởng là hắn không buông tha cho Vân Tây cho nên khi bọn họ còn chưa kịp chui ra khỏi giườn,g cái đuôi cá màu đỏ lại điên cuồng vung về phía bốn vách tường.

Nhất thời toàn bộ Vân Cẩm cung sụp đổ ầm ầm, làm cho Điệp cung ở bên cạnh cũng bị liên lụy, lung lay một hồ rồi cũng sụp đổ hơn phân nữa, phát ra âm thanh thật lớn, gây chấn động toàn bộ Huyễn Điệp tộc.

Cũng bắt đầu cho hình ảnh chật vật của Địch Tu Tư ngày hôm nay.

Hiện tại ngẫm lại, tựa hồ là mình đã làm sai nên Tuyết Kiều bất an lại lo lắng ngồi dưới đất, cầm cái váy phủ lên cái đuôi của mình, phiền muộn cắn cắn cái môi dưới “ làm sao bây giờ? Địch Tu Tư hình như rất tức giận, nhưng mà vì sao chứ?”

“ngươi cũng biết là ta rất tức giận sao? Có phải ngươi nên nói cho ta biết rốt cuộc ngươi vì cái gì mà phá giường của ta, còn hủy cung điện của ta không?” Địch Tu Tư vừa tìm tới đây, nghe nàng lầm bầm như vậy thì trán nổi gân xanh.

” Ta, ta, ta nghĩ là ngươi khi dễ tỷ tỷ kia, cho nên…”

Địch Tu Tư quả là khóc không ra nước mắt “ con mắt nào của ngươi thấy ta khi dễ Vân Tây?”

“Hai mắt của ta đều nhìn thấy, ta của ta cũng nghe rõ tỷ tỷ kia cầu xin ngươi tha cho nàng nhưng ngươi lại dùng cái gậy thô mà đâm vào người nàng, ngươi là người xấu, ta chẳng qua chỉ muốn cứu nàng, cho nên…” Tuyết Kiều vừa chỉ tay vào mắt, vừa đưa tay lên lỗ tai, cho thấy nàng không nói oan cho hắn.

Địch Tu Tư rốt cuộc cũng biết một nữ tử không hiểu biết sẽ làm ra chuyện chê cười gì, nàng thế nhưng cho rằng chuyện hoan ái của hắn và Vân Tây là hắn khi dễ Vân Tây, hắn quả thực ngay cả giải thích cho nàng cũng không biết nói thế nào “ cho nên ngươi liền phá cung điện của ta? Ta không có khi dễ nàng, đó là yêu nàng, ta làm như vậy, nàng cảm thấy rất thoải mái, mà không phải là thống khổ, dù sao có nói ngươi cũng không hiểu, chờ sau khi ngươi có người mình thích cùng hắn làm chuyện đó thì ngươi sẽ biết”

Địch Tu Tư nói xong thì nhíu mày, hắn nghĩ tới tình cảnh ngày nào đó Tuyết Kiều sẽ nằm dưới thân một nam nhân nào đó thì cả người liền thấy không thoải mái, lực ảnh hưởng của Nhân Ngư ngu ngốc này đối với hắn thật lớn, thân thể đã được phát tiết mà trong lòng vẫn không thể không nghĩ tới nàng.

“Ta mới không cần bị người dùng gậy tra tấn” Tuyết Kiều không chút suy nghĩ liền phản bác, nghĩ tới cây gậy đỏ thẫm kia thì mặt nóng lên thì ra trên người nhân loại còn có mộ vật kỳ quái như vậy “ trên người ca ca cũng có cái giống như ngươi sao?”

” Cái gì?” Địch Tu Tư đơ như cây cơ

“Chính là cây gậy giống như ngươi đó” Tuyết Kiều có chút đỏ mặt nói lại

Địch Tu Tư dở khóc dở cười hồi đáp,” Ân, chỉ cần là nam nhân đều có!”

” Nga! Kia, kia, kia về sau khi ngươi lấy cây gậy kia ra thì ta nhất định sẽ không ở trong phòng” Tuyết Kiều suy nghĩ hơn nửa ngày mới đưa ra cam đoan mà Địch Tu Tư lúc này đã muốn hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.