Khi Địch Tu Tư rời khỏi nhuyễn ngọc ôn hương, cả người thoải mái quay về tẩm cung thì thấy Tuyết Kiều vẫn còn nằm bên thành bể, hồn nhiên mà ngủ, không chút phòng bị.
Mái tóc dài một nửa buông che kín nửa lưng, để lộ ra một khoản da thịt trắng nõn, mềm mại, mịn màng, làm cho Địch Tu Tư rất muốn đưa tay vuốt ve, một nửa còn lại buông xuống đất; cái mũi cao thẳng mà khéo léo, đôi mắt trong sáng giờ đã được che lại bằng đôi lông mi cong dài, ở dưới ánh nến như một tấm rèm đang rung động theo nhịp thở của nàng, tựa hồ như nàng tỉnh giấc như thực ra là đang ngủ rất say.
Địch Tu Tư cứ kinh ngạc nhìn nàng, hắn nghĩ lúc này trở về sẽ nhìn thấy bộ mặt oán giận của Tuyết Kiều, nàng sẽ chỉ tay vào hắn nói “ ngươi là người xấu” hoặc sẽ nói những lời làm hắn tức giận tới mức thổ huyết..nhưng không ngờ lại nhìn thấy một Tuyết Kiều hồn nhiên như tiên tử từ trời cao hạ xuống thế gian, một Tuyết Kiều an tĩnh, tinh khiết mà có phần yếu ớt.
Làm cho hắn không hề phòng bị mà tâm tinh rơi vào mê mang, làm cho Địch Tu Tư phát hiện chưa từng thấy từng thấy một Tuyết Kiều “ác liệt” trước kia nữa, tựa hồ như nàng lúc đầu nên là như vậy.
Vì thế một người thì ngủ đến thiên hôn địa ám, một người thì say mê nhìn nữ nhân ngủ, nhìn đến si ngốc suốt cả đêm, cho đến khi trời sắp sáng thì Địch Tu Tư mới phục hồi tin thần, kinh ngạc vì mình thất thố như vậy nhưng mà một đêm có thể làm cho một người thay đổi thái độ với người khác hay không, cũng không đoán được.
Ngay lúc Tuyết Kiều sắp tỉnh lại thì Địch Tu Tư đã nhanh chóng xoay người đi, thân ảnh nhanh nhẹn biến mất trong tẩm cung của mình.
Tuyết Kiều mơ hồ bị ánh sáng làm tỉnh giấc, con ngươi nửa khép nửa mở, xoay xoay bả vai theo bản năng, mới phát hiện trời đã sắp sáng thế nhưng nàng vẫn còn ngâm mình trong nước.
Nàng thế nhưng lại ngủ trong cái ao nhỏ này, khó trách lại cảm thấy không thoải mái, hiện tại nàng có chút nhớ tới dòng sông lớn nơi đại mạc, ít nhất ở đó nàng có thể thoải mái bơi lội.
Nơi này tuy rằng có xinh đẹp nhưng mà bị hạn chế nhiều quá, Tuyết Kiều cảm thấy trong lòng có chút mất mát, nàng không hiểu vì sao nàng không thể biến ra hai cái chân để đi lại như ca ca và Bắc Dao Quang tỷ tỷ, không biết vì sao cái đuôi của nàng làm nhiều người cảm thấy nàng rất kỳ quái, nhiều ngày qua nàng thấy cũng có rất nhiều người mang theo những cái đuôi khác nhau đi lại kia mà?
Nhưng những chuyện này nàng không có nói ra, đương niên cũng không có ai biết mà trả lời nàng, cho dù nàng có nói ra thì sẽ không ai nhẫn tâm nói cho nàng biết đáp án, không thể nói cho nàng biết nàng là Nhân Ngư, là sinh vật đáng sợ nhất thế giới, cho nên mọi người sẽ không cần biết tính tình nàng tốt hay xấu mà chỉ cần thấy cái đuôi của nàng là đủ để sợ đến điên cuồng.
Chậm rãi đứng lên khỏi ai, Tuyết Kiều lắc đầu, bọt nước theo cái lắc đầu của nàng mà văng tứ phía, mái tóc dài của nàng cũng tung bay, hình thái tao nhã rất nhanh đã xuất hiện ở ngoại , xuất hiện bên cái giường xa hoa của Địch Tu Tư
Tuyết Kiều tò mò đánh giá cái giường xa hoa, rộng lớn trước mắt, lại hít hít mũi mấy cái “ thơm quá”
Đúng vậy, toàn bộ ván giường đều dùng gỗ hoàng hoa quý giá tạo thành, còn tạo thành hình một con huyễn điệp xinh đẹp, hai cánh được tạo bằng những cánh hoa màu tím xinh đẹp, chung quanh giường có tám cây cột, không biết làm từ một loại dây màu tím nào đó, phía trên là những chiếc lá màu tím mịn màng, tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, không gay mũi, Tuyết Kiều trước đó kêu thơm là do ngửi được mùi hương này, nàng rất thích.
Rất nhanh chạy đến bên giường, thấy trung tâm của giường chính là hình ảnh một đóa hoa màu vàng, bên trên cũng là một bộ xiêm y màu vàng xinh đẹp, Tuyết Kiều càng ra sức hít lấy hương thơm kia, cao hứng đem bộ xiêm y mặc vào, sau đó nằm xuống giường, ra sức hít lấy hương thơm đồng thời quyết định từ nay về sau, mỗi ngày nàng đều phải ngủ trên cái giường xinh đẹp này.
Địch Tu Tư lúc này làm như không có việc gì, từ ngoài đi vào, đầu tiên là thấy thân ảnh màu vàng kia không chút hình tượng nào mà nằn lên giường của hắn,còn bày ra vẻ mặt say mê hưởng thụ, cảm giác tốt đẹp lúc tối vì hình ảnh này mà tiêu tán đi nhiều, nhíu mày, cố tạo ra một âm thanh dễ nghe nhất hỏi “ Tuyết Kiều, ngươi tỉnh?”
” Địch tu tư, Ngươi Đã Trở Lại?” Tuyết Kiều giương mắt nhìn về phía Địch Tu Tư, lộ ra nụ cười thật ngọt ngào, làm cho Địch Tu Tư nhất thời cảm thấy trước mắt sáng ngời, tựa hồ như trải qua một buổi tối nghỉ ngơi đầy đủ, Nhân Ngư này cũng làm cho người ta thấy thích hơn, có thể cười đến ngọt ngào như vậy.