Em pha giúp anh một ly cafe được không?
Quân vừa cởi bộ vest trên người ra vừa nói với Diệp, cả ngày ở công ty anh chưa chợp mắt được tí nào nên bây giờ hai mắt díu lại.
Ok. Anh đi tắm đi, cafe có cho thêm sữa không ạ?
Anh không thích ngọt, cứ để vị nguyên bản cho anh!
Nhưng đêm mất ngủ thì sao ạ? Cafe chỉ nên uống vào buổi sáng thôi.
Ừm. Anh biết, nhưng anh đang buồn ngủ lắm, nếu không có cafe hoặc trà hỗ trợ anh sẽ không thức được đến khuya. Thường ngày anh vẫn uống thế mà, yên tâm đi anh vẫn ngủ tốt.
Anh buồn ngủ thế còn muốn em về bên này, hay thôi, anh tắm xong thì đi ngủ luôn cho khỏe, uống cafe vào ức chế thần kinh... không tốt đâu!
Em lo cho anh à? Không sao đâu, anh uống quen rồi nên nó chỉ như một loại thức uống để giải trí. Kể cả không uống cafe thì lát nữa nằm bên em anh cũng không ngủ được, em vội gì chứ.
Thôi anh tắm đi, em đi xuống nhà pha cafe cho anh.
Cảm ơn em!
Quân nhìn Diệp trìu mến rồi khép cửa phòng tắm lại. Dưới vòi nước ấm dễ chịu, Quân thả hồn vào những hạt nước nhỏ li ti đang rơi xuống, sau một ngày dài mệt mỏi giây phút thư thái này thật dễ chịu. Lúc đi ra, Quân thấy Diệp đang ngồi bên giá sách đọc chăm chú, ly cafe nóng hổi bốc khói nghi ngút đặt trên bàn làm việc của anh, mùi hương thật thơm, ước gì ngày nào đi làm về cũng có người pha cafe và chờ đợi anh như thế này thì tốt biết mấy. Quân ngắm Diệp và thầm ao ước.
Khẽ đi đến gần Diệp, Quân cố tình không phát ra tiếng động để xem cô ấy đang đọc gì mà chăm chú như thế. Diệp không nghe được tiếng bước chân nhưng mùi hương của anh thì không lẫn vào đâu được, mùi sữa tắm và nước hoa nam tính lan tỏa đâu đây. Diệp lặng lẽ lật từng trang sách, nhưng thực sự, trong đầu cô lúc này chẳng để tâm một chữ nào, mọi thứ cứ hỗn loạn hết cả lên.
Khẽ chạm vai Diệp, Quân thì thầm định hù dọa:
Em đọc gì mà chăm chú thế?
Trong lòng đang rối rắm với những suy nghĩ không đâu nhưng Diệp vẫn che giấu cảm xúc rất tốt, cô nhẹ nhàng xoay người lại với nụ cười thật tươi.
Ngồi chờ anh, em không biết làm gì nên đọc tùy ý một cuốn sách thôi!
Nhìn bìa sách, Quân hỏi dò:
Em đọc nhiều chưa?
Nói đoạn anh choàng tay lên vai Diệp cử chỉ âu yếm.
Em đọc qua một đoạn, mà sao anh lại có hứng với mấy cuốn sách như này?
Đọc để mở mang kiến thức, với cả chủ đề gây nghiện mà em, thỉnh thoảng stress anh đọc cho vui!
Sở thích của anh lạ thật ấy, giải tỏa căng thẳng bằng cách đọc sách tìm hiểu tâm sinh của chị em phụ nữ, những tác nhân khiến cuộc yêu trở nên nồng nhiệt, rồi biện pháp dễ có thai nữa...?
Diệp liệt kê ra những ví dụ khiến Quân không nhịn được cười, đúng là dạo này anh hay nghĩ đến chuyện này thật nên order rất nhiều sách các loại khác nhau về tham khảo cho vui. Đặc biệt là cuốn sách nói về những kỹ năng làm tình để phụ nữ dễ có thai, Diệp đọc mà không khỏi hoang mang. Lẽ nào anh ấy thích trẻ con đến như vậy?
Anh chỉ tùy ý mua thôi, cũng không có thời gian đọc mấy, em biết anh bận mà. Hay em đọc đi rồi bảo anh, hai đứa mình áp dụng luôn.
Anh cứ vẽ chuyện!
Diệp khẽ ấn tay lên trán Quân nghịch ngợm, anh chun mũi lại nhăn nhó:
Có mỗi chuyện đấy là thích nhất... em lại không cho anh quan tâm, đọc sách chẳng tốt hơn là xem phim à?
Nếu rảnh, anh xem một bộ phim tình cảm ngắn cũng hay mà... em thấy con trai quan tâm mấy cái sách này cứ kỳ kỳ sao đó...
Anh không xem phim, mấy cái phim tình cảm nhạt nhẽo ấy không có hứng, với cả diễn viên không đẹp trai bằng anh, anh không thích xem!
Quân nói với giọng đùa giỡn.
Vậy anh thích xem phim hành động à?
Ừ.
Phim Mỹ hay Trung Quốc hả anh?
Anh chỉ thích xem phim Nhật thôi!
Ơ, giờ em mới biết Nhật có phim hành động đấy?
Quân tủm tỉm:
Phim hành động Mỹ, Trung Quốc đánh nhau, chém giết các thứ máu me nhìn sợ lắm, anh không xem. Phim hành động Nhật Bản cũng đánh nhau, cũng đâm chém nhưng không chảy máu, với cả diễn viên chỉ đánh nhau trên giường thôi. Xem thích hơn!
Diệp bây giờ mới vỡ lẽ rằng Quân đang ám chỉ phim JAV, những bộ phim khiêu dâm ăn khách của Nhật Bản.
Anh thật là, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Màn đêm buông xuống rồi, ở bên em anh không thích nghiêm túc!
Quân đứng dậy bế Diệp đi về giường, nội tâm Diệp có chút giằng co, khúc mắc trong lòng chưa biết giải đáp ra sao nhưng lúc này, sự cuốn hút của Quân khiến cô không cưỡng lại được, mặc dù đêm qua hai người vừa mới gần gũi nhau.
Ngày mai anh cho em đi khám đi, em vẫn chưa có...
Ok. Nếu em muốn.
Quân bấm điều khiển để nhiệt độ phòng nóng hơn, ngoài trời đang rất lạnh.
Khi nãy em đã đọc đến đoạn gần gũi nhau ở tư thế nào để mình dễ có thai chưa?
Quân nằm đè lên người Diệp, tắm xong anh không mặc sịp, chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng, gần gũi với bạn gái thế này cậu nhỏ của anh lại tồng ngồng lên một cách chóng mặt.
Đoạn đấy em không đọc, anh kỳ quá, lúc nào cũng nghĩ chuyện sinh nở thôi.
Mỹ nhân anh có rồi, công việc anh cũng tạm ổn, mọi thứ với anh gần như perfect ở thời điểm hiện tại... Em nói xem anh không quan tâm đến con cái thì quan tâm đến chuyện gì nữa? Nói thật, anh rất muốn chúng mình có con với nhau, anh muốn nghe tiếng con gọi mỗi ngày... Cảm giác ấy chắc hạnh phúc lắm!
Nghe những lời thủ thỉ của Quân, trái tim Diệp khẽ thắt lại, anh ấy yêu cô như vậy, toàn tâm toàn ý nghĩ về tương lai của hai người. Thế còn chuyện kia thì sao? Diệp vẫn ám ảnh dòng chữ trên tờ giấy mà cô đã đọc được, không hiểu sao nó lại xuất hiện trong tủ sách nhà Quân? Và vì sao anh có được nó? Mặc dù hoang mang nhưng khi bên anh thế này, cơ thể cô cũng mềm nhũn ra vì ham muốn, thật khó mà khống chế được cái tính dại trai này quá.:((
Anh muốn em sinh con cho anh lắm đúng không?
Diệp rướn người lên chủ động hôn môi Quân, anh bất ngờ đón nhận, mọi khi toàn là anh chủ động, hôm nay Diệp mạnh dạn hơn khiến Quân hứng thú quá.
Dĩ nhiên, điều đó anh mong còn chẳng được!
Vậy đêm nay mình đừng dùng bao nữa anh nhé!
Câu nói của Diệp làm Quân đứng hình, anh ngạc nhiên thật sự. Mọi lần bên nhau luôn là cô nhắc nhở anh phải đeo bao, phải thế này thế nọ vì cô sợ có thai. Thế mà... như không tin lời Diệp, Quân hỏi lại:
Em nói đùa đúng không? Mới sáng sớm còn lo có thai, đòi đi khám thử que các thứ... giờ em bảo mình sinh con? Làm gì có chuyện em thỏa hiệp nhanh thế được?
Diệp cũng vậy, ý nghĩ này mới chỉ thoáng xuất hiện trong đầu mà thôi, nhưng nếu có thai với anh, cô sẽ toàn tâm toàn ý đón nhận, bởi, anh là người đàn ông mà cô đã yêu bằng cả trái tim này, mọi thứ dành cho anh đều chân thành nhất. Sau này, nếu dòng đời xô đẩy, chẳng còn được bên anh nữa... nhưng có đứa con của hai người, chắc chắn cô sẽ không phải luyến tiếc gì nữa.
Em từ chối thì anh bảo em thế này thế kia... Em đồng ý thì anh không tin em, rốt cuộc là anh thích có con thật hay chỉ là nói đùa thôi!
Diệp nhìn Quân ánh mắt long lanh, thực sự lúc này nhìn cô mong manh và đáng yêu quá chừng, Quân chỉ biết say đắm thôi, dù cô đồng ý hay không đồng ý đi nữa, chỉ cần có Diệp, chỉ cần cô vui thì chuyện gì anh cũng có thể gật đầu.
Anh thích sinh con là thật, nhưng anh tôn trọng ý kiến của em. Anh biết nhiều khi mình ích kỷ nhưng anh chỉ nói vậy thôi, nếu em chưa muốn thì đợi khi nào tốt nghiệp mình tính chuyện con cái cũng được mà em. Anh đâu phải người cứng nhắc như em nghĩ đâu.
Mỗi một lời anh nói tựa như đường mật rót vào tai Diệp, tại sao người đàn ông này lại khiến cô say đắm thế hả trời?
Hôn em đi!
Diệp dẩu môi ra chờ Quân đáp bờ môi của anh xuống. Quân tròn mắt nhìn, vẫn không hiểu nổi cô gái của anh đang nghĩ gì nhưng vẫn làm theo răm rắp. Khẽ nút nhẹ bờ môi, bàn tay Quân lại rờ rẫm sục sạo vào bên trong chiếc váy Diệp đang mặc. Vừa hưng phấn, vừa có chút lo lắng và mạo hiểm, một cảm giác sợ hãi len lỏi trong đầu, tất cả khiến Diệp đờ đẫn trong vòng tay của Quân. Anh nghĩ, có lẽ mình đã kích thích đúng điểm gọi mời nên Diệp hứng thú nên biểu cảm như vậy, mà quả đúng như thế, cô bé của Diệp dướt nhẹp khi ngón tay Quân mơn trớn vào đó, thỉnh thoảng anh lại ghì cậu nhỏ vào khiêu khích khiến cô run rẩy.
Anh có thể hôn lên chỗ đó của em được không?
Quân thều thào, chẳng đợi Diệp đồng ý, anh đặt xuống ngực cô một nụ hôn nóng bỏng, theo nhịp gọi mời, bờ môi anh trượt dài từ ngực xuống bụng, dần dà xuống nơi cô bé đang rạo rực phía dưới. Diệp khẽ phản đối:
Đừng anh!
Vô ích, Quân cứ thế làm tới, hai cánh tay anh ôm lấy ngực lấy eo Diệp, chân cô gác lên cổ anh, bờ môi khẽ chạm vào cô bé. Diệp run rẩy:
Anh... định làm gì?
Anh hôn em!
Bờ môi mềm mại cùng hơi thở nóng ấm phả vào cô bé khiến Diệp kích thích thật sự, cả người cô rướn lên theo mỗi nhịp tác động. Nước nôi ở bên trong lại tuôn ra ướt nhẹp, Quân thích thú:
Tuyệt quá!
Ưm..
Diệp rên rỉ vì sung sướng, thật không ngờ anh ấy kích thích lên chỗ đó lại tạo cảm giác tuyệt vời đến như vậy. Lưỡi anh chạm đến đâu cả người Diệp lại run rẩy tới đó. Diệp ghì đầu anh xuống vì thỏa mãn, biết bạn gái thích nên Quân làm nhiệt tình hơn, ga trải giường nhàu nhĩ vì hai cơ thể đang quằn quại.
Anh đừng đeo bao nhé!
Diệp nói như hết hơi vì sự mơn trớn của Quân.
Em cho anh thật à?
Quân ngạc nhiên hỏi lại.
Không nhanh em sẽ đổi ý.
Đương nhiên là anh thích rồi.
Quân đặt Diệp nằm sấp xuống giường, nửa nằm nửa quỳ, ở phía sau cậu nhỏ của anh hùng dũng ra vào. Anh đọc sách thấy họ nói quan hệ ở tư thế này sẽ vào ngập sâu hơn cả, khả năng thụ thai cũng cao hơn. Không biết Diệp là toàn tâm toàn ý muốn sinh con hay vì chiều anh nên mới như vậy, nhưng anh không quan tâm được nhiều thế, chỉ biết lúc này phải làm cho cô ấy thật thỏa mãn mà thôi.
Quân cứ thế ra vào, mỗi lần thúc mạnh vào sâu bên trong khiến Diệp đê mê, cổ họng nghẹn ứ, chẳng còn tâm trạng nghĩ được chuyện gì, cơ thể chỉ biết thả lỏng để đón nhận những cú huých mê tơi mà anh ấy đem lại. Thỏa mãn thật sự!
- --
Sau đêm ấy, Diệp luôn tìm cách trốn tránh Quân, mỗi lần anh muốn gặp cô đều viện cớ bận, khi thì nói họp nhóm, lúc lại bảo đi sinh nhật bạn. Anh nhắn tin đến có tin Diệp đáp lại, tin thì không, bởi dòng chữ mà cô đọc được cứ ảm ảnh mãi trong đầu. Càng nghĩ về anh, thương anh thì hình ảnh người phụ nữ ấy lại xuất hiện và đeo bám trong tâm trí cô. Diệp không muốn tin điều đó là sự thật... nhưng ngày tháng in trên giấy trùng khớp đến lạ kỳ... Phải làm sao đây?
Gần một tuần trời không được gặp Diệp, Quân cứ cảm thấy dường như cô đang gặp vấn đề gì đó nhưng cô không thừa nhận, chỉ nói qua điện thoại rằng mình mệt, bận và không có thời gian. Buổi tối nọ, Quân không làm ngơ được nữa, tan họp ở công ty anh lái xe đến khu trọ của Diệp luôn, nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cục cô ấy đang giấu anh chuyện gì. Cảm giác này khiến anh khó chịu kinh khủng.
Đêm đông, xóm trọ ngủ im lìm, Quân gọi điện nhưng Diệp không nghe, anh kiên nhẫn gõ cửa thật nhẹ. Diệp vẫn vờ như không thấy, Quân nhắn tin liên tiếp:
Em mở cửa cho anh đi, anh muốn gặp em!
Anh biết là em chưa ngủ, Diệp à, anh làm điều gì khiến em không vui sao, mấy ngày nay cứ trốn tránh anh hoài thế?
Gặp anh một lát rồi anh về, anh hứa không làm gì em.
Mở cửa cho anh đi, Diệp... anh nhớ em!!
Mỗi một tin nhắn đến đều khiến Diệp đau đớn tâm can, phải gồng mình để cố quên một người mình yêu say đắm sao lại khó thế? Anh ấy cứ như vậy liệu cô có thể làm ngơ được bao lâu nữa đây?