Đường Lưu Vũ đã nhìn ra được lực lượng của Ảnh Vũ không quá lớn. Kỹ năng của tên này chú trọng tốc độ và kỹ thuật cắt xuyên vật thể, chủ yếu là nhờ vào thanh kiếm rất mỏng kia. Một kẻ như vậy có thể là nỗi ác mộng với phần lớn Thức Tỉnh Giả nhưng không bao gồm Đường Lưu Vũ. Tạm thời với hiểu biết về kiếm thuật của mình, Đường Lưu Vũ vẫn chưa thấy có kỹ thuật nào đả thương được hắn. Chỉ có dùng sức mạnh đủ lớn, tất nhiên Ảnh Vũ không có khả năng làm được chuyện này. Đều là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu nhưng ở trên phương diện lực lượng thuần túy Ảnh Vũ kém xa Cao Cần, đây là điều mà bất kỳ ai quan sát cũng có thể nhận ra được.
Sau cùng Ảnh Vũ cũng không động thủ. Hắn còn hiểu rõ vấn đề hơn cả Đường Lưu Vũ. Kiếm thuật của mình ưu khuyết ra sao Ảnh Vũ đều biết, trong trường hợp này nó hoàn toàn vô dụng. Nghĩ đến đây, Ảnh Vũ càng thêm căm giận Cao Cần, hắn trầm giọng nói:
- Ta và Cao Cần từng là đồng môn.
- Đồng môn?
- Phải, Cao Cần và ta sinh ra trong thời kỳ chiến loạn, các băng nhóm phản tặc dưới sự hậu thuẫn của các vị công tước nổi lên ở khắp nơi. Vào thời điểm đó, quốc vương đích thân ra trận, cùng đại tướng quân dẹp loạn. Khi đó đại tướng quân đã tuổi già sức yếu, không còn kéo dài được mấy năm nên gấp rút tìm người thừa kế kiếm thuật Vệ Quốc và trọng kiếm Thần Phạt. Vị đại tướng quân đời tiếp theo có trách nhiệm kết thúc chiến loạn nên được chọn lựa rất cẩn thận. Hàng ngàn đứa trẻ tư chất ưu tú được đưa vào một quân doanh huấn luyện liên tục mười năm, rốt cuộc chỉ còn lại ta và Cao Cần trụ được đến sau cùng. Thực lực tổng hợp tương đương, mỗi người đều có ưu khuyết rõ ràng, vì vậy một trận chiến đã được tổ chức để lựa chọn người thừa kế của thần kiếm.
Đường Lưu Vũ nhướng máy:
- Ngươi thua nên hận hắn?
Ảnh Vũ nghiến răng:
- Ta thua, không phải vì kém hơn mà do Cao Cần là kẻ được lựa chọn để chiến thắng.
Đường Lưu Vũ chưa hiểu lắm:
- Nếu đã chọn xong thì cần gì phải đấu?
- Người lựa chọn Cao Cần không phải sư phụ mà là quốc vương. Hắn cảm thấy Cao Cần thích hợp hơn với kiếm thuật Vệ Quốc và Thần Phạt nên muốn ta giả vờ thua. Đương nhiên ta sẽ không chấp nhận chuyện này. Phấn đấu hơn mười năm, thậm chí xuống tay với cả bằng hữu của mình, sao có thể chỉ vì một câu nói mà từ bỏ.
- Vị quốc vương kia giở trò?
- Hắn âm thầm cho ta dùng một loại thuốc trộn lẫn trong thức ăn khiến sức lực dần suy thoái. Đến ngày đấu với Cao Cần, thực lực của ta đã không còn bằng một nửa so với lúc đỉnh cao. Kể cả như vậy, ta vẫn khiến Cao Cần trọng thương trước khi bị hắn đánh nát toàn bộ xương cốt. Mọi người đều nghĩ ta đã chết. Nhưng bọn hắn không hề biết rằng khi dó ta đã sắp chuẩn bị xong cho lần thức tỉnh tiếp theo. Từ dưới mộ sau, ta thức tỉnh thành công để quay trở lại nhân gian. Đáng tiếc thương thế chỉ khôi phục một phần, hiệu lực của loại thuốc kia vẫn còn. Qua nhiều năm, sau cùng dược lực cũng được giải trừ hết, nhưng sức mạnh của ta đã không cách nào khôi phục được nữa. Cho nên ta mới sáng tạo ra bộ kiếm thuật này, thề sẽ dùng nó đánh bại kiếm thuật Vệ Quốc và Thần Phạt, chứng minh cho vị quốc vương kia thấy rằng lựa chọn năm đó của hắn sai lầm đến mức nào.
Đường Lưu Vũ ra vẻ trầm ngâm:
- Vị quốc vương kia chính là Vương Khánh?
- Không sai.
- Sống cũng thật lâu. Ngươi không hận hắn? Theo lý mà nói, kẻ mà ngươi nên hận là Vương Khánh chứ không phải Cao Cần.
Ảnh Vũ nghiêm giọng đáp:
- Ta đã thề trung thành với quốc vương. Ta chỉ muốn chứng minh hắn đã lựa chọn sai chứ không phải làm hại hắn.
- Suy nghĩ khó hiểu.
- Đừng nhiều lời, những gì cần biết đều đã biết. Ngươi có chấp nhận điều kiện này hay không?
Đường Lưu Vũ gật đầu:
- Được thôi, cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng sau cùng vẫn không phải ngươi tự mình đánh bại Cao Cần, vậy điều ngươi thật sự muốn chứng minh là gì?
Ảnh Vũ chợt im lặng, qua một hồi lâu mới đáp lại:
- Ta vốn muốn chứng minh mình lợi hại hơn Cao Cần, nhưng thứ thuốc kia đã khiến ta không thể làm được điều này nữa. Kiếm thuật Vệ Quốc là kỹ năng được truyền thụ, hoàn thiện qua nhiều đời đại tướng quân, cho đến nay được xem là kiếm thuật hoàn mỹ nhất của Tô Vân Quốc. Ta muốn cả thế giới biết rằng nó chỉ là rác rưởi, dù có thêm Thần Phạt cũng không sánh bằng kiếm thuật do ta sáng tạo.
Đi một vòng vẫn là muốn chứng minh mình giỏi hơn, có điều thay vì chỉ so sánh với Cao Cần, lúc này Ảnh Vũ muốn sáng tạo của bản thân vượt qua tinh hoa kiếm thuật tích lũy qua nhiều đời đại tướng, rằng hắn mới là giỏi nhất, tuyên cổ vô song. Nghe thật hoang đường và cũng thật buồn cười, nhưng Đường Lưu Vũ lại không cảm thấy như vậy. Hắn đã được chứng kiến một phần kiếm thuật của Ảnh Vũ, không cầu kỳ hoa mỹ, chú trọng vào chiêu thức như Cao Cần. Thay vào đó tốc độ được đẩy đến cực hạn, kỹ thuật dụng kiếm tinh vi đến mức người thường khó nhận ra được điểm đặc biệt so với những nhát chém phổ thông. Tại sao một thanh kiếm mỏng lại dễ dàng cắt qua những cột đá to lớn cứng rắn mà không bị gãy? Ảnh Vũ đã đẩy kỹ thuật cắt xuyên của kiếm thuật này đến mức cao nhất. Dù sao mục đích khi tạo ra kiếm là để tấn công, cắt đứt mục tiêu, hoa mỹ nhưng không đạt được yêu cầu ở trên thì cũng vô dụng. Chỉ cần không xa rời mục đích thật sự này, kiếm thuật của Ảnh Vũ vẫn có khả năng vượt qua Vệ Quốc.
- Được. Ta có thể giúp ngươi đánh bại Cao Cần. Nhưng tiền đề là kiếm thuật của ngươi đủ mạnh, nếu không ta sẽ làm theo cách của mình.
Ảnh Vũ nghiêm túc gật đầu:
- Chắc chắn có thể. Thân thể bất hoại của ngươi và thanh kiếm này có thể khắc chế Thần Phạt, kiếm thuật của ta tuyệt đối không kém Vệ Quốc. Nếu ngươi đạt đến Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu tuyệt đối nắm chắc đánh bại Cao Cần. Ngươi còn bao nhiêu năm sinh mệnh?
Đường Lưu Vũ khẽ cau mày:
- Ngươi muốn ta chuyển hóa toàn bộ lượng sinh mệnh lực hiện có để thức tỉnh thêm một lần nữa? Nhưng ta chỉ mới đạt cấp độ bốn.
Cấp độ bốn là do Đường Lưu Vũ tự bịa ra với Vương Nhã, chủ yếu là dựa trên sức mạnh thể chất của đối thủ gần nhất mà hắn gặp được trước đó là Mạch Thượng. Nhưng trải qua nhiều trận chiến, Đường Lưu Vũ cảm thấy nên tự nhận mình là cấp độ năm sẽ hợp lý hơn. Tiếc rằng lời đã nói ra thì không thể sửa lại, đành phải tiếp tục với cấp độ này. Cứ để đối phương nghĩ rằng sức mạnh thể chất lớn là do năng lực của hắn đặc biệt mạnh mẽ đi.
Ảnh Vũ suy nghĩ vài giây rồi đáp:
- Cấp độ bốn đã có sức mạnh lớn đến như vậy. Nếu ngươi bước vào cấp độ năm, chỉ riêng cường độ thân thể đã vượt trên cả Cao Cần. Không thể không nói thế giới này thật bất công, sinh ra với năng lực mạnh điểm xuất phát liền hơn hẳn người khác.
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Tạm thời vẫn chưa được, muốn chuyển hóa hết tối thiểu cũng cần vài năm nữa.
- Đừng lãng phí thời gian. Ngươi càng do dự lượng sinh mệnh lực lãng phí lại càng lớn, cơ hội thành công sẽ càng thấp hơn.
- Không nói những thứ này, kiếm thuật mà ngươi chuẩn bị dạy cho ta gọi là gì?
Nhắc đến kiếm thuật do mình sáng tạo, ánh mắt Ảnh Vũ liền hiện lên sự tự hào:
- Ta gọi nó là Vô Ảnh.