Người quen cũ của Đường Lưu Vũ gọi là Tô Lạc, chỉ nghe danh tự thì rất khó phân biệt là nam hay nữ. Tên này là một nam nhân nhưng có phần yếu đuối như nữ nhân. Đó là ấn tượng trước kia của Đường Lưu Vũ, hiện tại thì không rõ. Tô Lạc nhận cha nuôi nên đã đổi họ thành Trần Lạc, còn người đang ngồi cùng hắn được gọi là Bạch thiếu. Có lẽ địa vị cao hơn hẳn Trần Lạc nên tên này chỉ dám dùng họ chứ không gọi thẳng tên.
Trần Lạc có thái độ nhún nhường thấy rõ, dùng giọng điệu nịnh bợ của kẻ bề dưới cẩn thận hỏi:
- Vũ thiếu, chuyện ta nhờ ngươi…
Vũ thiếu thản nhiên đáp:
- Chuyện gì?
- Chính là nữ nhân hôm đó…
Nghe nhắc đến chuyện này, Vũ thiếu bật cười đáp:
- Nàng? Ta chơi chán liền bỏ. Ngươi có hứng thú?
Trần Lạc do dự vài giây rồi đáp:
- Dù sao nàng cũng là người quen của ta, xuất thân từ cùng một cô nhi viện. Nếu không phải năm đó một mực chung tình với tên mắc bệnh tự kỷ Đường Lưu Vũ kia thì đã có cơ hội được một gia đình giàu có nhận nuôi.
— QUẢNG CÁO —
Nghe nhắc đến mình, Đường Lưu Vũ khẽ cau mày. Hắn không quan tâm việc mình bị gọi là tự kỷ. Khi đó Đường Lưu Vũ đúng là không thích kết thân với những kẻ khác, chỉ sau khi vào nhóm của Cố Dạ, sinh hoạt tập thể nhiều mới dần thay đổi. Nhưng nữ nhân mà Trần Lạc nhắc đến…lẽ nào lại là nàng? Vốn chỉ định nghe xem người quen cũ mấy năm qua đã thay đổi thế nào, lúc này Đường Lưu Vũ lập tức tập trung hơn vào cuộc trò chuyện của đối phương.
Vũ thiếu cười khẩy, trong giọng cười có chút khinh bỉ nhưng Trần Lạc không hề tỏ ra khó chịu. Thân phận chênh lệch quá lớn, bị khinh thường đôi chút vẫn có thể chấp nhận được.
- Nhìn bộ dạng của ngươi…lẽ nào thật sự ưa thích nữ nhân đó? Ta thừa nhận nàng có vài phần nhan sắc, nhưng với thân phận hiện tại của ngươi cũng không đến mức thiếu mỹ nữ bên cạnh chứ?
Trần Lạc lắc đầu:
- Vũ thiếu, ngươi ngay không nói lời quanh co. Ta thừa nhận là muốn lợi dụng nàng để tìm Đường Lưu Vũ. Hiện tại hắn đang là tội phạm truy nã cấp S trên toàn quốc. Tuy không biết tên này đã gây ra sự việc nghiêm trọng gì nhưng chỉ cần bắt được hắn, ngoài tiền thưởng ra ta sẽ có được cơ hội tham gia huấn luyện trong đội đặc nhiệm của quốc gia do chính Mạch Thượng tướng quân quản lý.
Ánh mắt Vũ thiếu trở nên sắc bén:
- Ngươi cũng đã biết nàng là manh mối duy nhất để tìm kiếm Đường Lưu Vũ, ai cho ngươi lá gan để tranh giành với ta?
Trần Lạc mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp:
- Vũ thiếu đừng nóng giận. Ngươi cũng đã thấy nàng sống chết cũng không chịu tiết lộ cách tìm được Đường Lưu Vũ. Nhưng ta chắc chắn nàng đang nói dối. Tại cô nhi viện, nàng là người thân thiết nhất với hắn. Sau khi nàng tham gia lễ Nguyên Khánh thức tỉnh, tên kia cũng bỏ trốn khỏi đó rồi trở thành tội phạm cấp S. Giữa hai chuyện này nhất định có mối liên hệ nào đó. Nàng thà chết cũng không tiết lộ cho người ngoài, nhưng ta có thể giả làm người tốt giúp đỡ, để nàng dẫn ta đến chỗ của Đường Lưu Vũ.
— QUẢNG CÁO —
Vũ thiếu cau mày:
- Ý của ngươi là ta không thể, cho nên lần này phải nhường hết mọi công lao cho ngươi?
Trần Lạc cười đáp:
- Không dám. Tất cả công lao đều sẽ là của Vũ thiếu, ta chỉ là một trợ thủ nhỏ. Ngươi chỉ cần giúp đã Trần gia một chút trong việc kinh doanh, đồng thời cho ta cơ hội huấn luyện trong đội đặc nhiệm là đủ rồi.
Gương mặt Vũ thiếu hòa hoãn trở lại. Với sức mạnh gia tộc phía sau lưng hắn, chỉ cần muốn là có thể tham dự huấn luyện. Cho nên phần thưởng kia là vô nghĩa với Vũ thiếu, tặng cho Trần Lạc cũng không sao. Giúp đỡ công việc kinh doanh của Trần gia lại càng đơn giản. Chỉ là một công ty tầm trung, cho bọn hắn vài cái hợp đồng thương mại chẳng phải là xong sao? Trần Lạc cũng rất biết điều, không đòi hỏi những phần thưởng thật sự có giá trị trong thông cáo truy nã. Nếu tên này thật sự được việc…Vũ thiếu khẽ gật đầu đáp:
- Được, việc này giao lại cho ngươi. Nhưng ngươi chỉ có một tháng. Nếu sau thời gian đó vẫn không tìm được Đường Lưu Vũ thì ta sẽ làm theo cách của mình.
Trần Lạc tỏ vẻ mừng rỡ như điên:
- Đa tạ Vũ thiếu chiếu cố.
Phần nội dung phía sau chẳng có gì đặc sắc, đa phần là các câu chuyện liên quan đến đời sống sa đọa của hai tên thiếu gia lắm tiền. Từ mua những vật phẩm đắt tiền cho đến các buổi liên hoan thác loạn thâu đêm. Nghe hai tên này trò chuyện, Đường Lưu Vũ mới chợt nhận ra một triệu của hắn trong mắt người giàu có thật sự chỉ như giọt nước giữa đại dương. Một đêm ăn chơi thác loạn của hai tên này còn tốn nhiều tiền hơn như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Tất nhiên đây không phải trọng điểm mà Đường Lưu Vũ quan tâm, hắn nghe đến nửa sau liền dứt khoát tắt chức năng khuếch đại âm thanh, bắt đầu tập trung vào những thông tin vừa nghe được. Nàng đã thức tỉnh thành công trong lễ Nguyên Khánh, nhưng có vẻ như năng lực không quá mạnh nên vẫn chỉ là giai cấp tầng dưới, bị tên họ Vũ kia tùy ý giam giữ tra khảo. Hai tên này muốn dựa vào nàng để tìm kiếm Đường Lưu Vũ. Đây là một ý tưởng rất ngu ngốc, chính Đường Lưu Vũ trước đó còn không ngờ mình sẽ đột nhiên gia nhập vào một nhóm xa lạ chưa gặp bao giờ, nàng sao có thể biết được. Cái gì là chung tình, thà chết không tiết lộ tin tức…đơn giản là không biết thì không thể nói mà thôi. Đường Lưu Vũ vẫn có chút bất mãn về việc thanh mai trúc mã của mình vì theo đuổi cuộc sống xa hoa kia mà thất hứa. Ước mơ của nàng không sai, nhưng thất hứa chắc chắn là sai, thà rằng ngay từ đầu đừng hứa.
Bất mãn thì bất mãn, việc nàng vì hắn mà phải chịu khổ là sự thật. Đường Lưu Vũ vẫn xem nàng là em gái của mình, tuyệt đối không chấp nhận cho hai tên cặn bã trước mặt biến nàng thành món đồ chơi. Tham dự lễ Nguyên Khánh là lựa chọn của nàng, nếu nàng thức tỉnh thất bại mà chết đi thì cũng thôi. Nhưng hiện tại biết nàng vẫn còn sống, Đường Lưu Vũ muốn nàng được sống tốt. Nàng có thể thất hứa nhưng Đường Lưu Vũ thì không, hắn vẫn sẽ hoàn thành hết phần hứa hẹn của mình.
Đường Lưu Vũ thả ra hai con bọ theo dõi, một cho Vũ thiếu một cho Trần Lạc. Không biết hai tên này đang giam giữ nàng ở đâu, nhưng Vũ thiếu đã hứa sẽ giao cho Trần Lạc, hắn chỉ cần theo dõi những nơi hai tên này hẹn gặp là được.
Đợi bọ theo dõi siêu nhỏ bám lên người cả hai, Đường Lưu Vũ kết nối tín hiệu với đồng hồ trên tay mình rồi đứng dậy rời đi. Hắn muốn thương lượng với Vân Lam để tách ra xử lý vấn đề cá nhân trước. Cũng không biết là nàng có đồng ý hay không. Trong ấn tượng của Đường Lưu Vũ, Vân Lam là một người ít nói, mỗi khi mở lời đều sẽ tập trung vào trọng điểm, những phương diện khác trong lúc thực hiện nhiệm vụ thực tế thì hắn không rõ ràng lắm. Nếu là Tư Cẩn Ngôn hay Cố Dạ thì dễ bàn. Hai tên kia tuổi trẻ khí thịnh, nhất định sẽ vỗ ngực hứa hẹn giúp đỡ hết sức mình.
Ngồi chờ trong xe, Đường Lưu Vũ đợi hơn ba tiếng mới thấy bóng dáng Vân Lam hiện ra. Lúc này trên người nàng là đủ những túi đồ lớn nhỏ khác nhau. Chiếc váy mà Vân Lam mặc là do chiến giáp biến thành, vẫn có không gian chứa một lượng đồ vật nhất định. Phải mang trên người như thế này chỉ có thể là mua quá nhiều, sức chứa của chiến giáp không đủ dùng.
Nhìn Vân Lam qua cửa kính xe, Đường Lưu Vũ chỉ biết cười trừ hỏi:
- Ngươi xác định chúng ta đến đây để thu thập thông tin chứ không phải du lịch mua sắm?