Diệt Nhân

Chương 147: Chương 147: Cứu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Lưu Vũ thở dài:

- Thì ra cũng chỉ là Thức Tỉnh Giả cấp độ cao. Ta còn tưởng rằng thật sự có thần linh.

Cao Cần có vẻ rất bất mãn với nhận định này của Đường Lưu Vũ:

- Hoàn toàn không giống. Bọn hắn xuất thân từ nhân tộc, nhưng một khi đã đạt đến cấp độ kia liền không thể tính chung với chung ta nữa. Ngươi cũng biết Thức Tỉnh Giả cấp độ bảy là một sự nhảy vọt về chất chứ không đơn thuần chỉ gia tăng sức mạnh. Còn những nhân vật được tôn xưng là thần linh kia còn có cấp độ cao hơn nhiều. Bọn hắn không còn là nhân tộc, tôn xưng thần linh, được người đời thờ phụng cũng không có gì quá đáng.

Đường Lưu Vũ từng nghe qua nhưng không quá để tâm. Những thứ này thường được nhắc đến trong các cuộc tán ngẫu giữa Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn. Thông tin về những Thức Tỉnh Giả cấp độ cao hơn nằm trong phần hạn chế đặc quyền, chỉ khi đạt đến cấp độ sức mạnh yêu cầu mới mở ra được. Không chỉ vị nghĩa phụ thần bí kia, tất cả các quốc gia, thế lực đều có chính sách như vậy. Bọn hắn sợ người bình thường nghe quá nhiều truyền thuyết về các Thức Tỉnh Giả cấp bậc cao, liều mạng thức tỉnh để rồi mất mạng vô ích.

Hiện tại nhân tộc hùng mạnh, gần như đã sánh ngang với các chủng tộc còn lại. Nhưng ai ai cũng biết có được ngày hôm nay là nhờ vào sự hi sinh của vô số người. Cách thức tu luyện quá cực đoan, một khi chuyển hóa hết sinh mệnh lực bước vào giai đoạn thức tỉnh sẽ không có cơ hội quay đầu lại nữa. Trong vô số nhân tộc tại hàng ngàn hàng vạn tinh cầu ngoài kia có được mấy kẻ đạt đến cấp độ thần linh? Quá ít, ít đến đáng thương. Cho nên vẫn là chỉ nhìn cái trước mắt. Giống như Đường Lưu Vũ chỉ biết Thức Tỉnh Giả cấp độ bảy là một sự lột xác, cụ thể thế nào cũng không rõ ràng nên không quá chấp nhất với nó.

- Biết, tóm lại vị Nguyền Thần kia là một Thức Tỉnh Giả cấp độ rất cao, chỉ phái một sứ giả đến cũng có thể khiến các ngươi sợ mất mật.

Cao Cần muốn phản bác gì đó nhưng lại thôi. Bởi vì những gì Đường Lưu Vũ nói đều là sự thật, chỉ là diễn giải nó theo cách khó nghe hơn. Không phải bọn hắn chưa từng có ý nghĩ chống lại, nhưng cái giá thật sự quá đắt, không một ai có thể gánh vác nổi.

Cao Cần không phản bác được nên Đường Lưu Vũ đành phải tự tiếp tục:

- Được rồi, không nhắc những thứ này. Các ngươi cần ta làm chuyện gì?

Nghe đến câu hỏi này, Cao Cần lập tức gạt tất cả những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, nghiêm túc nói:

- Đại nhân muốn ngươi giúp hắn cứu cửu công chúa Vương Nhã.

Cao Cần vẫn chưa sửa được cách xưng hô với Vương Nhã. Có điều đây không phải là trọng điểm, Đường Lưu Vũ có cảm giác mình đã nghe nhầm. Bỏ ba mươi triệu ra để cứu Vương Nhã? Từ khi nào tên Vương Khánh kia lại xem trọng tình thân như vậy?

- Ta không nghe nhầm chứ?

Cao Cần nghe ra được giọng điệu châm chọc trong câu hỏi của Đường Lưu Vũ. Hắn hiểu vì sao tên này lại có phản ứng như vậy nên cũng không chấp nhặt, chậm rãi giải thích:

- Đại nhân Vương Khánh sinh ra trong thời đại chiến loạn, tận mắt chứng kiến hậu quả chiến tranh, dân chúng ly tán, hàng trăm thi thể bị nhét vào một cái hố lớn để hỏa thiêu tập thể. Khi đó hắn cảm thấy rất bất lực nhưng không làm gì được. Vài năm sau, hắn có cơ hội để thay đổi tất cả những chuyện này, đó là trở thành quốc vương của Tô Vân Quốc. Con đường đế vương có bao nhiêu gian khổ, khó khăn…kẻ ở ngoài như ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được.

- Từ khi nhận lấy vương miện, ngồi lên vị trí kia, đại nhân đã đặt quốc gia lên trên tất cả, bao gồm chính bản thân hắn. Ngươi cảm thấy đại nhân rất vô tình? Hoàn toàn sai lầm, chỉ có hắn xem trọng quốc gia, xem trọng sinh mạng của vô số dân chúng kia hơn mà thôi. Đại nhân có thể không phải là một người phụ thân tốt, nhưng hắn chắc chắn là vị quốc vương tốt nhất trong lịch sử Tô Vân Quốc. Điều này không thể chứng minh bằng chỉ số phát triển kinh tế, chỉ số hạnh phúc, trình độ khoa học…chỉ những người một mực ở bên cạnh hắn như ta mới có thể hiểu được.

- Hiện tại đại nhân đã không còn là quốc vương, gánh nặng trên vai đã có thể buông xuống. Hắn đã làm tất cả trong khả năng của mình, nhưng người tính không bằng trời tình. Vương vị rơi vào tay Ngô Hàm, một kẻ chuyên quyền độc đoán, đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu. Ba đời quân vương, đây là chuyện không thể thay đổi. Đại nhân không còn bao nhiêu thời gian, đây không phải thứ mà hắn có thể quản được nữa. Từ bỏ trọng trách bản thân tự nhận lãnh suốt nhiều năm qua, đại nhân trở lại với con người thật của hắn. Không còn là quốc vương chỉ nghĩ đến quốc gia và dân chúng, giờ đây người thân mới là đối tượng mà hắn quan tâm nhiều nhất.

- Nguyền Thần là một kẻ có danh tiếng rất tệ trong các vị thần của nhân tộc. Để cửu công chúa bên cạnh vị kia chắc chắn là chuyện không tốt. Chúng ta không thay đổi được việc này, nhưng ngươi thì có thể.

Đường Lưu Vũ nghe đến đây không khỏi hoài nghi:

- Ta? Ngươi cũng đã thấy ta hoàn toàn không có chút sức chống cự nào trước nam nhân kia. Và hắn cũng chỉ là sứ giả, không phải Nguyền Thần. Chênh lệch lớn đến như vậy, ngươi vẫn cảm thấy ta có phần thắng?

Cao Cần thở dài:

- Đúng là rất khó. Nhưng nếu là ngươi thì không phải không thể.

- Các ngươi dựa vào đâu để nói như vậy?

- Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Thân thể bất hoại là năng lực rất nổi tiếng tại nhân tộc. Tính chất, giới hạn sức mạnh cho đến cách vận hành của nó đều đã sớm được nghiên cứu kỹ càng. Bọn ta đều biết năng lực của ngươi không đơn giản chỉ là thân thể bất hoại. Điều này càng được chắc chắn khi ngươi sống sót dưới tay vị sứ giả Nguyền Thần kia. Kể cả khi hắn không dùng hết sức, năng lực của ngươi vẫn quá mức đáng sợ. Bọn ta đều biết ngươi có không gian phát triển rất lớn, hiện tại không được, tương lai thì chưa chắc.

Đường Lưu Vũ im lặng, hắn thể hiện quá nổi bật, quả nhiên không qua mắt được đám cáo già này.

- Kể cả đúng là vậy, ngươi cho rằng Vương Nhã có thể đợi đến lúc đó sao?

- Theo tin tức bọn ta có được, Nguyền Thần hiện đang phải xử lý công việc ở nơi xa, nhanh nhất cũng cần trăm năm mới có thể trở về. Hơn nữa sức mạnh tiềm ẩn mà sứ giả nhắc đến của cửu công chúa vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Vị kia nhất định sẽ chờ nó đạt đến tình trạng hoàn hảo mới ra tay đoạt lấy.

- Một trăm năm? Ngươi chắc chắn?

- Hắn là thần linh, thọ nguyên dài đằng đẳng, Thức Tỉnh Giả cấp thấp như chúng ta không thể dùng khái niệm thời gian của mình áp đặt vào đối phương. Đừng cảm thấy trăm năm là dài, đợi khi ngươi đạt đến Thức Tỉnh Giả cấp độ bảy sẽ hiểu được phần nào.

Nếu là trong ngắn hạn, Đường Lưu Vũ cũng không có tự tin cứu được Vương Nhã. Nhưng trăm năm thì chưa chắc. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn từ một cô nhi bình thường đã đạt đến trình độ này. Lại thêm trăm năm, nếu Đường Lưu Vũ có thể hoàn toàn nắm giữ sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể mình thì chưa chắc. Nếu thật sự có ngày đó, cho dù không có yêu cầu của Vương Khánh, hắn cũng sẽ đi cứu Vương Nhã. Lý do…Đường Lưu Vũ cũng không biết. Chỉ là có cảm giác nếu không làm bản thân nhất định sẽ hối hận cả đời. Đường Lưu Vũ muốn cuộc sống tự do yên bình, điều đó không thể chỉ dựa vào vật chất bên ngoài. Bình yên là khi sâu trong thâm tâm ngươi cũng cảm thấy như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.