Diệt Nhân

Chương 113: Chương 113: Kiếm Thuật Vệ Quốc




Lưu lại một vết lõm lớn trên cửa, cả người Đường Lưu Vũ rơi xuống mặt đất. Hắn mất vài giây mới đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn những vết rách trên chiến giáp đang dần khôi phục lại rồi bất đắc dĩ nói:

- Đừng vội như vậy. Nơi này quá hẹp, có muốn đổi một chỗ khác rộng hơn hay không?

Cao Cần khẽ gật đầu, hắn biết rõ năng lực phòng ngự của Đường Lưu Vũ đáng sợ đến mức nào thông qua những lần luyện tập. Cao Cần đã già, lực lượng thuần túy không còn được như xưa, muốn đánh bại Đường Lưu Vũ nhất định phải vận dụng thêm cả năng lực. Có điều không gian nơi này quá nhỏ, nếu làm như vậy có nguy cơ sẽ phá hủy tất cả, yêu cầu của Đường Lưu Vũ rất hợp ý của hắn. Hắn cũng không lo tên này nhân cơ hội bỏ trốn. Nơi đây là vương cung, một mệnh lệnh có thể lập tức triệu tập hàng ngàn quân lính tinh nhuệ, tin rằng Đường Lưu Vũ sẽ không thể thoát thân.

Cao Cần nhìn về phía Vương Khánh để xin mệnh lệnh, chỉ lấy vị quốc vương này gật đầu một cái rồi đặt tay lên cột đá, cửa phòng lập tức mở ra. Đường Lưu Vũ và Cao Cần bước đi song song, giữ khoảng cách hơn hai mét. Ở phía sau, Vương Nhã đang cố gắng thuyết phục Vương Khánh nhưng bất thành. Khi vị quốc vương này đã hơi mất kiên nhẫn thì đại hoàng tử Vương Hiệu chợt kéo Vương Nhã lại:

- Muội muội, đừng nói thêm gì nữa. Những việc khác chúng ta có thể bao dùng, chiều theo ý của ngươi nhưng riêng chuyện này thì không được. Nó liên quan đến nguồn gốc quốc gia, là sức mạnh của Tô Vân Quốc. Nếu để lộ ra ngoài sẽ dẫn đến nguy cơ diệt vong. Phụ hoàng không dùng đến các vũ khí kia, cho phép Đường Lưu Vũ chết dưới tay Cao Cần đã là sự nhân từ lớn nhất rồi.

- Nhưng là…

- Không có nhưng. Đây là lựa chọn của hắn.

Vương Nhã im lặng mất một hồi lâu, bình thường nàng có thể càng quấy, Vương Khánh và Vương Hiệu đều sẽ cười trừ cho qua. Nhưng nếu thật sự liên quan đến an nguy vương quốc, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nhường nhịn dù chỉ là một bước. Hai người này đã không khuyên được, tam công tước vừa mất đi con trai, bộ dạng đau lòng nửa thật nửa giả kia lại càng không. Vậy thì chỉ còn lại Đường Lưu Vũ…

- Ta có thể khuyên hắn.

Vương Hiệu lắc đầu:

- Ngươi không được.

- Không thử làm sao biết?

- Chúng ta đều đã nhìn ra được Đường Lưu Vũ là kiểu người như thế nào. Cho nên ngươi không được, đừng lãng phí thời gian nữa.

Vương Nhã muốn nói thêm gì đó thì bị Vương Hiệu ra hiệu im lặng, bởi vì bọn hắn đã đến nơi. Bốn người đứng trên con nhìn xuống một quảng trường rộng lớn, xung quanh bố trí tường cao chắc chắn. Đây là nơi tập luyện của các quân lính tinh nhuệ cũng như hoàng tử công chúa khi còn sống trong vương cung. Trước kia Trần Kỳ cũng được tập luyện tại đây, nhưng năng lực của hắn không thiên về chiến đấu nên tiến bộ khá chậm, qua vài năm liền trở về lãnh địa của mình.

Cao Cần cắm trọng kiếm xuống nền đá, hờ hững hỏi:

- Đây là nơi sản sinh ra những quân lính tinh nhuệ, thiện chiến nhất của vương quốc. Có thể chết ở nơi này chính là sự vinh hạnh của ngươi.

Đường Lưu Vũ bật cười:

- Chết cũng có vinh hạnh? Đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, chết chính là kết thúc, vinh quang hay không ngươi cũng chẳng biết được. Hơn nữa…ngươi có mang thanh kiếm Thần Phạt kia đến đây hay không?

- Giết ngươi không cần Thần Phạt.

- Vậy thật đáng tiếc, xem ra hôm nay ta vẫn không thể biết được cảm giác đổ máu là gì.

Cao Cần không tiếp tục nói nhảm nữa, cự kiếm trong tay quét ngang. Hàng trăm vầng sáng năng lượng dưới những góc độ khác nhau từ thân kiếm bắn ra. Nhưng khác với chiêu thức thông thường, những vàng sáng này di chuyển với quỹ đạo rất kỳ lại chứ không bay thẳng. Lần đầu tiên Đường Lưu Vũ được chứng kiến kỹ thuật này, có lẽ nó cũng thuộc vào kiếm thuật Vệ Quốc chỉ truyền lại cho các đời chủ nhân của Thần Phạt mà Cao Cần đã nhắc đến. Đây là chuyện tốt, Cao Cần sử dụng càng nhiều kiếm thuật kia thì Đường Lưu Vũ sẽ học được càng nhiều.

Kỹ năng này quá mức quỷ dị, số lượng lại nhiều, Đường Lưu Vũ căn bản không thể tránh né hết, chỉ qua nửa giây đã bị nó đánh bay lên không. Chưa dừng lại ở đó, từng vầng sáng liên tục di chuyển qua lại, tiếp nối lẫn nhau khiến hắn càng bao càng cao. Chỉ trong vài giây, Đường Lưu Vũ đã đạt đến độ cao hơn cả phi cơ thông thường. Từ vị trí này nhìn xuống, vương cung chỉ còn là một chấm nhỏ trong cả thành phố lớn. Dù vậy hắn vẫn chưa bị thương, kiếm kỳ này thiên về độ linh hoạt chứ không phải uy lực. Mục đích của Cao Cần khi dùng nó là gì thì vẫn chưa rõ ràng.

Đường Lưu Vũ bị đánh bay lên cao. Cao Cần thu cự kiếm sang ngang, hai tay nắm chặt chuôi, mũi kiếm hướng xuống mặt đất, giống như đang tích lực chờ đợi bộc phát. Quanh người hắn xuất hiện từng đốm sáng nhỏ màu vàng nhạt lóe lên rồi biến mất. Số lượng đốm sáng ngày càng nhiều giống như có rất nhiều đom đóm đang tập trung lại quanh người Cao Cần. Đây là hiệu ứng khi tích tụ năng lượng chuyển hóa, chuẩn bị thi triển ra một loại kiếm thuật mạnh mẽ nào đó. Năng lượng này quá nhiều đến mức người dùng kỹ thuật cũng không thể khống chế hết được, một phần nhỏ sẽ phân tán ra bên ngoài cơ thể, lóe sáng lên trước khi tiêu tán.

Nhìn thấy một màn này, Vương Nhã cũng phải che miệng thất thanh hô lên:

- Đây là bí kỹ của Cao tướng quân…

Vương Hiệu gật đầu:

- Một trong ba sát chiêu mạnh nhất của kiếm thuật Vệ Quốc, Thiên Trảm. Lần này Cao tướng quân thật sự nghiêm túc rồi, ta còn sợ hắn không nỡ ra tay với đệ tử đắc ý của mình.

Vương Khánh đứng bên cạnh bình thản nói:

- Hắn cả đời trung thành, luôn đặt an nguy vương quốc lên trên tất cả.

Vương Hiệu than thở:

- Là một người đáng kính.

Khi hai người cảm thán còn Vương Nhã thì kinh ngạc, tam công tước bên cạnh đang thầm nở nụ cười châm chọc. Chẳng ai biết nụ cười này của hắn có ý nghĩa gì, vị công tước này đang cười nhạo lời nói của quốc vương và đại hoàng tử hay xem thường kiếm thuật của Cao Cần?

Khi Đường Lưu Vũ đã rơi xuống được hơn nữa đường, gia tốc trọng lực khiến tốc độ bay của hắn cực nhanh, hai mắt vẫn mở nhưng gần như hoa lên. Lúc này việc nhìn xem phía dưới đang diễn ra chuyện gì còn khó chứ đừng nói là tránh né công kích. Hắn cũng đã hơi hiểu ra mục đích của Cao Cần. Đường Lưu Vũ không sợ, ngược lại có chút chờ mong. Từ khi biết mình có năng lực rất mạnh, Đường Lưu Vũ vẫn luôn muốn tìm hiểu giới hạn của nó. Hắn cũng nhận ra bản thân đang ngày càng kiêu ngạo, đối diện với lời đe dọa của Vương Khánh cũng không sợ hãi, ngược lại nội tâm còn cảm thấy khinh thường. Cái này giống như bản năng, Đường Lưu Vũ không thể tự sửa được. Chỉ khi nào hắn bị thương, tiềm thức hiểu rằng mình không phải bất bại thì mới có thể kiềm chế một chút.

Ở bên dưới, dù tốc độ rơi cảu Đường Lưu Vũ ngày càng nhanh, thậm chí ma sát với không khí tạo thành những tàn lửa nhỏ trên bề mặt chiến giáp, Cao Cần vẫn khóa chặt được hắn. Bằng vào thị giác kinh người và phán đoán chính xác, hắn lập tức vung trọng kiếm chém ngược lên cao. Cảnh tượng khiến tất cả những ai trong vương cung, thậm chí thành phố ngây người hiện ra, bầu trời xuất hiện một vết cắt ngang chia những đám mây trên cao thành hai nửa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.