Cố Dạ ho khan một tiếng rồi đáp:
- Không sao, lần đầu như vậy đã là rất khá.
Tư Cẩn Ngôn ở một bên nín cười đến đỏ cả mặt. Vừa vào đã biết giết ngay lập tức, khá ở chỗ nào? Tất nhiên cũng phải tính đến yếu tố vận khí. Quái vật giả lập được triệu hồi ra ngay bên cạnh Đường Lưu Vũ, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị chém chết. Đổi lại là một người bình thường khác đi vào e rằng kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhìn biểu cảm của hai tên này, Đường Lưu Vũ liền quay sang Vân Lam:
- Biểu hiện của ta rất tệ sao?
- Cần cố gắng thêm.
Vân Lam để lại một câu này rồi xoay người rời đi. Tuy nàng rất tò mò với lượng sinh mệnh lực kỳ lạ mà Đường Lưu Vũ nắm giữ nhưng hiện tại chưa phải lúc tìm hiểu sâu. Nó sẽ dần dần thể hiện ra trong thời gian chung sống, rèn luyện. Hiện tại có gấp cũng không làm rõ được gì.
Tư Cẩn Ngôn bước đến vỗ vai Đường Lưu Vũ:
- Hiện tại đã gần sáng, ngươi hẳn cũng đã mệt mỏi. Ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi, ngày mai tỉnh táo hơn sẽ bàn đến công việc cụ thể.
Đường Lưu Vũ gật đầu. Hắn chỉ vừa mới đến, còn rất nhiều cái chưa hiểu, có người sắp xếp lịch trình thay sẽ tiện hơn nhiều. Tư Cẩn Ngôn đưa Đường Lưu Vũ đến một căn phòng khá rộng, diện tích hơn năm mươi mét vuông. Trong phòng có đầy đủ vật dụng, trong đó có đến tám phần là những thứ xa lạ mà Đường Lưu Vũ không biết công dụng là gì. May mắn nơi này cũng được trang bị trí tuệ nhân tạo. Sau khi Đường Lưu Vũ dùng đồng hồ thiết lập quyền sở hữu, trí tuệ nhân tạo bên trong cũng do hắn toàn quyền điều khiển, có gì không biết có thể hỏi nó.
Đường Lưu Vũ vốn không cần ngủ. Thể chất của hắn vốn khác người bình thường, có thể làm việc liên tục không cần ăn uống hay nghỉ ngơi, đi ngủ mỗi tối chỉ là để những người trong cô nhi viện không nghi ngờ. Hắn không có ý che giấu việc này, nhưng nếu nói đây là năng lực đặc thù chắc chắn sẽ bị hai tên kia cười vào mặt.
Phòng riêng của mỗi người có chức năng cách âm rất tốt. Ba người kia sau khi xác nhận Đường Lưu Vũ không sở hữu siêu năng lực thì mặc định sức mạnh thể chất của hắn cũng chỉ tương đương với người bình thường nên không làm phiền, dự định đợi chiều tối mới đến tìm. Đường Lưu Vũ dùng khoảng thời gian từ rạng sáng đến xế chiều tìm hiểu công năng của các vật dụng trong phòng, các con đường nối liên với khu vực khác, cũng như thu thập toàn bộ thông tin về căn cứ trong phạm vi quyền hạn của mình.
Đường Lưu Vũ biết thêm được rất nhiều thứ hữu ích, và cũng nhận ra rằng mình đã quên một việc cực kỳ quan trọng, đó là lý do mà hắn đến nơi này. Ba tên kia nói rất nhiều, cũng giải thích rõ ràng không ít chuyện, nhưng bọn hắn lại không nhắc một lời nào đến mức lương mà Đường Lưu Vũ có thể nhận được. Những tên này sẽ không có ý định quịt tiền, bắt hắn làm việc không công chứ?
Có thể những thứ bọn hắn vẽ ra sẽ hấp dẫn người bình thường về một tương lai tươi sáng, sức mạnh vượt trội, đánh đông dẹp bắc trở thành anh hùng của nhân tộc được người người người mộ. Nhưng Đường Lưu Vũ thì không. Hắn chẳng có hứng thú làm anh hùng. Anh hùng thì có lợi ích gì? Vài ba lời tung hô vô vị, có nguy hiểm phải đứng ra giải quyết, không may thất bại sẽ bị sỉ vả là vô năng. Tại sao phải bảo vệ những kẻ mà chính mình cũng không quen biết? Lời này nói ra sẽ bị nhiều người mắng là vô cảm. Đường Lưu Vũ thừa nhận hắn vô cảm. Ở cô nhi viện một thời gian dài, nhìn từng người từng ngươi tham gia lễ Nguyên Khánh rồi một đi không trở lại, vô cảm là cách tự bảo vệ bản thân tốt nhất.
Mãi mê tìm hiểu vể căn cứ và công dụng của các thiết bị đến tận chiều tối, Đường Lưu Vũ không quên nhắc nhở bản thân việc lương bổng. Đến khoảng sáu giờ, Tư Cẩn Ngôn được cử đến để gọi hắn dùng bữa tối. Mỗi phòng đều có hệ thống cung cấp thức ăn, trong trường hợp cần thiết có thể luyện tập suốt một thời gian dài mà không cần ra ngoài. Theo lời Tư Cẩn Ngôn thì Đường Lưu Vũ là thành viên mới, cần sinh hoạt tập thể nhiều hơn để nhanh chóng hòa nhập. Những người khác sẽ dành thời gian giúp hắn tìm hiểu cũng như thắt chặt mối quan hệ. Ở đây bọn hắn sẽ là đồng đội vào sinh ra tử, loại thân thiết đến mức có thể đưa lưng cho đối phương mà không chút nghi ngờ. Vì vậy sự hiểu biết, tin tưởng lẫn nhau là cực kỳ quan trọng.
Tư Cẩn Ngôn gọi căn phòng hôm qua bọn hắn ngồi là phòng chiến lược, sinh hoạt tập thể đều sẽ diễn ra tại đây. Khi hai người đến, Vân Lam và Cố Dạ đều đã chờ sẵn, vừa ngồi vào vị trí thì nam nhân trung niên lái xe hôm qua lập tức mang thức ăn ra. Nơi đây có hệ thống tự phục vụ, thậm chí cả người máy nhưng nam nhân trung niên vẫn tự mình làm. Không cần Đường Lưu Vũ hỏi, Cố Dạ chủ động giải thích:
- Chu Bác, Chu thúc thúc là học sinh mà nghĩa phụ tin tưởng nhất. Sau khi nghĩa phụ mất đi, hắn dẫn chúng ta mang theo căn cứ chạy trốn khỏi kẻ địch. Hiện tại là người điều hành chính của cả căn cứ này.
Chu Bác hướng về phía Đường Lưu Vũ gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi không quan tâm gì đến hắn, dọn thức ăn ra bàn xong liền rời đi. Cố Dạ cười cười:
- Ngươi đừng để tâm, từ sau cái chết của nghĩa phụ Chu thúc thúc liền trở nên ít nói như vậy. Nhưng hắn là người tốt, không chỉ quản lý, bảo trì hệ thống căn cứ hoạt động một cách trơn tru mà còn chăm lo cho chúng ta không thiếu một thứ gì.
Đường Lưu Vũ gật đầu, nhìn vào bữa sáng ngon miệng trước mắt, những lời định nói đều bị nuốt sống. Đường Lưu Vũ không cần ăn nhưng lại rất thích nếm thử mỹ thực. Đây là một trong những đam mê hiếm hoi còn sót lại của hắn, cũng là động lực để kiếm tiền. Đường Lưu Vũ tập trung ăn, tốc độ càn quét rất nhanh. Vân Lam chỉ ăn từng miếng nhỏ, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào. Chỉ có Tư Cẩn Ngôn là nói luôn mồm, đến Cố Đạ thỉnh thoảng cũng chỉ chen vào được một hai câu. Lần này Đường Lưu Vũ xem như cũng hiểu được vì sao Tư Cẩn Ngôn bị gọi là kẻ lắm mồm. Chỉ cần không có ai ngăn lại, hắn có thể nói không ngừng nghỉ. Nhất là công năng tự biên tự diễn, không có chuyện cũng nói thành có, sau đó kết nối hết chuyện này đến chuyện khác. Ở mức độ này có thể gọi là kỳ tài trong giới, không đi làm MC hay hoạt náo viên thì thật đáng tiếc.
Bốn người dùng bữa xong, Chu Bác nhanh chóng lên thu hồi dụng cụ ăn rồi rời đi, không quên để lại cho mỗi người một ly nước dinh dưỡng với hương vị rất ngon. Cố Dạ nhấp một ngụm nhỏ, tỏ vẻ sảng khoái nói:
- Ngoài tập luyện, có một chế độ dinh dưỡng hợp lý cũng rất quan trọng. Dù chúng ta sở hữu năng lực lợi hại đến mấy thì vẫn là con người, sức khỏe mới là thứ quan trọng nhất.
Tư Cẩn Ngôn nhanh chóng chen vào:
- Nói không sai. Đường Lưu Vũ, ta biết mấy năm qua ngươi đã chịu khổ. Nhưng thời gian qua ngươi đã hấp thu quá nhiều tạp chất, cần ăn uống bổ sung dinh dưỡng, phối hợp với các dược vật thanh lọc cơ thể. Ngươi đã lãng phí quá nhiều thời gian, phải nhanh chóng hoàn thành quá trình này để bắt tay vào tập luyện. Ở đây chúng ta có rất nhiều phương pháp chuyển hóa, ngươi cứ chọn một thứ phù hợp với mình nhất. Ta kiến nghị…
Để tên này nói tiếp thì không biết đến khi nào mới dừng lại, Đường Lưu Vũ lập tức cắt ngang lời hắn:
- Dừng một chút, có phải các ngươi đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng hay không?