Chu Hiểu Hiểu sợ hãi, hô lên thất thanh:
- Tô Lạc, ngươi điên rồi.
Khóe miệng Trần Lạc hơi nhếch lên một nụ cười, nhưng khi đứng dậy lại là vẻ lo lắng:
- Hiểu Hiểu, là ta mất kiểm soát, ngươi đừng sợ.
- Đừng lại đây.
Trần Lạc ngồi xuống, vẻ mặt ăn năng đáp:
- Thật xin lỗi. Nhiều năm không gặp, ta nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình. Nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng ta, tình cảm mà ta giành cho ngươi đều là thật.
Chu Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt của hắn, gương mặt cũng hơi dịu xuống. Trần Lạc vừa cứu nàng, lại cộng thêm tình cảm chân thành không đổi bao năm qua khiến nàng không khỏi cảm động, tâm lý đề phòng cũng hạ xuống. Nữ nhân chính là như vậy, rất dễ bị lời nói ngon ngọt và thứ tình cảm giả tạo lừa gạt.
Nhưng không thể không nói là Trần Lạc rất cao tay. Kể từ kế hoạch xuất hiện giải cứu khi Chu Hiểu Hiểu tuyệt vọng nhất, chạy nhiều vòng bỏ trốn quanh thành phố tạo hiệu ứng cầu treo, tiếp đến là màn buộc tội người cũ, thổ lộ tình cảm chân thành nhiều năm không đổi…Đường Lưu Vũ đứng trên mái nhà cũng chỉ có thể dựng ngón tay cái. Nếu không phải lập trường đối lập, hắn thật sự muốn bái Trần Lạc làm sư phụ. Tên này giao du với Vũ thiếu cũng học được không ít tuyệt kỹ tán tỉnh nữ nhân. Nhưng Chu Hiểu Hiểu không phải loại nữ nhân chỉ vì vài lời ngon ngọt mà thay đổi, Đường Lưu Vũ tin là như vậy. Hoặc ít nhất là đã từng…
Lời bày tỏ của Trần Lạc khiến Chu Hiểu Hiểu cảm thấy bối rối. Nàng muốn từ chối nhưng không hiểu vì sao lại không nở nói ra. Sau cùng đành phải do dự đáp:
- Ngươi cho ta thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Chu Hiểu Hiểu không trực tiếp từ chối, Trần Lạc liền vui vẻ đáp:
- Không sao, ta có thể đợi ngươi hơn mười năm, lại tiếp tục thêm vài ngày thì có đáng là gì.
Hai người cùng im lặng, không khí trong phòng có chút ám mụi. Khi Đường Lưu Vũ sắp hết kiên nhẫn định xông vào thì Trần Lạc đã nói tiếp:
- Vậy còn chuyện của Đường Lưu Vũ…
Chu Hiểu Hiểu lắc đầu:
- Ta thật sự không biết cách tìm hắn.
Trần Lạc thở dài, gương mặt chứa đầy sự mất mát:
- Quả nhiên ngươi vẫn không tin tưởng ta. Cho dù ta cố gắng như thế nào cũng không bằng một kẻ lãnh đạm bất cần đời như hắn.
Thấy Trần Lạc đau lòng, Chu Hiểu Hiểu có chút lo lắng nên vội vả đáp:
- Ý của ta không phải như vậy, chỉ là…Đúng là có một cách, nhưng ta không dám chắc nó có hiệu quả.
Vẻ mặt Trần Lạc lập tức vui vẻ trở lại:
- Chúng ta có thể thử, thất bại cũng không sao. Nếu không tìm được, chứng tỏ từ đầu đến cuối Đường Lưu Vũ đều lừa dối ngươi. Ngươi cũng không cần lưu luyến tên bội bạc kia nữa.
Đường Lưu Vũ méo mặt. Từ đầu đến cuối hắn vẫn xem Chu Hiểu Hiểu là muội muội, còn hứa hẹn sẽ mua nhà, cho nàng một cuộc sống tốt. Rõ ràng là nàng chủ động rời đi, hiện tại lại thêm tên Trần Lạc này đổi trắng thay đen nói Đường Lưu Vũ là kẻ bội bạc. Đúng là lòng người hiểm ác. Trần Lạc bị danh lợi che mắt, thay đổi quá nhanh. Dù trước kia Đường Lưu Vũ cũng không mấy thiện cảm với tên này nhưng chưa từng cảm thấy chướng mắt như bây giờ.
Ngoài việc khó chịu với Trần Lạc, Đường Lưu Vũ cũng rất hoài nghi lời của Chu Hiểu Hiểu. Nàng có cách liên lạc với hắn tại sao chính hắn cũng không biết? Có phải Chu Hiểu Hiểu đã nhớ nhầm chuyện gì đó hay không?
Chu Hiểu Hiểu vẫn còn có đôi chút do dự, nàng sợ biết được kết quả. Nếu Đường Lưu Vũ không đến, vậy lời hứa năm xưa đều là gió thoảng bên tai. Nàng vốn chẳng là gì đối với hắn. Ngược lại, nếu Đường Lưu Vũ thật sự đến, hắn sẽ bị quân đội bắt giữ…
Thấy Chu Hiểu Hiểu do dự, Trần Lạc quyết định mạnh tay hơn:
- Hiểu Hiểu, ta biết điều ngươi đang lo lắng. Nhưng hắn hại ngươi thành như thế này, ngươi vẫn còn muốn bảo vệ hắn sao?
- Nhưng hắn vốn không cố ý…
- Không cố ý tức là không có tội? Ngươi vẫn luôn ngây thơ như vậy, đến khi bị người khác hại chết cũng không biết lỗi là của ai. Nếu Đường Lưu Vũ không bị bắt, cuộc sống của ngươi về sau viễn vĩnh cũng sẽ không được yên ổn. Những chuỗi ngày chạy trốn, bị bắt, tra tấn sẽ tiếp diễn đến khi ngươi chết. Ngươi có thật sự chấp nhận được một cuộc sống như vậy hay không?
Chu Hiểu Hiểu ngẩn ra. Chỉ cần nhớ đến thời gian qua mình đã phải chịu đựng tra tấn đến mức nào, nàng không dám nghĩ dến việc cả đời phải trôi qua như vậy nữa.
- Ta…thử xem.
Sau cùng Chu Hiểu Hiểu cũng đưa ra quyết định. Đường Lưu Vũ ở trên mái nhà cũng chỉ biết thở dài. Hắn không trách Chu Hiểu Hiểu, tình cảm giữa đôi bên không sâu đậm đến mức nàng phải đánh đổi tất cả về hắn. Hiểu thì hiểu, thất vọng vẫn là có. Nhưng Đường Lưu Vũ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bấy nhiêu chẳng là gì so với lúc này gặp hắn nói rằng mình muốn tham dự lễ Nguyên Khánh.
- Đường Lưu Vũ nói với ta rằng hắn muốn mua một ngôi nhà lớn với mảnh vườn nhỏ trồng hoa trước nhà. Nếu sau này không may tách ra, ta muốn tìm hắn chỉ cần dựa theo ký hiệu này trên cổng nhà.
Chu Hiểu Hiểu vừa nói vừa dùng ngón tay chấm vào nước, vẽ ra một vòng tròn cùng ngôi sao sáu cánh. Mỗi cánh của ngôi sao và phần trung tâm có một ký hiệu nhỏ, khi ghép chúng lại sẽ ra một loại văn tự nước ngoài. Chu Hiểu Hiểu không biết nhưng Trần Lạc vừa nhìn thấy liền thấp giọng nói:
- Diệt? Đây là ký hiệu tổ chức của Đường Lưu Vũ sao?
Đường Lưu Vũ nghệch mặt ra. Hắn đã nhớ ra ký hiệu này. Khi còn nhỏ Đường Lưu Vũ thường bị ám ảnh bởi những giấc mơ, sau đó hắn tìm nhiều thư tịch cũng như lên mạng tra cứu. Kết quả giấc mơ không được giải mã, thay vào đó Đường Lưu Vũ tìm được một chương trình tạo ký hiệu đặc trưng khá thú vị. Hắn nhập một chữ Diệt vào, chương trình kia tự động chuyển ngữ sáng văn tự nước ngoài rồi tạo thành ký hiệu này. Đường Lưu Vũ thấy nó thú vị nên ghi lại, sau đó chia sẽ cho Chu Hiểu Hiểu cùng với hứa hẹn kia. Đúng là hắn từng muốn đem ký hiệu này khắc lên cửa nhà để nàng dễ nhận biết. Khi đó Đường Lưu Vũ nghĩ rất đơn giản, rời khỏi cô nhi viện tự mình kiếm sống ắt sẽ gặp nhiều biến cố. Nếu không may cả hai bị tách ra cũng có cách để tìm được nhau.
Trần Lạc có hơi thất vọng nhưng không để lộ ra. Chỉ dựa vào một ký hiệu muốn tìm được Đường Lưu Vũ là chuyện rất khó. Nhưng chỉ cần tiết lộ thứ này cho quân đội, để phía bên kia điều tra ra cả một tổ chức lớn thì phần thưởng sẽ còn lớn hơn. Hắn vẫn tin vào suy đoán phía sau Đường Lưu Vũ có cả một tổ chức lớn, bằng không chỉ dựa vào tên kia và vài đồng bọn vô danh căn bản không thể toàn thân rời khỏi căn cứ quân sự của quốc gia.
Kịch đến đây đã có thể hạ màn. Trần Lạc nhìn Chu Hiểu Hiểu với ánh mắt kỳ dị. Tuy trên người có vài vết thương nhưng không thể phủ nhận rằng nàng rất xinh đẹp. Lại phát triển thêm vài năm nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân. Theo như thỏa thuận, sau khi xong việc Trần Lạc có thể toàn quyền xử lý Chu Hiểu Hiểu. Vốn dĩ loại bỏ nàng sẽ là tốt nhất. Nhưng hiện tại hắn đổi ý, nữ nhân này đã tin tưởng mình lại có chút nhan sắc, giữ lại nàng làm tiểu tình nhân, tương lai dùng để đối phó Đường Lưu Vũ biết đâu sẽ tốt hơn.