Diệt Nhân

Chương 90: Chương 90: Mức Giá Trên Trời




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Lưu Vũ ngồi trên xe được ba phút vẫn chưa thấy khởi động máy, lão tài xế quay đầu lại nói:

- Vui lòng thanh toán trước.

Cái này có hơi khác so với phương tiện giao thông công cộng tại Thủy Nguyên Tinh. Nhập gia tùy tục, Đường Lưu Vũ rất thoải mái đáp:

- Bao nhiêu? Ta dùng tiền mặt.

Tài xế nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn đáp lại:

- Một trăm thạch.

- Một trăm?

Đường Lưu Vũ cố giữ bình tĩnh, nội tâm lại liên tục mắng chửi vài câu. Đi một chuyện xe đã hết một trăm Tô Vân Thạch? Như vậy trước khi đấu tranh đòi quyền lợi lương của hắn chỉ là một ngàn, đủ đi mười chuyến xe thôi sao? Còn nói vật giá chỉ cao gấp mười lần? Cái này là cao gấp hàng trăm lần mới đúng. Nếu không phải Vương Nhã cố ý dùng thông tin giả lừa mình thì chính là lão tài xế trước mặt đang nhân cơ hội bắt chẹt khách lạ không rõ vật giá.

Nghĩ thì nghĩ, Đường Lưu Vũ vẫn ngoan ngoàn lấy một trăm Tô Vân Thạch ra trả. Hắn vừa bước ra từ cung điện của công chúa, nhìn thế nào cũng giống người có tiền, hiện tại đôi co với tài xế vì một trăm Tô Vân Thạch thì không tốt cho lắm. Đành chịu giá cao một chút, mặt mũi vẫn quan trọng hơn.

Tài xế bình tĩnh nhận tiền, cổ xe rung lắc vài cái rồi chợt bay vút lên cao. Đường Lưu Vũ ngẩn ra, lúc này hắn mới nhận ra đây là một cỗ xe bay. Dùng thứ này di chuyển đương nhiên đắt hơn xe cộ phổ thông. Rõ ràng hắn đã cố ý chọn một chiếc xe bình thường đậu bên đường, tại sao lúc này lại biến thành xe bay? Đường Lưu Vũ không hề biết tất cả phương tiện di chuyển quanh cung điện của công chúa đều là xe bay. Nơi này người ra vào đều là quý tộc, có phương tiện riêng. Thỉnh thoảng sẽ có người dùng xe ngoài nhưng phải là xe bay, loại phổ thông có đậu cũng chẳng ai gọi. Hơn nữa quý tộc đều rất để ý mặt mũi, lên xe sẽ không trả giá, hét giá cao một chút nhưng đừng quá đáng là được.

Nói đi cũng phải nói lại, dùng thứ này di chuyển nhanh hơn hẳn phương tiện bình thường. Đường Lưu Vũ chỉ mất khoảng mười lăm phút đã đến được một cửa hàng đồ điện tử lớn đặt tại trung tâm thành phố gọi là Vân Tô. Tên này đơn giản là đọc ngược lại của Tô Vân Quốc, vừa nhìn đã biết đây là công ty nhà nước thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc. Phía trước còn treo cờ và biểu tượng quốc gia. Loại công ty này chắc chắn được đảm bảo chất lượng nhưng giá cả còn phải xem xét lại. Đường Lưu Vũ không chắc chín trăm đồng ít ỏi của mình có thể tìm được một người thợ sửa chữa tốt hay không.

Trước khi xuống xe, lão tài xế còn tốt bụng nhắc nhở:

- Thanh toán bằng thẻ hoặc quét mã sẽ tiện hơn một chút.

Đường Lưu Vũ giả vờ gật đầu rồi bước xuống. Hắn chỉ vừa mới đến, còn chưa có tài khoản ngân hàng hay điện thoại cá nhân, có muốn thành toán bằng những phương pháp khác cũng không được. Nhìn lại số tiền ít ỏi trong túi, Đường Lưu Vũ chợt nhớ lại cảm giác nghèo khó quen thuộc. Mười bảy tuổi hắn rời cô nhi viện, hiện tại đã là hai mươi tư. Bảy năm phấn đấu, tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Không, đúng hơn là còn có thêm một khoản nợ. Cuộc sống này đúng là không dễ dàng gì.

Tự trấn an bản thân, Đường Lưu Vũ cắn răng bước vào cửa hàng. Hắn được tiếp đãi rất nhiệt tình, có lẽ là nhờ bộ y phục trên người có gắn thêm tiêu ký của cửu công chúa. Người mặc y phục này ít nhiều cũng có thân phận, dù sao làm người hầu cho công chúa cũng sẽ cao cấp hơn người hầu cho thường dân một bậc.

Thái độ của đối phương khiến Đường Lưu Vũ thả lỏng hơn, hắn lấy ra hai chiếc túi đựng chiến giáp và đồng hồ đưa cho một nhân viên rồi nói:

- Ta muốn sửa lại hai thứ này.

Nhân viên nhận lấy cả hai, xem sơ qua rồi dẫn đường cho Đường Lưu Vũ đến chỗ một kỹ sư lành nghề của bọn hắn. Nhận lấy những mảnh vỡ, vị kỹ sư kia dùng một cặp kính đặc biệt kiểm tra qua rồi kinh ngạc hô lên:

- Thứ này…thứ này…

Đối phương cứ “thứ này, thứ này” mà chẳng nói được gì khác, Đường Lưu Vũ mất kiên nhẫn hỏi:

- Có thể sửa được hay không?

Lão kỹ sư lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc đáp:

- Ta không chắc, từ vật liệu chế tạo đến công nghệ đều quá cao cấp. Nhóm của ta có thể khiến nó khởi động trở lại nhưng không đảm bảo khôi phục được toàn bộ công năng. Hơn nữa muốn sửa chữa còn cần rất nhiều vật liệu hiện đại hỗ trợ, từ hợp kim chế tạo đến vi xử lý, bộ lọc, màn chiếu hình ảnh, các hạt chuyển động vi hình…Những thứ này đều rất hiếm có, phải đặt từ các quốc gia khác. Nếu có sẵn tại chạm trung chuyển bên ngoài không gian thì sẽ mất khoảng một năm mới vận chuyển đến, còn đặt hàng trực tiếp sẽ cần đến ba năm. Chi phí sửa chữa cũng rất cao, ước tính không dưới ba mươi triệu Tô Vân Thạch.

Ngoài mặt Đường Lưu Vũ vẫn bình tĩnh, nội tâm thì đã chết lặng. Ba mươi triệu Tô Vân Thạch…là Tô Vân Thạch, không phải Thủy Nguyên Đồng. Đây là con số thiên văn gì? Hắn khá chắc dù mình có tích góp cả đời cũng không thể kiếm đủ được. Sau vài phút, Đường Lưu Vũ mới gian nan đáp lại:

- Đắt như vậy? Ngươi xác định?

Lão kỹ sư gật đầu:

- Ta đã giảm thiểu chi phí đến mức tối đa. Trong quá trình sửa có thể sẽ phát sinh thêm, cần đặt bổ sung một phần tài liệu để đảm bảo thành công. Có lẽ sẽ thêm khoảng năm đến mười triệu nữa.

- Giá trị ban đầu của những thứ này là bao nhiêu?

Lão kỹ sư cảm thấy hơi khó hiểu. Đồ của ngươi mà ngươi còn không biết nó đáng giá bao nhiêu? Dù vậy, tác phong làm việc của hắn vẫn rất chuyên nghiệp, kiên nhẫn trả lời câu hỏi này:

- Thứ này được sản xuất ở một quốc gia công nghệ cao nên ta cũng không dám dự đoán giá trị chính xác. Nhưng nếu là tại Tô Vân Quốc có thể bán đấu giá lên đến ba trăm triệu cho bộ chiến giáp và hơn một tỷ cho chiếc đồng hồ này. Thật xin lỗi, ta tạm thời không đủ trình độ xác định hết toàn bộ công năng của nó, nếu có thêm những công năng phụ trợ khác có lẽ giá trị sẽ còn cao hơn nhiều.

Đường Lưu Vũ im hẳn. Lúc này trong đầu hắn chỉ còn những con số. Bản thân từng nắm trong tay những thứ có giá trị cao như vậy nhưng vẫn luôn canh cánh vì quá nghèo. Sớm biết như vậy năm đó hắn liền bán đi chiếc đồng hồ này, sau đó sống cuộc đời vương giả tại Thủy Nguyên Tinh, cần gì phải chạy đông chạy tây cực khổ để rồi sau cùng ôm thêm một khoản nợ trên người.

Đưa tay thu lại hai chiếc túi, Đường Lưu Vũ bất đắc dĩ đáp:

- Tạm thời ta chưa có đủ tiền, sau khi kiếm đủ sẽ lại tìm đến các ngươi.

Lão kỹ sư có chút tiếc nuối nhưng vẫn gật đầu:

- Càng sớm càng tốt. Nếu không…ta giúp ngươi kiểm tra đặt hàng trước vật liệu sửa chữa?

- Không cần, ta sẽ sớm quay lại.

Câu cuối cùng này chỉ là để vớt vát mặt mũi. Với mức lương mười ngàn hiện tại, cho dù hắn nhịn ăn nhịn uống làm việc khổ sai suốt vài chục năm cũng không kiếm đủ tiền. Vốn tưởng rằng chỉ cần vài trăm ngàn hoặc tối đa là một triệu, không ngờ…Đúng là nghèo khó hạn chế năng lực tư duy.

Rời khỏi cửa hàng, Đường Lưu Vũ đi lang thang một vòng lớn, sau cùng mua được một chiếc điện thoại với mức giá tám trăm năm mươi Tô Vân Thạch. Cài đặt chức năng xong xuôi cũng đã hơn tám giờ tối, hắn mua thêm một ít đồ ăn lặt vặt rồi thuê một chiếc xe bình thường trở về cung điện, quay lại với cuộc sống vô sản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.