Cố Dạ cũng tỏ ra phấn khích không kém, quay lại dựng ngón tay cái với Vân Lam:
- Làm tốt lắm.
Vân Lam im lặng vài giây, ánh mắt như có điều suy ngẫm rồi chợt hỏi:
- Chỉ số đo được là bao nhiêu?
Bọn hắn có thể quét đo từ xa nhưng độ chính xác chỉ mang tính tương đối. Chỉ khi tiếp xúc trực tiếp, đồng hồ trên tay mới có thể tính toán thông số một cách rõ ràng nhất. Cho nên câu hỏi này là dành cho Cố Dạ.
Ban nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh nên Cố Dạ cũng không quá để ý. Hắn cúi đầu kiểm tra thông tin trong đồng hồ, vẻ mặt hiện lên nét kinh ngạc:
- 14860.
Tư Cẩn Ngôn nghe được cũng không khỏi giật mình. Chỉ số này đã tương đương với cấp BB hoặc BB+, tức là tiệm cận với cấp A. Hơn nữa đối phương lại là loại cường hóa, tác dụng của trạng thái bất lợi giảm mạnh. Tư Cẩn Ngôn lập tức hô lên:
- Lập tức lấy thứ đó rồi rời đi.
Hắn không tiếc toàn lực thi triển năng lực ngưng đọng phân tích. Dòng chảy thời gian như chậm lại khi Tư Cẩn Ngôn tăng cường hiệu suất hoạt động não bộ. Động tác của hắn nhanh lên rõ rệt, tiếc rằng vẫn bị hạn chế do cường độ thân thể chưa đáp ứng được. Tư Cẩn Ngôn lướt nhanh qua nam nhân đang bất tỉnh trên mặt đất, lao nhanh về phía cánh cửa ở cuối hành lang. Hắn đặt một vật hình vuông mặt cảm ứng lên cửa, dùng nó quét qua mắt của mình rồi xâm nhập vào trong hệ thống bắt đầu giải mã. Qua vài phút, chìa khóa đã được giải mã xong, hai người Cố Dạ và Vân Lam cũng đã đuổi đến. Loại bảo mật này ngoài giải mã còn cần thêm một cái khóa vật lý đặc biệt yêu cầu hình dạng và chất liệu và vị trí phân bố tương ứng. Tư Cẩn Ngôn truyền kết cấu chìa khóa cho Cố Dạ. Nhận được thông tin, Cố Dạ lấy từ trong người ra một chiếc chiều khóa, dùng năng lực biến đổi vũ khí tạm thời thay đổi hình dạng và vật chất cấu thành nó theo đúng yêu cầu rồi đưa cho Tư Cẩn Ngôn. Nhận lấy chìa khóa, Tư Cẩn Ngôn điều khiển cánh cửa mở ra một khe hở, bên trong có một cái lỗ để cắm chìa khóa vào. Động tác của hắn rất cẩn thận, việc nhập mật mã cuối cùng và mở khóa vật lý phải diễn ra cùng lúc, nếu không mật mã sẽ tự động thay đổi, tất cả tự động quay lại bước mở đầu. Cách mở khóa có yêu cầu khá cao nhưng không làm khó được Tư Cẩn Ngôn. Hắn từng bước chậm rãi đưa chìa khóa vào rồi vặn nhẹ một cái trong sự hồi hộp của Cố Dạ.
Một tiến “cụp” rất nhỏ vang lên chứng tỏ chía khóa hoàn toàn vừa khít, cánh cửa chuyển động nhẹ nhàng mở ra một chiếc lồng kính nhỏ, bên trong là một mảnh đá lớn chưa bằng nắm tay màu đỏ thẫm.
Hai mắt Cố Dạ sáng lên, Tư Cẩn Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm. Đến một người như Vân Lam cũng thể hiện sự vui mừng qua ánh mắt. Bọn hắn đã đoán đúng, nỗ lực và nguy hiểm phải trải qua đều đáng giá, tất cả là vì mảnh đá màu đỏ nhỏ bé trước mặt. Ngay khi Cố Dạ định đập vỡ lồng kính để lấy viên đá thì một âm thanh vang lên:
- Tiểu tử, có phải khi nãy ta đã nhắc đến sự chênh lệch giữa chúng ta nằm ở đâu hay không?
Ba người giật mình quay đầu lại thì thấy nam nhân đang vỗ nhẹ vài cái vào đầu để hoàn toàn tỉnh táo. Ánh mắt của hắn lúc này đã hiện lên vẻ hứng thú, không còn khinh thường như ban đầu:
- Đó là các ngươi chưa từng giết người. Nếu khi nãy các ngươi xử lý luôn ta thì mọi thứ đã đơn giản hơn rất nhiều. Đáng tiếc…hiện tại các ngươi đã không còn cơ hội này nữa.
Cố Dạ không nói tiếng nào, muốn dùng lực đập vỡ lồng kính thì bị Tư Cẩn Ngôn ngăn lại:
- Ngươi quên thứ này có đặc tính gì rồi sao? Đừng tự đánh mất ưu thế duy nhất của chúng ta.
Cố Dạ đương nhiên hiểu rõ, vừa rồi đầu óc của hắn có chút hoảng loạn nên mới định hành động theo bản năng. Thứ này sau khi lấy ra cần phải qua một quá trình xử lý rồi đặt vào một chiếc hộp chuyên dụng, việc này sẽ mất khá nhiều thời gian. Đây là lý do khiến Tư Cẩn Ngôn gấp gáp khi biết chỉ số sức mạnh của nam nhân cao đến như vậy. Đáng tiếc bọn hắn vẫn tính sai, sai lệch không chỉ nằm ở chỗ chỉ số sức mạnh mà còn là năng lực của nam nhân chuyên kháng lại các loại vũ khí hiệu ứng như bong xung não.
Nam nhân khẽ lắc đầu cười:
- Ta thừa nhận vũ khí của các ngươi rất lợi hại. Là ta sai sót khi dựa vào tuổi tác để đánh giá người khác. Hiện tại ta sẽ nghiêm túc xem các ngươi như đối thủ thật sự.
Hắn vừa dứt lời thân ảnh liền biến mất, Tư Cẩn Ngôn chỉ kịp hô lớn nguy hiểm sau đó đẩy Cố Dạ và Vân Lam sang một bên. Dù đã kích hoạt ngưng đọng phân tích, tốc độ của nam nhân vẫn quá nhanh, hắn chỉ miễn cưỡng nhìn thấy một chút.
Nam nhân từ trên cao nhảy xuống, một quyền nện thẳng vào vị trí ba người đang đứng khi nãy. Cả ba chỉ kịp lui ra một đoạn ngắn, sóng chấn động từ một quyền này truyền ra đẩy bay cả ba ra một đoạn khá xa. Nam nhân đứng dậy, đặt tay lên lồng kính, giọng điệu hoàn toàn nghiêm túc:
- Một khi dã xem ai đó là đối thủ, ta sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để dành chiến thắng. Đừng trách ta, các ngươi dù bại thì cũng đã có cái để tự hào rồi.
Hắn vừa dứt lời, năm ngón tay lập tức dùng lực, lồng kính lập tức bị bóp nát. Mảnh đá màu đỏ hiện ra, ánh sáng không quá chói mắt nhưng đủ để chiếu sáng khu vực nhỏ hẹp này. Cùng lúc đó, toàn bộ căn cứ quân sự bên ngoài đồng loạt mất điện, các nguồn năng lượng bị vô hiệu hóa, mọi loại vũ khí cũng không sử dụng được nữa. Thiếu đi nguồn năng lượng, tất cả công việc buộc phải dừng lại, quân lính đã qua huấn luyện trấn định hơn hẳn. Bọn hắn ra lệnh cho tất cả mọi người giữ yên vị trí chờ điều tra nguyên nhân còn bản thân thì cử người báo cáo với cấp trên và phân tán ra để kiểm tra tình hình.
Trong một căn phòng ở trên mặt đất của căn cứ, nguyên thủ Thủy Nguyên Quốc đang có một cuộc gặp với đại sứ đến từ liên minh Bắc Vực. Song phương đã bàn bạc hơn một tuần vẫn chưa có kết quả. Rõ ràng liên minh Bắc Vực có hứng thú với thành quả nghiên cứu cải tạo gen của Thủy Nguyên Quốc nhưng cái giá đưa ra lại không đủ khiến đối phương hài lòng. Gia nhập liên minh? Buồn cười, Thủy Nguyên Quốc hoàn toàn không có ý định này. Cấp độ văn minh của bọn hắn quá thấp, gia nhập cũng chỉ có thể trở thành tốt thí. Đang yên đang lành lại chạy đi làm con cờ cho người khác, trừ khi não bị úng nước mới đồng ý. Tất nhiên trong vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như Thủy Nguyên Quốc đang đứng bên bờ vực diệt vong cần có chỗ dựa vững chắc thì đề nghị này mới có khả năng được xem xét. Bọn hắn nhìn ra liên minh Bắc Vực đang dùng một kỹ năng thương thảo chuyên dụng, đưa ra một yêu cầu không thể chấp nhận sau đó hạ xuống một chút, như vậy yêu cầu phía sau sẽ dễ được đồng thuận hơn. Thủy Nguyên Quốc cũng dùng cách tương tự. Vì vậy suốt mấy ngày qua, hai bên thảo luận rất nhiều nhưng vẫn chưa nói vào mục đích thật sự của nhau.
Song phương đang thương lượng, tất cả đèn trong phòng đột nhiên tắt hết, các thiết bị năng lượng khác cũng bị vô hiệu hóa. Nguyên thủ Thủy Nguyên Quốc gõ nhẹ vài cái vào mặt đồng hồ trên tay, nét mặt tối sầm xuống nhìn người đối diện:
- Là các ngươi giở trò?