Cố Dạ cau mày:
- Ngươi gọi đó là không có gì đặc biệt?
Đường Lưu Vũ khó hiểu hỏi ngược lại:
- Chẳng phải phần lớn nhân tộc hiện tại đều có thể chất rất tốt sao? Ta chẳng qua khá hơn người khác một chút, nhưng không đến mức được xem là quá đặc biệt.
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Đó là trong điều kiện ngươi được chăm sóc đặc biệt từ bé để trở thành chiến binh. Bằng không người bình thường, cần trải qua ít nhất một lần Thức Tỉnh mới có thể nhịn ăn uống trong thời gian dài. Khả năng thích ứng với thời tiết cũng vậy, nó phụ thuộc vào năng lực thể chất. Ngươi không được tập luyện, không có cơ chế ăn uống hợp lý cũng chưa Thức Tỉnh, sở hữu năng lực như vậy còn nghĩ là mình bình thường?
Đường Lưu Vũ bất đắc dĩ đáp:
- Đúng là không bình thường. Nhưng là…các ngươi đang muốn nói năng lực mà ta sở hữu là nhịn đói và chịu lạnh sao?
Tư Cẩn Ngôn khẽ cau mày, Cố Dạ và Vân Lam cũng yên lặng để hắn suy nghĩ. Qua vài phút, Tư Cẩn Ngôn mới đáp lại:
- Nếu ngươi giống như chúng ta, là những kẻ có thể sở hữu năng lực mà không cần thông qua quá trình thức tỉnh, như vậy lực lượng thể chất cũng phải tự tăng lên. Nhưng thể chất của ngươi chỉ giống như người bình thường đã qua huấn luyện cơ bản. Ta hoài nghi ngươi đã sở hữu một năng lực nào đó rất đặc biệt cấp X. Nó cho ngươi khả năng kháng lại mọi tác động bất lợi, nhưng lại không tăng sức mạnh thể chất của ngươi khi sở hữu năng lực. Năng lực cấp X là những thứ không thể dùng lý lẽ thông thường để phán đoán, cho nên mọi thứ vô lý đều sẽ trở thành hợp lý.
Tư Cẩn Ngôn nói một hơi dài nhưng vẫn không giải đáp được câu hỏi của Đường Lưu Vũ. Hắn buộc phải nhắc lại nó:
- Năng lực cấp gì không quan trọng, ngươi muốn nói rằng ta đang sở hữu một năng lực đặc biệt nhưng vô dụng?
Tư Cẩn Ngôn vội lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy, ngươi còn nhớ mình từng chịu một quyền của nam nhân kia mà vẫn lành lặn hay không?
Đường Lưu Vũ hơi ngờ ngợ:
- Không phải là do ta xóa bỏ năng lực của hắn, sau đó chiến giáp hóa giải uy lực của một quyền kia sao?
Tư Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn Cố Dạ. Chung sống đã lâu, chỉ một ánh mắt cũng đủ truyền đạt ý tứ. Xem ra không phải Đường Lưu Vũ cố ý che giấu mà là chính hắn cũng không nhận ra bản thân có năng lực. Cố Dạ liền thay Tư Cẩn Ngôn giải thích để tên này có thời gian suy nghĩ thêm:
- Đương nhiên không phải. Khi đó quyền đã sớm đánh ra, cho dù năng lực biến mất thì uy lực cũng sẽ không vì vậy mà suy giảm. Nam nhân biến thái kia quá mạnh, chiến giáp ở trạng thái bình thường cũng không chịu nổi sức tấn công trực diện của hắn chứ đừng nói đến việc nó đã bị Nguyền Thạch vô hiệu hóa. Không có nguồn năng lượng, chiến giáp chỉ giống như một lớp áo kim loại phổ thông, chất liệu chỉ giúp nó phân tán một phần lực tấn công mà thôi.
Đường Lưu Vũ im lặng, hắn đang hoài nghi chính bản thân mình. Lẽ nào hắn thật sự sở hữu năng lực mà chính bản thân cũng không biết?
Tư Cẩn Ngôn chợt lên tiếng hỏi:
- Đường Lưu Vũ, ngươi đã từng bị thương bao giờ chưa?
Đường Lưu Vũ im lặng, tỏ vẻ suy nghĩ, qua vài phút mới đáp lại:
- Không nhớ, có lẽ là không có. Lần gần nhất mà ta nhớ được là trong một chuyến giúp cô nhi viện xay thịt, ta không may đưa tay vào trong máy xay. Đúng lúc đó máy xay liền dừng hoạt động rồi bốc khói nghi ngút. Ta còn tưởng rằng bản thân may mắn, tiếc rằng sau đó ta phải đi lau dọn suốt một tháng để trả nợ. Ài, các ngươi xem, không có tiền rất khó sống.
Ba người không quan tâm đến câu cảm thán sau cùng của Đường Lưu Vũ. Cố Dạ nhìn Tư Cẩn Ngôn dò hỏi:
- Có thể?
Tư Cẩn Ngôn gật đầu:
- Được.
Vân Lam cũng tiếp lời:
- Làm đi.
Cả ba trao đổi ngắn gọn xong liền đồng loạt hướng ánh mắt về phía Đường Lưu Vũ khiến hắn sợ hãi:
- Các ngươi muốn làm gì?
Cố Dạ lấy từ trên chiến giáp ra một mảnh kim loại hình trụ. Dưới năng lực của hắn, mảnh kim loại kia lập tức biến thành một chiếc phi tiêu.
- Yên tâm, sẽ không đau.
Hắn vừa dứt lời liền phóng nó về phía Đường Lưu Vũ, vì không muốn gây ra thương tổn thật sự nên chỉ hướng vào vị trí lướt qua gò má. Đường Lưu Vũ phản ứng cũng rất nhanh, hơi nghiêng người để phi tiêu lướt qua. Phi tiêu bay qua Đường Lưu Vũ rồi cắm lên bức tường phía sau, trên mặt hắn không hề có bất kỳ vết trầy xước nào.
Đường Lưu Vũ phản ứng quá nhanh, chênh lệch khoảng cách lại nhỏ, ba người cũng không biết là phi tiêu đánh trượt hay năng lực của hắn phát huy tác dụng. Ngay khi Cố Dạ cầm lấy một mảnh kim loại khác, biến nó thành phi đao cỡ lớn, Đường Lưu Vũ không thể không nhảy ra khỏi chỗ ngồi rồi hô lớn:
- Đợi một chút, ta vẫn còn một bí mật khác.
- A…
Cố Dạ dừng tay, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Đường Lưu Vũ. Tư Cẩn Ngôn và Vân Lam không nói gì, ánh mắt chứa đầy sự chờ mong. Bọn hắn đã đến rất gần với việc khám phá ra năng lực của thành viên thứ tư. Một khi biết được, chỉ cần nhập liệu vào hệ thống sau đó tiến hành quét lại, năng lực sẽ chính thức được công nhận. Khi đó nhóm bốn người sẽ trở nên hoàn hảo, Đường Lưu Vũ sẽ không còn là điểm yếu trong các trận chiến tại hệ thống giả lập tập trung nữa.
Đường Lưu Vũ hít một hơi thật sâu. Tuy hắn cũng rất muốn biết năng lực của bản thân nhưng tuyệt đối sẽ không lấy chính mình ra để thử đao. Công việc lương cao tất có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm từ kẻ địch là thứ có thể chấp nhận được, còn nguy hiểm đến từ đồng đội thì tuyệt đối không thể.
- Thật ra…
Đường Lưu Vũ cố ý kéo dài để tăng sự tò mò của ba người, cũng tạo cảm giác rằng hắn sắp tiết lộ một bí mật kinh người.
- …Ta cảm thấy trong mình có một sức mạnh vô cùng đáng sợ, đủ để hủy diệt cả thế giới này.
Ba người nghệch mặt ra. Tư Cẩn Ngôn thận trọng hỏi lại:
- Ý của ngươi là hủy diệt Thủy Nguyên Tinh?
- Không, là cả vũ trụ này, tất cả mọi thứ.
Đường Lưu Vũ trầm giọng để nhấn mạnh, nhưng biểu cảm của ba người không hề có sự kinh hãi như hắn tưởng tượng. Thay vào đó là những dấu chấm hỏi hiện rõ mà không cần lời nói. Cố Dạ nhìn qua hai người:
- Từ trước đến giờ có năng lực nào được xem là đủ sức hủy diệt cả vũ trụ hay không?
Tư Cẩn Ngôn đáp lại rất dứt khoát:
- Nói nhảm. Nếu kẻ sở hữu năng lực đó xuất hiện, nhân tộc chúng ta đã sớm trở thành bá chủ thế giới.
Vân Lam gật đầu:
- Dù là cảnh giới thức tỉnh trong truyền thuyết cũng không thể.
Đường Lưu Vũ méo mặt. Đây là lần đầu tiên hắn chia sẻ bí mật, kết quả lại bị xem là đang nói khoác.
- Các ngươi không tin ta?
Tư Cẩn Ngôn vội lắc đầu:
- Không có, bọn ta chỉ đang suy luận theo lý lẽ thông thường. Đường Lưu Vũ, vì sao ngươi lại nghĩ mình có sức mạnh này?
Đường Lưu Vũ thành thật đáp:
- Trong ký ức của ta, khi còn bé ta đã sống tại một ngôi làng nhỏ trên núi. Sau đó mọi thứ rất mơ hồ, ta chỉ biết rằng ngọn núi kia cũng với tất cả những người sống ở đó đều biến mất, chỉ để lại một hố sâu khổng lồ. Cả làng chỉ còn lại một mình ta sống sót. Sau khi vài đặc vụ đến điều tra không có kết quả, ta liền được đưa đến cô nhi viện…