Diệt Nhân

Chương 127: Chương 127: Thỏa Thuận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Lưu Vũ nhún vai:

- Chuyện này ngươi có thể tự làm được, vốn không cần ta giúp đỡ.

Vương Nhã không hiểu ý của hắn, có chút tức giận đáp:

- Nếu ta có thể tự làm được thì đã cần gì phải hỏi ngươi?

Đường Lưu Vũ cười cười:

- Rất đơn giản. Ngươi còn nhớ phản ứng của quốc vương khi nghe nhắc đến đóa hoa kia hay không? Sử dụng nó, ta tin ngươi có thể vào được.

Vương Nhã ngẩn ra:

- Nhưng ta vẫn chưa biết nó có ý nghĩa như thế nào.

- Không quan trọng. Vị quốc vương kia sẵn sàng giết bất kỳ ai biết về sự tồn tại của đóa hoa này, vậy ngươi chỉ cần dùng nó để uy hiếp hắn là được. Có một việc ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi nhất quyết phải đến vương cung vào đúng lúc này?

Vương Nhã do dự một lát rồi vẫn đáp:

- Ta vừa nhận được tin nhắn của Trần Kỳ…

Lần này đến lượt Đường Lưu Vũ kinh ngạc:

- Trần Kỳ? Không thể nào, chính ta là người chôn thi thể của hắn xuống hố, cũng đã kiểm tra rất kỹ. Tên kia tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Vương Nhã có hơi khó chịu khi bị ngắt lời:

- Là tin nhắn hẹn giờ được soạn sẵn từ trước. Nội dung tin nhắn rất dài, đại ý là Trần Kỳ cũng đã tính trước được khả năng mình có thể bị sát hại. Bản thân Trần Kỳ là người có tham vọng, nhưng hắn cũng tự biết việc bắt cóc ta là cực kỳ nguy hiểm. Chỉ dựa vào một tổ chức mới thành lập chưa lâu thì gần như nắm chắc thất bại. Trần Kỳ buộc phải thực hiện vì áp lực từ phía tam công tước. Vị công tước này bề ngoài không tranh đấu nhưng thật ra dã tâm rất lớn. Hắn đã âm thầm liên kết với bốn vị công tước khác. Cũng tức là trong hội nghị lần này, nếu có thêm sự ủng hộ đến từ ba vị công tước nữa, bọn hắn có quyền phủ quyết mọi yêu cầu đến từ phụ hoàng.

- Trần Kỳ dự đoán trước được cái chết cảu bản thân nên lưu lại tin nhắn, nếu hắn còn sống sẽ xóa nó đi. Ngược lại, Trần Kỳ muốn tiết lộ tất cả các bí mật của tam công tước mà hắn thu thập được trong suốt thời gian qua. Từ quân đoàn quân lính ngầm vượt quá biên chế cho phép của mỗi vị công tước cho đến các hoạt động bán tin tức bí mật cho các quốc gia lân cận đổi lấy tiền tệ, thu mua các thiết bị công nghệ hiện đại thông qua các đơn hàng bí mật…

- Những việc này cộng lại đã có thể kết tội tạo phản. Ta cần dân chứng cứ này lên kịp lúc, loại tam công tước ra khỏi hội nghị. Chỉ có như vậy bọn hắn mới không còn đủ số phiếu phủ quyết phụ hoàng.

Đường Lưu Vũ khẽ cau mày:

- Ngươi cho rằng tin nhắn từ một kẻ đã chết có thể xem là bằng chứng?

- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Trần Kỳ cất giấu toàn bộ tài liệu của hắn tại một nơi bí mật, Hoàng quản gia vừa thu thập nó vào sáng nay. Nếu không ta cần gì chờ đến tận lúc này mới vào cung điện báo cho phụ hoàng biết?

- Ngươi có thể thử gọi điện.

- Hội nghị vì vấn đề an ninh và bảo mật thông tin đã nghiêm cấm sử dụng mọi thiết bị điện tử. Phụ hoàng cũng đã kích hoạt Nguyền Thạch Giới Hạn trong phạm vi phòng hội nghị. Hơn nữa bên ngoài phòng còn có Cao tướng quân và một nhóm lính tinh nhuệ canh gác. Mọi loại thư tín có khả năng ảnh hưởng đến hội nghị đều sẽ bị thu lại, sau khi kết thúc mới được dâng lên cho phụ hoàng.

Nguyền Thạch Giới Hạn chính là loại Nguyền Thạch đã thông qua quá trình cải tạo, cho phép hạn chế phạm vi tác động tùy theo nhu cầu của người điều khiển. Theo nguyên tắc, mỗi quốc gia đều có một viên Nguyền Thạch phục vụ cho vấn đề nghiên cứu. Tô Vân Quốc giàu có hơn Thủy Nguyên Quốc. Bọn hắn chấp nhận chi một khoản tiền lớn gửi Nguyền Thạch của mình đến đế quốc, dùng công nghệ của những quốc gia này chế tác nó thành Nguyền Thạch Giới Hạn. Đây cũng là thứ mà Chu Bác tốn rất nhiều thời gian mới nghiên cứu ra được. Vị nghĩa phụ kia chỉ chuyên về công nghệ sinh học và thức tỉnh, hiểu biết về lĩnh vực này khá hạn chế. Chu Bác chỉ học được một phần, còn lại đều tự mình mày mò ra. Bấy nhiêu đã đủ thấy được vị thúc thúc này tài giỏi đến mức nào.

Đường Lưu Vũ gật gù, loại đại hội này đúng là cần phải làm nghiêm để đảm bảo an toàn, tránh cho các bên lợi dụng công nghệ giở trò. Có vẻ như Vương Nhã cũng đã tính toán rất kỹ, không nghĩ ra được biện pháp nào khác nên mới chọn xông vào lỗ mãng như vậy.

- Vậy cứ làm theo ý của ta. Gửi một bức thư ngắn đến cho Vương Khánh, nói rằng nó có liên quan đến thứ ở trên mặt ngươi. Đồng thời gửi một lời nhắn cho Cao Cần, yêu cầu hắn nhất định phải đưa thứ này vào trong, nếu không ngươi sẽ chủ động tháo bỏ mặt nạ ngay ở bên ngoài vương cung. Ta tin hai người bọn hắn nhất định sẽ chấp nhận, dù sao thì thứ này chắc chắn rất quan trọng. Bọn hắn giết ta chỉ vì ta nhìn thấy được nhưng chẳng lẽ còn có thể giết hết quân lính và thường dân quanh khu vực này sao?

Vương Nhã hơi khó chịu khi Đường Lưu Vũ gọi thẳng tên phụ hoàng của mình. Nhưng nàng nghe ra giọng điệu bất mãn của hắn nên cũng không chấp nhặt. Vương Khánh và Cao Cần đương nhiên sẽ không tự giết hết quân lính và con dân của Tô Vân Quốc. Đường Lưu Vũ đang châm chọc cách làm giết người diệt khẩu trước đó của bọn hắn mà thôi.

- Cách này thật sự hiệu quả?

- Cứ thử một lần đi, không được thì cũng chẳng mất gì.

- Ý ta là ngươi.

- Ta sao? Ta không sợ quân lính Tô Vân Quốc, nhưng nếu trực tiếp xông thẳng vào nhất định sẽ có một cuộc thảm sát. Nếu có thể tránh được đương nhiên là tốt nhất. Bằng không…ngươi cũng đừng trách ta, các ngươi vốn không cho ta quyền lựa chọn.

Vương Nhã cắn răng:

- Đường Lưu Vũ, trước kia ngươi không phải là người như vậy.

Đường Lưu Vũ nhìn nàng, có cảm giác gì đó rất kỳ lạ xuất hiện trong lòng hắn, nhưng vì không hiểu nó là gì nên chỉ lắc đầu đáp:

- Là các ngươi ép ta. Vương Khánh, Cao Cần, tam công tước…bọn hắn đều muốn ta chết. Ta có thể không chấp nhặt bỏ qua những thứ này, nhưng bắt buộc phải đấu với Cao Cần một trận để phân thắng bại.

- Đây là yêu cầu đến từ Ảnh Vũ?

Đường Lưu Vũ hơi ngạc nhiên trước sự thông minh của Vương Nhã. Trước đây hắn cảm thấy nàng có phần kiêu ngạo và ngốc nghếch, hình tượng quen thuộc của những vị công chúa từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Thời thế tạo anh hùng, có vẻ như hoàn cảnh đã ép buộc Vương Nhã phải sử dụng đầu óc nhiều hớn, từ đó bộc lộ sự thông tuệ của nàng.

- Cứ xem là vậy đi.

Đường Lưu Vũ cũng không giải thích nhiều. Thật ra trong mắt của nàng, yêu cầu của Đường Lưu Vũ không hề quá đáng, nhưng lại có chút ngu ngốc. Chỉ là một trận đấu, hơn nữa Cao tướng quân nhất định sẽ thắng, Đường Lưu Vũ hà tất phải chấp nhất với nó đẻ rồi tự nhận lấy thất bại? Hắn còn trẻ, tiếp tục phát triển biết đâu sẽ có ngày vượt qua Cao Cần. Đường đời còn dài, không nên chôn vùi tài năng và tương lai của mình. Vương Nhã nghĩ như vậy nên mới muốn cứu Đường Lưu Vũ, cho hắn cơ hội rời khỏi Tô Vân Quốc nhưng tên này lại không đồng ý. Vương Nhã còn có thể nói được gì nữa?

- Hi vọng ngươi giữ lời.

Đường Lưu Vũ bình thản đáp:

- Con người ta không có điểm gì tốt nhưng chưa từng thất hứa. Trước kia là vậy, sau này cũng không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.