Những gì Tư Cẩn Ngôn định nói vừa ra đến miệng đều bị nuốt xuống trước câu hỏi này của Đường Lưu Vũ. Đúng, bọn hắn đã thắng, đánh bại một con quái vật. Đây mới là thứ quan trọng nhất, những chuyện khác có thể để sau hẳn tính.
- Đi thôi, ta đỡ ngươi.
Đường Lưu Vũ phất tay, đứng thẳng dậy nói:
- Không sao, có vẻ như năng lực tán công đã phát huy hiệu quả kịp thời. Chiến giáp của Chu thúc thúc quá tốt, nếu không có nó e rằng ta đã mất mạng.
Tư Cẩn Ngôn nhìn Đường Lưu Vũ với ánh mắt chăm chú khiến hắn cảm thấy khó hiểu:
- Có vấn đề gì sao?
Tư Cẩn Ngôn vội lắc đầu:
- Không có, chúng ta mau đi thôi. Vừa rồi gây ra động tĩnh quá lớn, truy binh rất nhanh sẽ đuổi đến.
Đường Lưu Vũ gật đầu, hai người nhanh chóng trở về. Tư Cẩn Ngôn cõng Cố Dạ, Đường Lưu Vũ cõng Vân Lam, mỗi người dùng thêm vài sợi dây được buộc chặt hơn sau đó di chuyển theo hướng dẫn của Tư Cẩn Ngôn.
Phải mất hơn mười phút sau truy binh mới đuổi đến. Bọn hắn đã phát hiện ra vụ nổ xe trên bầu trời nhưng vì các thiết bị liên lạc và di chuyển đều bị vô hiệu nên phải mất kha khá thời gian mới tập hợp đủ người. Dẫn đầu đương nhiên là nữ nhân Thức Tỉnh Giả cấp độ năm từng bị Vân Lam chơi đùa, nàng nhìn nam nhân trọng thương bất tỉnh trên mặt đất, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.
- Ba đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lại có thể lợi hại đến như vậy?
Nàng hiểu rõ nam nhân mạnh bao nhiêu, nhưng đối phương lại đánh bại được hắn. Bất kể dùng thủ đoạn gì thì cũng đã rất lợi hại, cần phải tăng cấp độ nguy hiểm để các quân lính khác đề phòng. Quân y nhanh chóng đưa nam nhân đi chữa thương, nữ nhân cùng vài vị Thức Tỉnh Giả cấp độ bốn chia ra thành nhiều nhóm bắt đầu phân tán tìm kiếm. Trên đường bỏ trốn, Tư Cẩn Ngôn không quên xóa đi mọi dấu vết để kéo dài thời gian. Việc này khiến quân lính Thủy Nguyên Quốc gặp rất nhiều khó khăn khi không có thiết bị công nghệ cao hỗ trợ.
Tư Cẩn Ngôn chọn lộ tuyến ngắn nhất, cả nhóm mất gần ba giờ di chuyển liên tục để đến được bờ biển lân cận. Nơi này cũng có lính gác nhưng thưa hơn rất nhiều, đặc biệt là vũ khí đều đã bị vô hiệu hóa. Đường Lưu Vũ theo lời Tư Cẩn Ngôn chặt một gốc đại thụ khá lớn, khoét lỗ làm thuyền tạm thời cùng vài mái chèo rồi nhân lúc trời tối tìm một nơi không ai chú ý lặng lẽ rời đi.
Quân lính Thủy Nguyên Quốc truy tìm suốt một ngày không có kết quả. Vài người cho rằng bọn hắn đã rời đi bằng đường biển, nếu thật sự như vậy thì cũng hết cách. Không có thiết bị hỗ trợ, muốn tiến vào đại dương mênh mông kia để tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Đến ngày thứ ba, khi quân lính Thủy Nguyên Quốc đã hoàn toàn từ bỏ thì các trang thiết bị hiện đại bất ngờ hoạt động trở lại. Nguyên nhân không khó đoán, trong mấy ngày lênh đênh trên biển, Tư Cẩn Ngôn giao lại việc chèo thuyền gỗ, săn bắt cá làm thức ăn còn bản thân tập trung phong ấn mảnh đá lại. Dùng lồng kính là phương thức đơn giản nhất nhưng thiếu an toàn vì quá dễ vỡ. Những năm qua các quốc gia phát triển đã tìm ra một loại hợp kim có khả năng tương tự, chỉ là cách làm có chút phức tạp. Không có vật dụng hỗ trợ, Tư Cẩn Ngôn phải làm mọi thứ một cách thủ công nên mất khá nhiều thời gian. May mắn sau cùng cũng hoàn thành, mảnh đá kia đã bị phong ấn trong một chiếc hộp vuông mỗi cạnh dài khoảnh ba mươi cm, toàn bộ thiết bị hiện đại trong khu vực cũng được khôi phục.
Phong ấn xong mảnh đá, các trang thiết bị trên người bọn hắn cũng trở lại với năng lực vốn có. Tư Cẩn Ngôn nhanh chóng phát tín hiệu cầu cứu đến Chu Bác rồi lấy ra hai viên thuốc, phân biệt cho Cố Dạ và Vân Lam. Có dược phẩm hỗ trợ, hai người chỉ mất hơn mười phút đã tỉnh lại. Tiêu hao do cạn kiệt năng lượng sẽ mất rất nhiều thời gian để khôi phục, và dược phẩm đặc chế có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng. Hai người ngủ say suốt mấy ngày nay chỉ cần vài phút đã tỉnh, Đường Lưu Vũ không khỏi cảm thán sự kỳ diệu của công nghệ.
Vừa mở mắt ra, Cố Dạ lập tức quay đầu qua lại liên tục rồi đột nhiên nắm chặt vai Đường Lưu Vũ lắc mạnh:
- Ngươi vẫn còn sống? Lẽ nào chúng ta đã thắng?
Đường Lưu Vũ bị hắn lắc đến choáng váng, vội dùng lực thoát ra rồi đáp:
- Đã thắng.
Tư Cẩn Ngôn gật đầu xác nhận:
- Một kiếm cuối rất chuẩn xác, tốt lắm.
Cố Dạ nở nụ cười rất tươi nhưng trên mặt chẳng có chút tự hào nào. Người kết thúc là hắn nhưng Đường Lưu Vũ mới là kẻ tạo ra cơ hội. Vẫn còn một điểm khiến Cố Dạ bận tâm, rõ ràng khi đó hắn đã tận mắt chứng kiến…
- Đường Lưu Vũ, chẳng phải khi đó ngươi…
Cố Dạ đang định hỏi thì bị Tư Cẩn Ngôn ngăn cản. Hắn cố ý đánh lạc hướng chú ý sang Vân Lam:
- Lam tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Vân Lam có điều suy nghĩ. Dù là người bất tỉnh sớm nhất nên có rất nhiều chuyện chưa rõ nhưng do đã quá quen thân nên nàng hiểu được ẩn ý của Tư Cẩn Ngôn.
- Không sao. Chúng ta tranh thủ nghỉ thêm một lát, Chu thúc thúc sẽ đến rất nhanh.
Vân Lam nói không sai, Chu Bác chỉ mất thêm gần nửa giờ để lái xe bay đến đón bốn người. Trước đó hắn đã cài đặt lộ tuyến di chuyển cho Đường Lưu Vũ nên đương nhiên biết được vị trí chính xác của căn cứ quân địch. Phát hiện tín hiệu bị cắt đứt, Chu Bác biết có điều bất thường nên lập tức dùng xe bay mang theo các loại vũ khí đến viện trợ, kết quả đi được hơn nửa đường thì bị mất tay lái giống như Đường Lưu Vũ. Khác biệt là hắn biết cách ứng phó tình huống, kịp thời giúp cỗ xe hạ cánh an toàn, sau đó kiên nhẫn lưu lại khu vực lân cận bãi biển đối diện chờ đợi.
Ngồi trong xe bay trở về căn cứ, lúc này cả bốn mới hoàn toàn buông lỏng gánh nặng, xác nhận mọi chuyện đã kết thúc. Dọc đường đi tất cả đều không nói gì, chỉ yên lặng nhắm mắt tịnh dưỡng. Đường Lưu Vũ cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, định mở miệng nói gì đó thì bị Tư Cẩn Ngôn ngăn lại, dùng đồng hồ truyền tin.
- Đây là giai đoạn tự rút kinh nghiệm sau những gì đã xảy ra. Mỗi người chúng ta cần yên tĩnh để suy nghĩ, sau khi trở về căn cứ mới họp bàn đánh giá lẫn nhau. Đây là yêu cầu của nghĩa phụ mỗi khi kết thúc một nhiệm vụ.
Đường Lưu Vũ chỉ gặp vị nghĩa phụ kia một lần nên không có nhiều ấn tượng như ba người. Hắn cảm thấy mình không nhất thiết phải tuân theo mọi thứ một kẻ đã mất nói. Có điều nhập gia tùy tục, tất cả đều làm mà bản thân không làm thì quá nổi bật. Đường Lưu Vũ không thích nổi bật. Nhìn ba kẻ trước mặt nhắm mắt ngồi thiền, Đường Lưu Vũ lấy ra một ly ước ép, vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ vẩn vơ. Tất cả đều sống sót, đặc biệt là Vân Lam, tiền lương tháng này của hắn cũng không sợ thiếu nữa.
Về đến căn cứ, bốn người tập trung tại phòng chiến lược. Chu Bác nhanh tay chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn như để chào đón những người chiến thắng trở về. Tiếc rằng ba người Cố Dạ, Tư Cẩn Ngôn và Vân Lam từ đầu đến cuối đều không nói một câu khiến Đường Lưu Vũ cảm thấy không khí quá nặng nề, chẳng có chút niềm vui khi chiến thắng nào. Dùng bữa xong, Chu Bác nhanh chóng dọn dẹp rồi biến mất như một cơn gió, để lại bốn người đưa mắt nhìn nhau. Cố Dạ với tư cách thủ lĩnh của nhóm trầm giọng tuyên bố:
- Bắt đầu.