Vấn đề là Nguyền Thần Chi Hoa có thể kích hoạt một cách thụ động, không cần sự đồng ý của người sở hữu nó. Bệ đá điêu khắc đóa hoa này đặt tại vương cung chính là để làm điều đó. Thực ra đóa hoa này ban đầu không nằm trên mặt Vương Nhã mà là một người khác. Sau đó người này một mực bị truy đuổi, ám sát, sau cùng mất mạng nên mời chuyển lên người nàng. Biết được chuyện đó, Vương Khánh một mực để Vương Nhã đeo mặt nạ che mặt, việc này khiến rất nhiều người nghi ngờ nhưng không dám khẳng định vì không đủ thông tin. Hơn nữa vị trí xuất hiện Nguyền Thần Chi Hoa là ngẫu nhiên, không nhất định phải nằm trên mặt. Trừ khi nắm chắc, nếu không bọn hắn sẽ không dám liều mạng ra tay. Trần Kỳ, con cờ được phái đến bên cạnh Vương Nhã từ nhỏ, đạt được sự tín nhiệm của nàng cũng hi sinh vì mục đích này. Cách hắn chết không đúng như dự kiện của tam công tước Trần Ngạn, nhưng vì đã có được thứ mình cần nên vị công tước kia cũng chẳng quan tâm. Mỗi vị công tước đều có rất nhiều con cháu, chết vài chục người cũng không ảnh hưởng gì.
Đại công tước không những đã biết về vị trí của Nguyền Thần Chi Hoa mà còn có cả cách kích hoạt nó. Đóa hoa này tượng trưng cho giao ước, sẽ truyền mãi qua nhiều đời, chỉ hoàn toàn biến mất khi cả hai giao ước đã được thực hiện. Nó chỉ tồn tại như vậy, không ảnh hưởng nhiều đến ký chủ nên năng lượng tự thân không quá lớn. Thứ này giống như công tắc kích hoạt, có thể mở khóa cổng năng lượng dịch chuyển không gian, bản chất thật sự của bệ đá kia.
Cổng năng lượng dịch chuyển không gian là phương tiện di chuyển liên hành tinh tiên tiến nhất mà chỉ có các đế quốc sở hữu. Tuy nhiên thiết kế của nó quá mức ổn định để đảm bảo việc dịch chuyển an toàn nên giá thành chế tạo rất cao. Ngoài ra chi phí cho mỗi lần dịch chuyển rất lớn. Lấy ví dụ dễ hiểu nhất, đồng hồ và chiến giáp của Đường Lưu Vũ đều dùng chung một lõi năng lượng BN909. Nếu chỉ dùng theo cách bình thường, ít hư hỏng thì có thể kéo dài đến vài năm, thậm chí là mười năm. Nhưng để kích hoạt một lần dịch chuyển như vậy sẽ cần năng lượng tối thiểu tương đương mười ngàn lõi năng lượng BN909. Đây là con số tối thiểu, sẽ còn tăng lên theo cấp số nhân nếu cự ly xa hơn. Lượng tài nguyên tiêu hao vô cùng lớn.
Những cổng dịch chuyển thế này thường được bố trí tại những hành tinh nằm ngoài rìa nhân tộc, nơi có khả năng bị các chủng tộc khác đánh chiếm đầu tiên để gửi quân chi viện kịp thời. Dùng cho mục đích cá nhân như thế này, dù là loại sử dụng một lần giá thành rẻ hơn thì vẫn vô cùng xa xỉ. Có lẽ Tô Vân Quốc không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài. Có khả năng nó đang ẩn chứa một thứ gì đó, đáng để vị kia trả một cái giá lớn như vậy.
Ngô Hàm vội đáp:
- Ta biết.
Nam nhân khẽ gật đầu rồi hờ hững hỏi:
- Nói ra yêu cầu của ngươi đi.
Ngô Hàm gần như không cần suy nghĩ:
- Ta muốn dòng tộc của mình nắm giữ ngôi vị quốc vương Tô Vân Quốc tối thiểu ba đời.
Hắn rất muốn nói là vĩnh viễn. Nhưng lời cầu xin của giao ước thứ hai có rất nhiều giới hạn, không phải là muốn gì được đó. Ba đời là con số mà Ngô Hàm đã suy nghĩ rất kỹ mới nói ra. Nếu làm tốt, mỗi đời có thể kéo dài đến gần ngàn năm. Trong thời gian dài đằng đẵng đó, bọn hắn có thể thay đổi rất nhiều từ luật pháp cho đến tư tưởng của quý tộc và dân chúng, biết đâu sẽ kéo dài được đến mãi mãi như mong ước của Ngô Hàm.
Nam nhân gần như không cần suy nghĩ liền gật đầu đáp:
- Được, ba đời quân vương. Bắt đầu từ ngươi.
Ngô Hàm giật mình. Tuổi tác của hắn đã cao, chỉ trẻ hơn quốc vương Vương Khánh vài chục năm. Lần này trải qua đại chiến thương thế quá nặng, dù lên ngôi cũng không được bao lâu. Một đời quốc vương chỉ kéo dài vài năm là thứ Ngô Hàm rất khó chấp nhận. Tiếc rằng không muốn cũng phải chấp nhận mà thôi. Giọng điệu của nam nhân là đang tuyên bố, vốn không cho bất kỳ ai cơ hội phản đối.
Vương Khánh siết chặt nắm tay, hai mắt hiện lên rất nhiều tơ màu. Hắn muốn đứng dậy phản kháng, nhưng nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ thì dũng khí vừa mới nhen nhóm được đôi chút đã biến mất. Cả đại quân đế quốc cũng phải nhượng bộ thối lui, Tô Vân Quốc bọn hắn thì tính là cái gì? Dù dốc hết binh lực liều mạng cũng chỉ là hi sinh vô nghĩa mà thôi.
Không có ai phản đối, lời của nam nhân lập tức có hiệu lực. Vương Khánh đau khổ lấy vương miện và vương ấn ra đưa cho Ngô Hàm, đồng thời tự tay viết một bản chiếu thư công bố toàn quốc. Từ đầu đến cuối Đường Lưu Vũ chỉ đứng một bên quan sát chứ không xen vào. Nhìn Vương Khánh thảm bại hắn rất vui lòng. Bất quá hắn cũng không thích bộ dạng cao cao tại thượng, xem thường tất cả của nam nhân kia. Có điều Đường Lưu Vũ cũng biết nam nhân này rất lợi hại, không thể tùy tiện đắc tội. Sức mạnh bạo tăng khiến sự tự tin của Đường Lưu Vũ cũng tăng theo, thậm chí có phần kiêu ngạo. Nhưng hắn không phải kẻ ngốc, vẫn biết tự lượng sức mình, không chủ động trêu chọc những kẻ mà bản thân không nắm chắc đánh bại được.
Hắn không xen vào không có nghĩa là phiền phức sẽ không chủ động tìm đến hắn. Ngay sau khi chiếu thư hoàn tất, chỉ còn thiếu bước công bố toàn dân nữa thì ngôi vị quốc vương sẽ là của Ngô hàm, nam nhân liền hướng ánh mắt về phía Vương Nhã trên lưng Đường Lưu Vũ:
- Ta muốn nàng.
Lần này cả ba người đều kinh ngạc. Bọn hắn gần như đã mặc định nam nhân sẽ yêu cầu lấy cả Tô Vân Quốc, biến nó trở thành quốc gia phụ thuộc. Không ngờ yêu cầu đưa ra chỉ là Vương Nhã. Rốt cuộc hắn đang toan tính điều gì?
Nam nhân cũng không giải thích, vừa dứt lời liền tiến lên đỡ lấy nàng, tốc độ nhanh đến mức Đường Lưu Vũ còn chưa kịp hiểu gì thì Vương Nhã đang bất tỉnh đã nằm trên tay đối phương.
- Ngươi…
Nam nhân quay đầu lại nhìn Vương Khánh và Ngô Hàm:
- Quốc gia cằn cỗi này không có thứ gì đáng để đại nhân lưu tâm. Nhưng sự tồn tại của nàng khiến nó có giá trị.
Vương Khánh sợ hãi hỏi:
- Ngay từ đầu Nguyền Thần đã nhắm vào Vương Nhã? Không thể nào, khi đó nàng còn chưa ra đời…
- Có những thứ đã được dự đoán từ trước. Rất nhiều người đều nhắm vào nàng, chỉ là đại nhân của chúng ta đã đi trước một bước. Nếu không ngươi cho rằng vì sao chúng ta phải sử dụng Nguyền Thần Chi Hoa, trực tiếp cướp người chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Một khi đã bị Nguyền Thần Chi Hoa ràng buộc, cho dù là những vị khác cũng không thể nhúng tay vào.
- Các ngươi muốn thứ gì ở Vương Nhã?
Kẻ đặt ra câu hỏi đương nhiên là Đường Lưu Vũ. Vương Khánh và Ngô Hàm đến nhìn thẳng đối phương còn không dám, nói gì dến việc chất vấn. Đường Lưu Vũ cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên nổi máu anh hùng. Hắn từng xem vài bộ phim anh hùng cứu mỹ nhân, cảm thấy nhân vật trong phim thật ngu ngốc. Đến mạng còn chưa chắc giữ được còn muốn cứu người khác? Vậy mà lúc này đây, Đường Lưu Vũ lại trở thành kẻ mình từng khinh bỉ. Có lẽ bản thân Đường Lưu Vũ cũng không hiểu hết về chính mình.
Nam nhân quay lại nhìn Đường Lưu Vũ, hờ hững hỏi:
- Ngươi đang chất vấn ta?