CHƯƠNG 104 .
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhân loại vẫn tiếp tục vẫy vùng trong cảnh dầu sôi lửa bỏng cùng lo lắng hãi hùng, chẳng biết được khi nào sẽ có một tấm bản đồ đột ngột xuất hiện trên bầu trời, rồi chỉ cần một cái phất tay của người nào đó, cả một thành thị cùng cư dân nơi ấy sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới này, hoặc là một ngày nào đó, một đám người sẽ kéo đến chỗ họ để mà tàn sát bừa bãi.
Ngày nối tiếp ngày, tháng tiếp nối tháng, nhân loại một mặt kiên cường chống chọi, không chịu khuất phục trước lực lượng cường đại kia, rồi lại không khỏi tuyệt vọng, bởi mãi cho đến lúc này, bọn họ vẫn chưa tìm ra phương án giải quyết những tai họa này.
Có người đề nghị đàm phán, nhưng khi tình thế của nhân loại càng lúc càng thảm hại, không ít người đã đề xuất việc đầu hàng, thống nhất toàn bộ các quốc gia trên thế giới lại, sau đó để Balberith hoặc là Luật làm quốc vương, như thế liệu phải những chuyện khủng khiếp kia sẽ chấm dứt hay không? Có người lại quyết định xuống tay từ phía Luật, xúi giục hắn, với sự cường đại của Luật, nếu như hắn có thể đứng về phía nhân loại thì nhân loại sẽ có thêm một lực lượng hùng hậu. Hơn nữa, những người ở vị trí cao còn biết thêm một chuyện, nếu như Luật đứng ở bên nhân loại, thì Tần Trạm tất nhiên cũng sẽ đi theo Luật.
Khi những “Người chấp hành” kéo đến, có người đã dựng cờ trắng, đưa ra đề nghị đàm phán, chỉ tiếc những “Người chấp hành” kia căn bản không thèm để ý đến yêu cầu của họ, vui vẻ tiến hành trò chơi chém giết quen thuộc của mình.
Không phải không có sứ giả đi đến Thủy Tinh thành yêu cầu đàm phán, nhưng những kẻ trong thành lại chẳng buồn đáp lại.
Đến thời điểm hiện tại, chiến lực của nhân loại đã suy yếu rất nhiều, mười đại cao thủ dị năng cũng tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn lại ba vị, trong đó người có thực lực cao nhất chính là Văn Nhân Lẫm.
Lúc này, Văn Nhân Lẫm đã thay thế vị trí của Tần Trạm, trở thành Tổ trưởng của Long Tổ, cũng là niềm hy vọng mới của người dân Trung Quốc, sức chiến đấu của hắn tất nhiên là cường đại, nhưng việc những “Người chấp hành” cố ý lẩn tránh, ra tay lưu tình mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể sống sót đến tận bây giờ.
Chuyện này chẳng phải không có ai phát hiện ra, khi Văn Nhân Lẫm cố chấp chống lại những “Người chấp hành”, có vị nào đó đã trực tiếp nói rằng, Balberith đã hứa với Luật, không giết người của Văn Nhân gia, Tế Tư đại nhân cũng hứa với Tần Trạm, người của Tần gia và Văn Nhân gia sẽ sống đến thời khắc cuối cùng.
Thời gian dần qua, không ít người phát hiện ra việc căn cứ ở kinh đô Trung Quốc là nơi ít chịu tổn thất nhất, nghĩ đến sự tồn tại của Văn Nhân gia, trong khoảng thời gian ngắn, kinh đô Trung Quốc đã trở thành nơi an toàn nhất trong suy nghĩ của nhân loại, ở nơi này, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng một ngày nào đó phải đối mặt với thiên tai đột nhiên ập tới, ở nơi này chuyện cần tránh né chỉ có sự tàn sát của “Người chấp hành”, so với thiên tai thì khi đối mặt với mấy cuộc tàn sát ấy, bọn họ vẫn có khả năng sống sót, chỉ cần có thể trốn được là xong, không phải sao?
Suy nghĩ ấy cứ như virus, lây lan vô cùng nhanh chóng, người người bắt đầu rời đi thành phố quê hương mình, ùn ùn tiến đến kinh đô Trung Quốc, mà vài lãnh đạo của một ít quốc gia nào đó lại trực tiếp rời đi lãnh thổ của mình, dùng danh nghĩa “thăm viếng” bay đến Trung Quốc. Trong thời buổi loạn lạc này, mạng sống của chính mình mới là điều quan trọng nhất.
.
Trong Thủy Tinh thành, Luật mặt không đổi sắc, lẳng lặng nhìn đám người mang theo hi vọng tiến về kinh đô Trung Quốc qua màn hình trước mắt. Ngoại trừ Balberith cùng vị kia ra, không ai biết được, việc nhân loại đổ về kinh đô Trung Quốc là điều hắn muốn, kể cả Tần Trạm. Hắn vì chuẩn bị cho giai đoạn cuối cùng mà cố ý ít hoạt động ở kinh đô, khiến nơi đó hiển nhiên trở thành thánh địa trong lòng nhân loại, mà Tần Trạm thì chỉ cho rằng, bởi vì nơi đó có Tần gia và Văn Nhân gia. Hơn nữa, vì tránh cho những việc ngoài ý muốn xảy ra khiến cho người trong hai gia tộc này chết đi, những “Người chấp hành” cũng ít khi ghé thăm kinh đô, cho dù có hành động, cũng rất mực ôn hòa.
Nơi kinh đô của Trung Quốc kia, kỳ thật cũng đã đạt tới tiêu chuẩn sạch sẽ, vì để nó có thể tiếp tục tồn tại, Luật đã dùng ba ngày ba đêm chăm chú tinh lọc những gì dơ bẩn trong kinh đô, mà hậu quả mà hắn phải chịu là nằm bất tỉnh trên giường suốt một tuần lễ.
Trong một tuần lễ này, Tần Trạm cũng thay thế Luật chia sẻ cảm xúc với thế giới một lần, tự mình thể nghiệm sự thống khổ mà Luật phải gánh lấy. Lúc này, Tần Trạm mới hiểu được, con người luôn cố gắng chịu đựng, không để bản thân mình ngất xỉu ấy kiên cường đến thế nào, loại đau đớn này còn khủng khiếp hơn khi hắn tiếp nhận hạt giống lực lượng gấp bao nhiêu lần, lúc kia, hắn có thể dùng hôn mê để trốn tránh, còn lúc này, không chỉ là đau nhức mà còn có bao nhiêu ý thức tiêu cực không ngừng ùa vào đầu hắn, dằn vặt hắn, thứ cảm giác hắc ám cùng tuyệt vọng kia quả thật có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng.
Vừa mới chịu đựng một lần thôi mà hắn đã bị những ý thức kia trùng kích đến mất hết phương hướng, triệt để căm hận nhân loại, muốn hủy diệt nhân loại, vứt bỏ hết thảy tất cả những hy vọng cùng chờ đợi bấy lâu nay, thậm chí muốn bỏ qua toàn bộ tình cảm với tất cả thân bằng hữu thuộc. Hắn tự hỏi lý trí của Luật rốt cuộc kiên cường đến mức nào mới có thể vượt qua những thứ kia mà vẫn có thể tiếp tục ôm lấy hy vọng với nhân loại, còn có thể nhớ đến những người trong Văn Nhân gia.
Vô cùng thương tiếc nhìn người đang nằm trên người, dịu dàng nâng lên một lọn tóc, đặt đôi môi bị tra tấn đến không còn chút máu của mình lên nó, Luật của ta a, trái tim của ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà có thể đem kiên cường cùng yếu ớt, tàn khốc cùng ôn nhu, nhân từ cùng quyết tuyệt kết hợp hoàn mỹ đến như vậy?
Làm sao có thể không yêu ngươi, phải làm thế nào ta mới có thể ngừng yêu ngươi được đây? Tần Trạm hỏi thầm, nhưng rất tiếc là không ai có thể trả lời cho hắn.
Trước khi Luật tỉnh lại, còn có một lần thanh trừ, nhưng lúc này, người đứng bên cạnh Balberith không phải là Luật, mà là Tần Trạm.
Nhân loại đã tin tưởng lời nói dối của các chính phủ rằng Tần Trạm bị tẩy não, nhưng khi nhìn thấy Tần Trạm đứng ở bên cạnh Balberith, bọn họ vẫn không thể tin vào mắt mình. Mà khi trông những cặp mắt khó tin ấy, Balberith lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, thậm chỉ nghĩ có nên cho Tần Trạm xuất hiện nhiều hơn một chút hay không, để cho những cặp mắt kia dần trở nên chết lặng, chứng kiến quá trình ấy nhất định sẽ rất thú vị. Balberith ác ý cười cười, bất quá sau khi nhớ đến tính cách của Luật, nụ cười của hắn đành tắt ngấm.
Nhân loại vẫn cảm thấy, giống như trong những câu chuyện về anh hùng, một ngày nào đó Tần Trạm sẽ tỉnh lại, sau đó giải cứu toàn nhân loại, thế nhưng thực tế thì, Tần Trạm chỉ lạnh lùng vung tay lên, phất xuống.
“Không.” Văn Nhân Lẫm nhìn thấy cảnh này, nghẹn ngào gào lên. Hắn đã chết lặng khi nhìn đại ca hắn hạ thủ, nhưng khi người này là Tần Trạm, trong lòng hắn lại không cách nào bình tĩnh được, miệng vết thương vì bi phẫn cùng bị phản bội lại ứa máu tươi.
.
Khi Luật tỉnh lại, Tần Trạm tất nhiên lại lợi dụng hoàn cảnh giả vờ đáng thương, hưởng thụ sự ôn nhu của y.
Trải qua những ngày này, hắn vẫn không hiểu được Luật đang nghĩ gì, quan hệ giữa hai người vẫn cứ như xa như gần, hắn biết bản thân mình có chút vị trí trong tim Luật, cũng cảm nhận được với Luật, hắn có chút bất đồng, chỉ là Luật vẫn không chịu bước lên phía trước, bất luận hắn có làm gì, Luật đều không chịu tiến lên, hắn không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, thậm chí chỉ cần hắn bước lên một bước, Luật sẽ lui lại một bước, hắn không dám bước xa lên nữa, sợ hãi sẽ đẩy Luật lùi ra sau nên hắn chỉ có thể lui về một bước. Quan hệ của hai người cứ dừng lại ở vị trí ấy.
Phiền lòng nóng nảy, không, tại sao lại có? Đối với con người khiến người ta thương tiếc không thôi kia, một chút bực tức cũng không thể sinh ra, chỉ có chút bất đắc dĩ mà thôi, trong lòng Luật rốt cuộc là đang giấu giếm thứ gì mà y lại cứ cố chấp thủ vững trận địa như thế?
Mỗi buổi tối ngủ cùng với Luật, từ ban đầu Luật không đồng ý, không thích ứng cho đến bây giờ khi ngủ y sẽ chủ động chui vào ***g ngực mình, Tần Trạm biết, sự tín nhiệm của Luật với hắn đã tăng lên rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa đủ a. Mỗi ngày ôm người mình yêu nhất, ai lại chẳng có dục vọng, nỗi khao khát của hắn với người này đã dung nhập sâu vào linh hồn, ngày ngày gào thét đòi bùng nổ, thế nhưng hắn lại không thể làm gì được. Vậy nên mỗi ngày Tần Trạm đều trôi qua trong ngọt ngào hạnh phúc cùng đau khổ dày vò.
.
Một ngày nọ, có vài vị khách ghé thăm Thủy Tinh thành, một người trong số họ có khuôn mặt rất giống Luật, cả người bao phủ trong khí chất lạnh lẽo như băng tuyết, hắn chính là Băng đế Văn Nhân Lẫm, đệ đệ của Luật, hảo hữu của Tần Trạm
Phía sau hắn còn có vài người nghe nói là đoàn chuyên gia, bọn họ là đoàn đội tinh anh mà mỗi quốc gia tuyển chọn ra, khi cuộc sống của nhân loại càng lúc càng khổ cực, bọn họ có nhiệm vụ chấm dứt những tai họa này.
Trước kia, những người được cử đến Thủy Tinh thành đều không nhận được hồi đáp, nên lần này bọn họ quyết định để người có quan hệ với cả Luật lẫn Tần Trạm dẫn đội, nếu đúng như suy đoán của bọn họ, Văn Nhân Luật nếu còn tình nghĩa với Văn Nhân Lẫm thì bọn họ có thể bước vào tòa Thủy Tinh thành này và bắt đầu cuộc đàm phán.
Lúc trước, không phái Văn Nhân Lẫm đến là vì không dám, bởi hắn là một trong những lực chiến siêu cường của nhân loại, bọn họ không dám tùy tiện hi sinh, bất quá sau khi xác nhận những “Người chấp hành” sẽ không xuống tay với hắn, ý niệm để Văn Nhân Lẫm trở thành đại biểu cuộc đàm phán càng lúc càng mãnh liệt. Ngày hôm nay, nhân loại đã không thể tiếp tục đối mặt với những tai họa khủng khiếp kia rồi.
Lượng người trong căn cứ kinh đô đã vượt quá số người nó có thể chứa, mà đây không phải là lí do chủ yếu, nguyên nhân chính là bởi vì thiếu lương thực.
Một thành phố bị hủy diệt, có nghĩa là nó hoàn toàn tan biến, không còn sót lại một thứ gì, cho dù là người có ý đồ, có dã tâm cũng không thể tìm thấy bất cứ chút lương thực nào ở đó, thiên tai không ngừng, thời biết biến đổi, sản lượng lương thực ngày một suy giảm, lượng lương thực dự trữ và tích lũy căn bản không đáp ứng nổi lượng tiêu hao, cũng không còn lực lượng hạt giống để trao đổi, nguy cơ thiếu thốn lương thực không thể không xuất hiện.
Cũng không biết là vì lý do gì, cho dù có đi săn thì chung quanh cũng không có bóng dáng của bất kỳ động vật nào, sức sinh sản của gia súc gia cầm nuôi trong nhà cũng không biết vì sao lại thấp đi, kỹ thuật nhân bản cũng chịu thất bại vô số lần.
Nếu như không giải quyết tình trạng thiếu lương thực này thì chẳng bao lâu sau, nhân loại không phải chết vì tai nạn mà là chết trong sự đói khát cùng điên cuồng của chính mình, bởi nếu nhân loại đói khát quá độ, bọn họ sẽ ăn luôn đồng loại của mình.
Kỳ thật, nhân loại a, cũng chẳng khác gì zombie, bất quá zombie là quang minh chính đại tuyên bố, bọn họ đem nhân loại làm thức ăn, còn nhân loại sẽ cố gắng tìm lý do biện hộ cho mình, bọn họ là bị ép buộc chứ không phải muốn làm thế. Buồn cười làm sao, cũng là ăn thịt người, chẳng lẽ có lý do thì nó sẽ trở thành việc đúng hay sao? Nhân loại a, chỉ có thể dối trá như thế để tự an ủi chính mình.
.
Luật nhìn Văn Nhân Lẫm ở ngoài Thủy Tinh thành, Tần Trạm cũng nhìn thấy, trong mắt hai người đều thoáng qua điều gì đó, hắn là thân nhân, hắn là bằng hữu, bọn họ biết ý đồ của hắn khi đến đây, nhưng bọn họ lại chẳng thể nào đồng ý, nên chỉ có thể nói, thật có lỗi.
“Không gặp sao?” Thấy hai người đều không nói gì, Balberith hỏi.
Bất quá, cả Luật và Tần Trạm đều không trả lời hắn.
Balberith cười cười, “Gọi y vào.” Hắn tự tiện đưa ra quyết định.
Luật quay đầu nhìn Balberith, thấy ánh mắt hắn hoàn toàn không có vẻ trêu tức hay đùa giỡn gì, ngược lại vô cùng nghiêm túc, trong lòng khẽ động, cảm xúc bất an bắt đầu lan tỏa.
“Sao thế?” Tần Trạm phát hiện sự khác thường của Luật, cũng nhìn về phía Balberith, bất quá, hắn không hiểu Balberith bằng Luật nên không thấy y có vấn đề gì.
Luật không nói gì, chỉ nắm chặt đôi tay đang đặt trên mu bàn tay mình của Tần Trạm.
Thời khắc cuối cùng đã đến.
END 104.