CHƯƠNG 22.
Sửa sang lại trang phục một chút, Tần Trạm rời khỏi khách phòng, hiện giờ mới là rạng sáng, hầu như ai cũng đang nghỉ ngơi nên hắn cũng không đánh thức mấy người nhà Văn Nhân gia dậy để cáo từ. Quấy nhiễu mộng đẹp của người khác mới đúng là chuyện không lễ phép.
Mấy vị chủ nhân của Văn Nhân gia, lão thái gia, lão gia, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đều có thời gian đi về không giống nhau, cho nên một ngày hai mươi bốn giờ đều có người hầu luân phiên túc trực, phục vụ vài vị chủ nhân có thời gian không theo quy luật này.
Tần Trạm tìm được người hầu gác ca đêm, bảo họ thay mình chuyển lời cáo từ với chủ nhân. Từ chối điểm tâm mà người hầu đưa lên, hắn muốn đi kiểm tra sức khỏe, để bụng rỗng thì tốt hơn.
Ngoài cửa, cảnh sắc như ảo mộng vừa nhìn thấy lúc nãy đã biến mất từ lúc nào, sắc trời mông lung, ánh sáng yếu ớt, trong bầu không khí phảng phất hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của sương sớm, vậy là một ngày mới lại bắt đầu.
Khởi động xe, chạy nhanh ra khỏi đại trạch của Văn Nhân gia, chính là, ngay cửa có một đoàn xe cao cấp khiến Tần Trạm phải dừng xe lại, bởi hắn biết đoàn xe kia, đó là đoàn xe chở Balberith mà hắn đã thấy hôm qua.
Ngày hôm qua, Luật cùng Balberith rời đi, căn cứ vào tin tức thu được, Luật và Balberith cùng vào khách sạn, mà, hắn đợi suốt một đêm, vẫn không thấy Luật trở về.
Ngồi trong xe, trên khuôn mặt tuấn nhã của Tần Trạm hiện lên vẻ lo lắng, trong sắc trời mờ ảo lúc này lại khiến người khác có cảm giác khủng bố. Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được vẻ mặt khó coi của mình, liền điều chỉnh lại tâm tình, hắn không thể dùng vẻ mặt này đi gặp Luật được.
Mang lại chiếc mặt nạ ấm áp, thế nhưng đôi mày chau hắn lại, khó nén đi sự lo lắng, quan tâm xen lẫn tức giận. Chính là, điều này cũng không liên quan đến chuyện biểu tình trên mặt hắn là thật hay giả, bởi khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp bảo tiêu, nhìn thấy Balberith ôm Luật bước xuống xe, Tần Trạm đã không cách nào giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt.
“Luật.” Tần Trạm vội vàng bước nhanh về phía Luật, căn bản là đem đám bảo tiêu trở thành cảnh nền chung quanh, mãi cho đến khi các bảo tiêu tiến lên ngăn cản, hắn mới ý thức được sự tồn tại của bọn họ, “Tránh ra.”
Tần Trạm, trong ấn tượng của mọi người, là một người vô cùng hoàn mỹ, bình dị, ấm áp, gần gũi, phong độ, dịu dàng. Thế nhưng, một Tần Trạm như vậy có thể chiếm cứ một địa vị không nhỏ trong quân đội, sao lại không có chút khí thế nào? Huống chi, ngày trước để thoát khỏi tình cảm với Luật, Tần Trạm đã dùng mọi biện pháp, kể cả việc tham gia chiến trường, trải qua vài lần sinh tử. Cũng chính vì những công tích lúc ấy, Tần Trạm mới có thể ngồi vững vàng trên vị trí của mình, không khiến bất cứ ai nghi ngờ những thành tựu của hắn.
Cho nên, Tần Trạm người này, lúc phải ngoan (ngoan độc) thì rất ngoan, khi phải lãnh thì cực lãnh, trên tay hắn đã nhuốm không ít máu tươi, làm cho thời điểm hắn phát ra uy thế luôn mang theo khí tức lạnh lẽo cùng xơ xác tiêu điều mà người bình thường không thể chống đỡ được.
Năm đó, Tần Trạm phải trải qua quãng thời gian điều chỉnh lại cảm xúc mới có thể khôi phục khí tràng ôn hòa của mình. Một mặt này của hắn chỉ xuất hiện trên chiến trường, còn khoảng thời gian trở về kinh đô công tác, hắn chưa từng thể hiện ra loại khí thế khủng bố ấy, cấp dưới của hắn đôi khi cũng chỉ cảm thấy thủ trưởng của mình có khí thế thật phi phàm, toàn thân tản ra cảm giác áp bách trầm trọng khiến người ta không thể không phục tùng.
Ngay cả người biết rất nhiều chuyện của Tần Trạm nhất là Văn Nhân Lẫm, dù biết công tích trên chiến trường của Tần Trạm rất vĩ đại, nhưng hắn vốn đã quen thuộc với khí tràng ấm áp của Tần Trạm, cho nên cũng sẽ không liên hệ ‘Tần Trạm’ và ‘hình tượng âm trầm, lãnh khốc’ lại với nhau.
Những người may mắn chứng kiến vẻ mặt này của Tần Trạm cũng chỉ có đồng đội cùng đối thủ trên chiến trường của hắn năm đó. Đối thủ thì gần như đã chết sạch, mà đồng đội của hắn phần lớn đều chấp hành những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, người còn sống sót cũng không nhiều, mỗi khi đem Tần Trạm ấm áp cùng Tần Trạm lãnh khốc ra so sánh, trong lòng bọn họ đều run rẩy, thế nên đối Tần Trạm vừa sợ hãi vừa tôn kính, cho dù là lúc Tần Trạm ôn hòa, những hỏa tinh binh kiêu ngạo bất tuân này vẫn duy trì thái độ thành thật cùng ngoan ngoãn.
Văn Nhân Lẫm cũng từng gặp qua những hỏa tinh binh ấy, hắn không tài nào hiểu được vì sao bọn họ lại kính sợ Tần Trạm đến thế, thành thật hiền lành giống hệt như những học sinh ngoan ngoãn đối mặt với thầy giáo, phải biết rằng, những thuộc hạ hiện tại của Tần Trạm đều dám cười cười nói nói, đùa giỡn cùng y, hay đưa ra những bất mãn của mình vô cùng thoải mái. Ngay lúc đó, một tinh binh vỗ vỗ vai Văn Nhân Lẫm, nói, đó là bởi vì ngươi chưa thấy được bộ dạng khủng bố của lão Đại.
Khủng bố và Tần Trạm? Đây là hai chuyện tuyệt đối không thể liên hệ được cùng nhau.
Mà hiện tại, bọn bảo tiêu đều may mắn thấy được một mặt hiếm thấy này, con ngươi đen thẳm giống như hàn băng giữa sắc trời mông lung tản ra quang mang lạnh lùng, thân hình hoàn mỹ giống như sinh vật hung ác đến từ địa ngục, cả người tản mát ra vẻ khủng bố, lạnh lẽo, áp bức người khác phải phát điên, ngũ quan tuấn tú lại mang vẻ vô tình tựa ác ma khiến lòng người sợ hãi.
Là những bảo tiêu ưu tú nhất, bọn họ sớm đã trải qua sự huấn luyện vô cùng nghiêm khắc như quân đội, bảo hộ những cố chủ trước kia cũng khiến bọn họ sớm trải qua mưa bom lửa đạn, sớm giác ngộ sinh tử vô thường, thủ lĩnh nhóm bảo tiêu lại là tinh anh trên chiến trường, như vậy, lẽ ra bọn họ phải không cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng, vào lúc này, nhìn Tần Trạm trước mặt, bọn họ sợ. Bị áp bách bởi loại khí thế như Ma vương này, sao có thể không sợ? Những đôi chân xưa nay vốn luôn vững vàng, vậy mà bây giờ lại run rẩy, trước khí thế của Tần Trạm, bọn họ thế nhưng lại lùi bước.
Balberith ôm Luật, nhìn Tần Trạm lúc này, trên mặt tràn ra nụ cười thỏa mãn, chính là hiện tại lực chú ý của nhóm bảo tiêu cùng Tần Trạm đều không ở trên người hắn nên không ai thấy cả. Luật đang hôn mê, không thấy được bộ dạng Tần Trạm lúc này. Bí thư thấy được, bảo trì trầm mặc, cũng giống như Balberith, cảm thấy Tần Trạm lúc này mới cùng một loại với bọn hắn.
“Để cho hắn đến đây.” Thanh âm vững vàng của Balberith giống như ánh sáng hy vọng, bọn bảo tiêu ngay lập tức tránh đường cho Tần Trạm.
“Luật.” Nhóm bảo tiêu vừa nhường lối, khí thế khủng bố của Tần Trạm cũng biến mất vô tung, trên mặt hắn chỉ có vẻ sốt ruột cùng lo lắng. Hắn lộ ra vẻ mặt khủng bố như vậy không phải vì ghen tị, mà là bởi trạng thái lúc này của Luật, hôn mê bất tỉnh, khiến cho tim của hắn gần như ngừng đập.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Luật, không có vẻ tái nhợt bất thường, hô hấp cũng rất đều đặn, Tần Trạm mới yên tâm, Luật hẳn là đang ngủ.
“Luật chỉ là mệt mỏi.” Không cần Tần Trạm nói, Balberith cũng biết y chắc chắn sẽ hỏi Luật làm sao vậy, cho nên trả lời trước.
“Mệt mỏi?” Tần Trạm rốt cuộc mới đem lực chú ý của mình chuyển sang Balberith, yên tâm rồi mới để ý đến việc Balberith đang ôm Luật, sau đó, cảm giác ghen tị bắt đầu dâng trào.
“Làm rất nhiều chuyện thú vị, không ngủ cả đêm.” Balberith cố ý nở ra một nụ cười ái muội đầy thâm ý dễ khiến người khác phải hiểu lầm, còn mang theo vẻ buồn ngủ cùng thỏa mãn, chứa đựng ý vị thâm trường khiến cho người ta phải liên tưởng đến những chuyện mờ ám.
“Thật sự là làm phiền Balberith tiên sinh rồi.” Hai tay nắm chặt, Tần Trạm tự nói với mình, không phải như những gì mình đang nghĩ, tươi cười trên mặt cũng gượng gạo hẳn, “Giao Luật cho ta là được rồi, ta ôm hắn về nghỉ ngơi.” Hiện tại phải đoạt lại Luật đã.
Balberith cũng không làm khó Tần Trạm, đem Luật đang ôm trên tay đưa tới, Tần Trạm cẩn thận tiếp nhận, sợ khiến Luật tỉnh lại.
“Không cần phải lo lắng như vậy, hiện tại dù có làm gì, Luật chắc chắn cũng không tỉnh nổi đâu.” Tựa như thấy được sự cẩn thận của Tần Trạm, Balberith nhìn như hảo tâm nhắc nhở, thế nhưng một cái đuôi ác ma không ai nhìn thấy cũng đang lắc qua lắc lại sau lưng hắn.
“Ngươi đã làm gì?” Ôm Luật trong lòng, để đầu Luật tựa vào ngực mình, Tần Trạm cũng nhận ra Luật thực sự rất yên tĩnh. Cho dù có ngủ say thế nào, bị thay đổi vị trí như thế cũng phải tỉnh lại chứ, hoặc là khi bị di chuyển phải “ân” một tiếng, thế nhưng Luật không hề phát ra thanh âm nào, yên tĩnh cực kỳ, tình huống như vậy, chỉ có thể là do hôn mê, thậm chí phải là hôn mê sâu. Nhận định như vậy, không phải chỉ vì Tần Trạm xem Balberith không vừa mắt, phải nói là, đối với Balberith, Tần Trạm có địch ý.
Balberith không trả lời, hắn và Luật quả thật là làm những chuyện rất thú vị, trò chơi hắn bày ra cũng khởi động rồi. Tất nhiên, nếu như chỉ giao lực lượng cho nhân loại, Luật sẽ không mệt đến thế, chính bởi vì Luật còn làm những thứ khác mới bị cạn kiệt lực lượng, rơi vào trạng thái hôn mê.
Hắn vốn có thể để Luật ở lại chỗ của mình, chỉ là nghĩ nếu thấy Luật hôn mê, Tần Trạm sẽ phản ứng thế nào, Balberith liền không cách nào ngăn được những ý tưởng thú vị mà độc địa đang không ngừng sinh ra, cố ý chọn thời điểm Tần Trạm ra ngoài, ôm Luật xuất hiện trước mặt y.
Hắn rất hài lòng khi thấy được vẻ mặt khủng bố của Tần Trạm, cũng không làm khó mà giao Luật cho Tần Trạm, kế tiếp…
“Luật liền giao cho ngươi.” Balberith lên xe, đóng cửa, hạ kính xe xuống, phất phất tay với Tần Trạm, là ý tái kiến. Khi nâng kính lên, khởi động xe, hắn nghĩ, Luật hiện đang hôn mê, cho dù có làm gì cũng không tỉnh lại, Tần Trạm, ngươi sẽ làm gì đây?
Trong xe, tiếng cười của Balberith vang lên.
“Bệ hạ, cứ đem tế tư giao cho người nọ như vậy có ổn không?” Bí thư hỏi, hắn không nghĩ phức tạp như Balberith, đối với hành động của Balberith, hắn cũng chỉ lý giải là vì chấp nhận Tần Trạm mà giúp đỡ y, thế nhưng, hắn không thừa nhận Tần Trạm. Người kia không có tư cách thủ hộ tế tư.
“Ngươi đang nghi ngờ ta?” Balberith nở nụ cười nguy hiểm đầy tà mị. Hắn là Hủy diệt chi quân, từ khi nào thì thuộc hạ cũng dám nghi ngờ hắn.
“Thuộc hạ không dám.” Bí thư lập tức quỳ xuống, tỏ vẻ kinh sợ, hắn quả thực không nên nghi ngờ bệ hạ, “Thuộc hạ chính là không thừa nhận người kia.”
“Xét thấy ngươi lo lắng cho tế tư như vậy, ta sẽ không truy cứu.” Balberith tỏ ra vô cùng rộng lượng, hắn làm sao không hiểu thuộc hạ của mình không có ý tứ kia., “Ta cũng không thừa nhận Tần Trạm.” Hắn chỉ muốn xem kịch, cũng không muốn xúc phạm đến Luật, bởi vì vẫn quan sát Tần Trạm, cho nên hắn biết Tần Trạm không có gan đối Luật làm ra chuyện gì quá mức. Hắn chỉ là muốn xem vẻ thống khổ bi thương vì tình sở khốn trên mặt Tần Trạm. Đối với người nam nhân có khả năng đứng bên cạnh Luật này, trong lòng Balberith quả thật khó chịu, chính bởi vì khó chịu, cho nên sự thống khổ của y mới có thể khiến cho tâm tình của hắn vui sướng.
Nhớ đến khi nãy nhìn thấy Tần Trạm, không nghĩ rằng y cũng được lựa chọn, cũng tốt, như vậy mới thú vị, thế nhưng cần phải chú ý hơn, không thể để cho người quản lý Năng lực giả là Luật phát hiện ra cảm tình của Tần Trạm.
“Thì ra ngài cũng cho là thế a.” Balberith không phải nói với bí thư, mà là với tồn tại nào đó không nhìn thấy. Trong không khí có gì đó khẽ rung động, tỏ vẻ tán đồng cùng nóng lòng chuẩn bị xem kịch vui.
Bí thư trầm mặc im lặng, cúi đầu thấp hơn, thể hiện lòng tôn kính của mình đối với tồn tại kia.
Tần Trạm vẫn ôm Luật đứng yên tại chỗ, rất nhẹ, không nghĩ đến một người trưởng thành như Luật lại nhẹ như vậy. Nhìn dung nhan chìm trong hôn mê mà vô cùng trầm tĩnh kia, ánh mắt hắn cực kỳ nhu hòa, trong lòng hắn có chút xao động, mặc dù là hôn mê, nhưng có thể nhìn thấy Luật lộ ra vẻ an tĩnh thế kia trước mặt, trong lòng hắn vô cùng ấm áp cùng thỏa mãn.
Quên đi ý định đi kiểm tra sức khỏe của mình, Tần Trạm ôm Luật vào trong nhà chính, không ngồi xe, bởi vì hắn luyến tiếc, thời gian ôm Luật, có thể dài thêm một giây đều tốt.
END 22.