Diệt Thế Kỷ

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

.

Chỉ túy kim mê(ngập trong vàng son, chỉ cuộc sống xa hoa trụy lạc), đó là cuộc sống của những kẻ giàu sang phú quý, còn túy sinh mộng tử (sống trong cơn say, chết trong giấc mộng), thì ngay cả bần dân cũng có được. Mỗi thành phố đều có một nơi sa đọa như thế này, cho dù là kinh đô của một quốc gia cũng không ngoại lệ.

Âm nhạc dụ hoặc, đám người lắc lư, những thân ảnh giao triền nơi góc tối, đây là nơi cả quang minh lẫn trụy lạc cùng tồn tại, những ngọn đèn được bố trí xảo diệu theo một kết cấu khác lạ, bất luận khách đến muốn bí ẩn hay đường hoàng, nơi này đều có thể đáp ứng.

Một gã tửu bảo (người phục vụ ở quán bar) bưng một cái khay, trên đó có một bình rượu ánh sắc vàng, những kẻ biết hàng trông thấy bình rượu kia đều biết đây là loại rượu cao cấp thượng hạng nhất, thứ những kẻ bình dân bách tính làm cả đời cũng không mua nổi.

Tửu bảo bưng rượu tiến thẳng về phía trung tâm, nếu có người để ý, sẽ thấy trên mặt hắn mang theo vẻ ẩn nhẫn cùng phẫn nộ.

Có không ít người ngồi tại chiếc bàn chỗ trung tâm kia, nữ mỹ mạo như hoa, nam đều còn trẻ, bộ dạng cả anh tuấn lẫn bình thường đều có, nhưng y phục trên người bọn hắn đều là hàng hiệu, mà trong đó hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhất chính là thanh niên ngồi ở thủ vị.

Khuôn mặt tuấn mỹ có thể làm cho nam nhân đố kỵ, nữ nhân ái mộ, đôi môi hồng nhạt mỏng manh vẽ ra nét cười đầy kiêu ngạo, mái tóc dài tản mát tới vai nhuộm đẫm một phần khinh cuồng ngang ngạnh, bàn tay tao nhã cầm ly rượu khẽ chuyển khiến rượu sóng sánh đảo quanh.

Nữ tử ngồi bên cạnh hắn biểu tình không được tự nhiên, rồi lại không thể không bắt bản thân nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên nàng đến loại địa phương này, nhưng lại không dám làm trái ý người thanh niên kia.

Ánh mắt thanh niên khẽ động, tươi cười nơi khóe miệng chợt thoáng qua vẻ nhạo báng, rồi lại như không phát hiện bất cứ điều gì khác lạ, dừng việc đảo rượu trong ly, cánh môi mỏng manh khẽ chạm vành ly, đưa thứ rượu mang sắc vàng ấy vào miệng.

Bên người hắn, nữ tử bắt đầu đánh giá chung quanh để giấu đi vẻ lo lắng của bản thân, chính là vừa nhìn thấy tửu bảo, trên mặt nàng liền xuất hiện thần sắc hoảng sợ, bối rối cúi đầu.

“Làm sao vậy?” Thanh niên giống như chỉ tùy ý hỏi một câu, thanh âm thật dễ nghe, êm ái như thể đang vuốt ve bầu không khí, mềm nhẹ và hoặc nhân.

Nữ nhân lại không hề vì thanh âm kia mà thả lỏng. Những người hiểu biết thân phận cùng bối cảnh của thanh niên này đều biết hắn là kẻ như thế nào, đắc tội hắn, kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Mặc dù không có chứng cớ, nhưng rất nhiều người đều nói những người đắc tội với hắn chết oan uổng là do chính hắn đã hạ thủ, cũng bởi vì không có chứng cớ nên hắn mới có thể tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật.

Bất quá, pháp luật, có thể trừng phạt được hắn sao?

Không chỉ vậy, cái chết của những người kia thật sự rất khó có thể tưởng tượng, có thể nói là ngoài ý muốn. Nào là đi leo núi, trượt chân ngã chết trước sự chứng kiến của nhiều người, nào là bơi lội ở biển, bị cái gì quấn lấy, chết đuối, còn có một kiểu chết vô cùng quỷ dị, bị hù chết, có thể hoài nghi thanh niên chính là bởi vì có những kẻ chết ở nhà, không có bất kỳ ngoại thương nào dẫn đến tử vong.

Lúc ở đại học, cũng có những kẻ chính nghĩa tiến hành điều tra vụ việc này, tuy nhiên điểm giống nhau ở những người này, trừ bỏ từng đắc tội thanh niên ra thì cái chết của bọn họ cùng thanh niên không có liên quan gì khác. Tuy nhiên, tin đồn của thế nhân, vẫn đem cái chết của những kẻ kia gán lên người thanh niên.

Đối với đủ loại ánh mắt ở trường đại học, thanh niên vĩnh viễn mang theo nụ cười kiêu ngạo để đáp lại. Hắn tựa hồ khinh thường giải thích, lại giống như chính hắn đã làm, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được hắn ngạo mạn đến mức nào.

Nàng cùng thanh niên này học chung một trường đại học, tự nhiên biết được lai lịch cùng ác danh của hắn, nhưng là, nàng không còn cách nào cả.

“Luật ca, rượu đã đưa tới, chầu này ta mời.” Ngồi ở một bên khác của thanh niên, là một thanh niên khác đang cười ngả ngớn một cách vô lại, nói, mang theo vẻ lấy lòng.

“Nói đi, lại có chuyện gì?” Thanh niên được gọi là Luật ca cũng không kích động, đối với sự lấy lòng của thanh niên mang vẻ vô lại kia không phản ứng gì, bình rượu giá trị xa xỉ ấy trong mắt hắn không đáng kể chút nào.

“Luật ca, ngài anh minh thần võ, tiểu nhân quả thật có chuyện muốn thỉnh ngài giúp đỡ.” Nụ cười của thanh niên vô lại kia càng thêm nịnh bợ, thân phận cũng có vẻ thấp kém đi.

“Không có tiền đồ, mệt cha ngươi còn là bộ trưởng.” Thanh niên khinh thường nói, một chút cũng không đem con trai bộ trưởng để vào mắt.

“Nhà của ta sao có thể so với Luật ca.” Thanh niên mang vẻ vô lại tiếp tục lấy lòng, cả nước có thể so sánh với gia thế nhà Luật ca quả thật không nhiều.

Ở kinh đô này, Thái Tử đảng(chỉ những người nhờ có quan hệ huyết thống với tầng lớp thống trị, mà có được địa vị quan trọng trong xã hội) phân thành hai nhóm, một nhóm là do vị Luật ca này cầm đầu, một nhóm khác, tuyệt đối tương phản với nhóm của Luật ca. Phải nói là, nhóm Luật ca cầm đầu là một đám hoàn khố, một nhóm khác chính là tập hợp của phần tử tinh anh, ngươi bảo hai nhóm này sao có thể vừa mắt nhau, tuy vậy nhưng cũng có ngoại lệ, tựa như thái độ của người lãnh đạo nhóm tinh anh đối với Luật ca.

“Tửu bảo, còn không để rượu xuống.” Nhìn thấy hành động chậm chạp của tửu bảo, có người lên tiếng.

“Ta giết ngươi.” Tửu bảo lật khay, một con dao nhỏ xuất hiện trong tay, hướng Luật ca đâm tới.

Thế nhưng, loại ám sát thế này, ngay lúc nữ nhân bên cạnh Luật ca kêu lên sợ hãi đã bị ngăn trở, một cái phi tiêu đâm vào cánh tay cầm dao của tửu bảo, một người có khuôn mặt trung hậu nhưng không chút biểu tình đi ra, sau đó lại thêm mấy tên cao to cường tráng cũng xuất hiện, mạnh mẽ áp trụ tửu bảo.

“Luật thiếu gia.” Người trung hậu tuy bảo vệ Luật ca, cũng gọi Luật ca là thiếu gia, nhưng ánh mắt cùng biểu lộ của hắn tuyệt đối không có nửa điểm cung kính.

“Luật thiếu gia, cầu ngươi tha cho hắn.” Nữ nhân bên cạnh Luật ca lập tức quỳ xuống, hướng Luật ca cầu tình.

Luật ca sừng sững bất động, nhưng tửu bảo vội vã lên tiếng, “Không cần van xin hắn, Lam Vi, ta biết ngươi là bị hắn bắt buộc.” Tửu bảo cảm động nhìn nữ nhân xinh đẹp, nói.

“Ta cũng không có ép, là tự nàng tìm đến ta.” Luật ca bác bỏ lời của tửu bảo.

“Ngươi tên hoàn khố này, nhất định là ngươi lấy thủ đoạn hèn hạ bức bách Lam Vi.” Tửu bảo căn bản không tin.

“Nếu như ngươi có ba trăm vạn, nàng cũng sẽ không đến tìm ta.” Luật ca đặt ly rượu xuống, nhìn tửu bảo một cách khinh thường.

“Cái gì ba trăm vạn?” Tửu bảo chẳng biết tại sao.

“Ngươi không biết cha nàng bị bệnh nặng, cần gấp ba trăm vạn, ngươi thật là bạn trai của nàng sao?” Luật ca nói ra nguyên nhân, cũng chỉ rõ, hắn biết quan hệ của hai người.

“Lam Vi, hắn nói thật sao?” Tửu bảo nhìn Lam Vi, vội vàng hỏi.

Lam Vi gật gật đầu.

“Ngươi vì sao không nói cho ta?” Tửu bảo nhìn Lam Vi vô cùng bất mãn, nếu nói cho hắn, Lam Vi của hắn cũng sẽ không bị tên hỗn đản này uy hiếp.

“Nói cho ngươi biết lại như thế nào? Ngươi có thể kiếm ra ba trăm vạn sao?” Luật ca lạnh lùng nói. Tửu bảo muốn nói điều gì, lại chẳng biết phải nói như thế nào.

“Ngươi đừng quá phận.” Có người đứng ra nói chuyện, đó là một thiếu nữ, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy phẫn nộ, vô cùng bất mãn với hành vi ác bá của Văn Nhân Luật.

“Ta quá phận chỗ nào?” Luật ca tỏ vẻ nghi hoặc với lời nói của thiếu nữ, nhưng nụ cười kiêu ngạo kia cũng thể hiện hắn đối với vấn đề của thiếu nữ chỉ cảm thấy khinh miệt và nực cười.

“Ngươi chia rẽ bọn họ còn không quá phận.” Thiếu nữ nói.

“Ha ha ha.” Luật ca nở nụ cười, “Là nàng tìm đến ta, ta cũng không tìm đến nàng. Nàng nói, chỉ cần ta ra ba trăm vạn, nàng liền thuộc về ta.” Luật ca chỉ vào Lam Vi nói, không hề để ý những lời này là bỡn cợt Lam Vi có bao nhiêu thấp kém, làm cho Lam Vi càng thêm nan kham, khiến khuôn mặt tửu bảo càng thêm phẫn nộ, trong mắt những kẻ khác, hắn càng đáng giận.

“Người ta đáng thương như thế ngươi còn bức hiếp, ngươi thật độc ác.” Ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp như sắp phóng ra lửa.

“Nói thật, ta căn bản không biết giá trị của nàng đến tận ba trăm vạn.” Luật ca đem một cái chân thon dài khoát lên một chân khác, lại đem cái chân kia gác lên bàn rượu, tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng tùy ý đến cực điểm, lời của hắn khiến cho sắc mặt Lam Vi trắng xanh lẫn lộn, “Lam Vi, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ngươi giá trị đến ba trăm vạn, xinh đẹp hơn ngươi ta cũng không phải chưa thấy qua, chỉ cần ta muốn, các nữ minh tinh xinh đẹp có thể đứng xếp hàng chờ ta chọn. Ngươi thanh thuần, hừ, đừng nói ngươi cùng nam nhân này chưa làm qua.” Lời Luật ca nói ra thực quá phận.

“Ngươi dám nhục nhã Lam Vi.” Tửu bảo phát hỏa, muốn hung hăng đánh Luật ca, chính là, hắn bị mấy kẻ cao to cường tráng áp chế, căn bản không thể đứng dậy.

“Ta chỉ nói sự thật, ta sở dĩ cho nàng tiền, là muốn nhìn xem nàng sẽ như thế nào, Lam Vi, nếu để cho ngươi trở lại bên người nam nhân này, ngươi sẽ quen được sao? Không có châu báu hoa lệ, không có quần áo nhãn hiệu xa xỉ, ra ngoài cũng không có xe thể thao hàng hiệu đưa đón, nhà trọ ta đưa cho ngươi lúc trước tất nhiên cũng không để ngươi ở nữa, chung quanh cũng không còn ánh mắt hâm mộ nhìn ngươi, ngươi cũng không thể tùy tâm sở dục (tùy theo ý thích) mua sắm, phải bôn ba cực khổ vì bệnh của phụ thân mình.”

Mỗi một câu nói ra, sắc mặt Lam Vi liền thay đổi một chút, mọi người ở đó đều xem rõ ràng.

“Lam Vi…” Tửu bảo nhìn Lam Vi, người hắn yêu say đắm, đến mức không quản nguy hiểm vì nàng mà giết người.

Lam Vi thừa nhận, nàng không muốn. Một tháng này, nàng thể hội đến cuộc sống thượng tầng mà nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, tùy tâm sở dục mà tiêu tiền, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì, cuộc sống như thế quả thật khiến người ta phải trầm mê.

Sau khi nói với Lam Vi, Luật ca quay sang tửu bảo nói, “Nàng thiếu ta ba trăm vạn, nàng dùng chính mình đến trả, ngươi muốn nàng, vậy đưa ba trăm vạn ra đây.”

“Ta làm sao có thể có ba trăm vạn.” Tửu bảo lớn tiếng nói, còn có vẻ thực đúng lý hợp tình.

“Đúng thế, hắn làm sao có thể có ba trăm vạn.” Thiếu nữ xinh đẹp lại ở một bên nói chen vào. “Ngươi không phải đã nói nàng không đáng giá ba trăm vạn đấy ư, cần gì phải giữ nàng?” Đôi mắt thiếu nữ xinh đẹp thiểm động, nghĩ tìm một cái cớ. Kỳ thật, lời nói của thiếu nữ với lời nói của Luật ca vừa rồi đều quá phận như nhau, thế nhưng, nhìn thiếu nữ trước mặt biểu hiện đầy chính nghĩa, mọi người chẳng ai phát giác.

Đáy mắt Luật ca hiện lên trào phúng, đây là nhân loại a.

“Chỉ cần hắn có thể đưa ra ba trăm vạn, ta để người lại.” Luật ca nói.

Tửu bảo thật khó xử, theo bản năng ngước nhìn thiếu nữ xinh đẹp vì hắn xuất đầu kia, Luật ca thấy được, đối với nàng nói, “Ngươi nhiệt tình như thế, không bằng ngươi giúp bọn hắn trả.”

Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện vẻ bối rối, nàng làm sao có được khoản tiền lớn như vậy. “Nếu không có tiền, ngươi dựa vào cái gì mà xen vào?” Luật ca đối với thiếu nữ xinh đẹp không hề khách khí.

“Tiền của ngươi chẳng phải do cha mẹ cấp sao, ngươi tên hoàn khố hỗn đản này.” Thiếu nữ xinh đẹp bạo phát.

Đáng tiếc, Luật ca căn bản không bận tâm đến thiếu nữ đang kêu gào, chẳng thèm tranh cãi, hắn không nói gì, xung quanh cũng không ai mở miệng.

“Van cầu ngươi, thả Lam Vi đi.” Tửu bảo đành phải mở miệng cầu xin.

“Đây là cách giải quyết của ngươi sao?” Luật ca nhắm mắt lại, che kín nỗi thất vọng của mình, “Thật đáng tiếc, ta sẽ không thả nàng.”

Luật ca đi đến trước mặt tửu bảo, cúi xuống, nói một câu, “Ngươi thật vô dụng.” Chỉ nghĩ đến van xin khẩn cầu người khác, một chút cũng không nghĩ qua việc tự mình cố gắng nỗ lực, cho dù người này chỉ nói suông rằng sẽ dùng cả đời vì hắn làm trâu làm ngựa, hắn cũng sẽ tìm cớ để thả Lam Vi, chính là, không hề có.

Lúc Luật ca rời đi, tửu bảo cũng được mấy gã bảo tiêu buông ra, vẻ mặt hắn tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ, cầm lấy bình rượu trên bàn, ném về phía Luật ca. Bảo tiêu nhanh chóng đem tửu bảo áp chế, nhưng bình rượu vẫn hướng về phía đầu Luật ca bay đi.

.

END 02.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.