CHƯƠNG 33.
“Ngươi có tên không?” Tần Trạm hỏi. Dù sao, khả năng sẽ ở chung lâu dài, sau này cũng không thể cứ gọi là lực lượng hạt giống tới lực lượng hạt giống lui a?
“Không có.” Trong ngữ khí máy móc chẳng biết tại sao lại sinh ra cảm giác đáng thương.
“Ta đặt tên cho ngươi được không?” Vẫn xem lực lượng hạt giống là một sinh mệnh hình thái khác, cho nên Tần Trạm hỏi ý kiến của nó.
“Hảo.” Lần này, Tần Trạm rõ ràng nghe ra cảm giác vui vẻ trong giọng nói.
Tần Trạm híp híp mắt, đây là cái mà lực lượng hạt giống nói là linh tính được giải phong sao?
“Vọng, gọi là Vọng đi.” Vọng, là hy vọng, khát vọng, kỳ vọng, là vọng của tình cảm hắn đối với Luật, có lẽ, nói tuyệt vọng cũng không sai.
“Ta tên là Vọng.” Đối với hàm ý trong cái tên, lực lượng hạt giống, hiện tại hẳn nên gọi là Vọng, hoàn toàn không biết gì cả. Nó cảm thụ ý chí của ký chủ, thể hội cuộc sống của ký chủ, nhưng nó không thể đọc hiểu suy nghĩ của ký chủ, mà chỉ có thể tự học tập và suy ngẫm.
“Bây giờ, ta làm cách nào để ra khỏi đây?” Những gì cần biết cũng đã biết, Tần Trạm nghĩ đã đến lúc nên rời đi. Hắn đột nhiên ngã xuống, Lẫm hẳn sẽ rất lo lắng, còn Luật, nghĩ đến đây, Tần Trạm cười chua xót, Luật sẽ không, dù sao hắn cũng đã thương tổn Luật, Luật sao còn có thể lo lắng cho hắn.
“Chỉ cần ngài muốn là có thể.”
Tần Trạm chuẩn bị rời đi, bất quá, lúc này, Vọng lại nói thêm một câu, “Kết quả cuối cùng của hạt giống là lựa chọn, lựa chọn bằng chính ý thức của ta.” Trong lời nói mang theo chút cảm thán, tuyệt đối không phải thanh âm máy móc vốn có của nó.
Tần Trạm ngây ra một lúc, “Cái gì?” Đối với câu nói mạc danh kỳ diệu vừa rồi, hắn nghe không hiểu.
“Ngài còn có điều gì muốn hỏi?” Lực lượng hạt giống dường như không nhớ rõ mình vừa nói cái gì, hỏi ngược lại Tần Trạm.
Tần Trạm nhìn vào một điểm nào đó trong không gian, giống như muốn nhìn ra chút manh mối, thế nhưng, nơi này hoàn toàn không có bất cứ thứ gì khác cả. Câu nói vừa rồi là của người sáng tạo hạt giống lưu lại sao? Lựa chọn? Lựa chọn bằng chính ý thức của ta? Đây là có ý gì? Nhìn tình trạng của hạt giống hiện giờ, hắn hẳn sẽ không tìm thấy đáp án.
Mang theo rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, Tần Trạm rời khỏi biển ý thức.
Mở mắt ra, đầu tiên chỉ nhìn thấy ánh sáng chói mắt, sau đó nghe thấy Lẫm kêu người nhanh chóng gọi bác sĩ đến. Ở trong biển ý thức lâu như vậy mà bác sĩ còn chưa đến, hiệu suất làm việc như vậy thật sự là quá thấp, cũng phi thường không hợp lý. Khách sạn cao cấp như chỗ này, chắc chắn phải có bác sĩ thay phiên trực ban 24/24 mới đúng.
Xem ra thời gian trôi qua trong biển ý thức không giống với hiện thực. Về mặt tỉ lệ cụ thể như thế nào, phải để sau này nghiên cứu mới biết được.
“Lẫm.” Tần Trạm phát giác thân thể vốn hơi suy yếu vì đau đớn của chính mình đã hồi phục lại, không, phải nói là hoàn toàn khỏe mạnh.
“Tần Trạm, ngươi tỉnh rồi.” Khuôn mặt Lẫm đã không còn vẻ lãnh khốc như băng sơn nữa mà là sự bối rối xen lẫn lo lắng nhìn Tần Trạm.
Tần Trạm tự mình ngồi dậy, “Ta không sao.” Hắn trấn an hảo hữu. Bởi ngồi thẳng dậy, tầm mắt Tần Trạm cũng không khỏi hướng về phía trước, đó là chỗ Luật cùng Balberith đang đứng.
Tay của Balberith vẫn còn đang đặt trên vai Luật, không thể nghi ngờ, trong mắt Tần Trạm, vốn ôm vài phần địch ý đối với Balberith, cái tay kia của y phi thường chướng mắt. Thế nhưng, Tần Trạm cũng không có tâm tư ghen tị lâu lắm, bởi vì biểu tình thờ ơ lạnh nhạt của Luật khiến tâm của hắn sinh ra nỗi đau đớn quen thuộc.
Ngay cả tình nghĩa cùng nhau lớn lên cũng không có sao? Đúng vậy a, ai bảo hắn đã phạm sai lầm. Bất luận là vì nguyên nhân gì, người phá hủy phần tình nghĩa ít ỏi này trước cũng chính là hắn.
Lý trí tự tìm lý do, thế nhưng, về mặt cảm tình, vẫn thật sự rất khó chịu.
Kỳ thật Tần Trạm trách lầm rồi. Luật là người chế tạo hạt giống nên hắn rất rõ ràng nguyên nhân của sự đau đớn Tần Trạm phải thừa nhận, thậm chí khi nhìn thấy Tần Trạm thống khổ đến bất thường, hắn cũng biết là ai đang động tay động chân, mà sau khi Tần Trạm gắng gượng qua được quá trình cường hóa, hắn càng không cần thiết phải bận tâm. Hắn biết nguyên nhân Tần Trạm té xỉu là do tiến vào biển ý thức, cho nên, nếu đã không nguy hiểm sinh mạng, cần gì phải thấy bối rối? Nếu không, cho dù đối phương là Tần Trạm, là người hắn luôn chán ghét, là kẻ có ý định muốn giết mình đi nữa, chuyện xảy ra đột ngột như vậy, hắn sao có thể không có lấy nửa điểm kinh nghi cùngkích động?
Chỉ là, mỗi khi có chuyện liên quan đến Luật, chỉ số thông minh, khả năng quan sát, lực phân tích cùng mức độ bình tĩnh của Tần Trạm luôn giảm xuống số âm, cho nên hắn không nhận ra sự bất thường này.
Trận hỗn loạn phát sinh do Tần Trạm ngất xỉu giờ cũng vì Tần Trạm tỉnh lại mà bắt đầu bình ổn, thế nhưng chưa được bao lâu, căn phòng này lại có khách ghé thăm.
Luật đẩy tay của Balberith vẫn đang ở trên vai mình ra, tìm một chỗ ngồi xuống, bá đạo mà tùy ý chiếm lấy nguyên một cái sopha lớn.
Bởi vì có khách đến, hành vi đặt chân lên ghế lúc này của Tần Trạm liền trở nên thất lễ, mặc dù có nguyên nhân, nhưng Tần Trạm không cho phép bản thân tiếp tục thất lễ như thế.
“Luật, chúng ta về đi.” Tần Trạm thừa nhận chính mình có tư tâm, không muốn Luật và Balberith ở cùng một chỗ. Bất quá, người kia đến cũng chỉ là để tìm Balberith, đây là lý do tốt để Luật rời khỏi đây, mà rõ ràng người kia cũng có ý muốn để bọn họ tránh đi một lúc.
Dù sao cũng là thương thảo giữa thượng tầng quốc gia và Balberith, chuyện như vậy, đương nhiên không ai muốn để quá nhiều người biết.
Chưa nói đến ý kiến của Luật, Balberith chính là không muốn để Tần Trạm dễ dàng đưa Luật đi như vậy.
“Luật không cần đi, hai người các ngươi cũng lưu lại đi.” Balberith phi thường bá đạo tuyên bố khiến vị khách kia không thể lên tiếng phản đối, bởi vì hiện tại, kẻ đang ở hạ phong là y. Bất quá, những người này ở lại cũng không có vấn đề gì lớn. Văn Nhân Luật tuy là hoàn khố, nhưng lại là đương sự, hơn nữa còn là đổng sự của Tập đoàn tài chính Resatar, lưu lại cũng đúng lý hợp tình. Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm không có lý do gì để ở lại, thế nhưng thân phận cùng địa vị của hai người này tương đối đặc thù, sẽ không nói lung tung. Về phần bí thư, hắn là tâm phúc của Balberith, mà trong tình huống đã có nhiều người ở lại thế này, y cũng không tiện lên tiếng đuổi người.
Nếu Balberith đã mở miệng giữ lại, Tần Trạm liền không đi nữa mà ngồi xuống chỗ gần Luật nhất. Luật nhìn thấy liền quay đầu sang hướng khác, giống như đang muốn nói, hắn thà nhìn bình hoa trong góc phòng còn hơn nhìn Tần Trạm.
Văn Nhân Lẫm cũng ngồi xuống một bên, biết bản thân không có vai trò gì, hắn liền chọn nơi ít bị người chú ý nhất.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, vị khách kia liền đưa ra mục đích của chuyến viếng thăm hôm nay.
Cuộc ám sát lần này đã kinh động thượng tầng, bởi vì liên quan đến Balberith, cho nên đây đã trở thành sự kiện mang tầm quốc tế, hơn nữa còn là tiếng xấu cho quốc gia. Đối với chính quyền luôn luôn chú trọng giữ gìn đất nước cho yên ổn, hài hòa mà nói, ảnh hưởng bởi chuyện này là phi thường không tốt, danh dự của quốc gia trên trường quốc tế cũng sẽ tổn hại không nhỏ, cho nên bọn họ quyết định đem chuyện này dìm xuống.
Tại quốc gia quản chế tin tức tương đương tốt như nơi này, bịt miệng giới truyền thông là một chuyện rất dễ dàng, khó nhất chỉ có bộ phận truyền thông thuộc nước ngoài mà thôi.
Hẳn là nên may mắn ở chỗ, trong lễ tang ngày hôm qua, truyền thông sau khi chụp đến những hình ảnh cần thiết đều đã sớm rời đi, cho nên sau đó, xung quanh hội trường tang lễ không còn một phóng viên nào. Tin tức chỉ có thể bị lộ nếu giới truyền thông thuộc nước ngoài thần thông quảng đại đến mức tra được tin tức Balberith đã rời khỏi nước Mỹ từ tư liệu lưu trữ của sân bay. Bất quá, sau một vài sự kiện khủng bố gần đây, sự quản chế đường hàng không của các nước đều trở nên vô cùng nghiêm khắc, mà những kẻ đủ quyền lực và tiền tài để có được máy bay tư nhân, hẳn càng có bản lĩnh bảo đảm cho tin tức của mình không bị lộ ra ngoài, cho nên, chắc chắn là giới truyền thông tạm thời vẫn chưa biết tin Balberith đã đến Trung Quốc.
Chỗ khách sạn mà Balberith đang ở đây, từ lúc hắn bước vào, đã bị giám thị, thượng tầng cũng đã cẩn thận khống chế không cho tin tức lộ ra. Cho dù qua đêm nay, các phóng viên tin tức linh thông nhìn thấy máy bay tư nhân của Balberith ở sân bay, biết được tin Balberith đã đến mà đổ xô đi tìm kiếm, thì khi bọn hắn vẫn chưa xác định được nơi ở của Balberith, vẫn còn cơ hội để giấu giếm sự kiện ám sát lần này.
Nếu như không liên quan đến Balberith, chuyện hôm nay sẽ chỉ là một vụ án mạng bình thường, quá trình cụ thể như thế nào, đương nhiên có người đi tìm hiểu, thế nhưng, mỗi ngày, hầu như quốc gia nào cũng có án mạng xảy ra, cho nên người nước ngoài sẽ không có hứng thú với một án mạng bình thường ở một khách sạn ngoại quốc, càng sẽ không để tâm lưu ý chuyện như vậy.
Muốn giải quyết chuyện này êm đẹp, mấu chốt là phải được sự đồng thuận của Balberith. Cho dù che giấu hoàn mỹ đến thế nào, chỉ cần Balberith nói một câu, tất cả những gì bọn họ làm đều sẽ thành vô nghĩa. Vì vậy, nguyên nhân vị khách kia đến thăm chính là hy vọng Balberith có thể đáp ứng không nói chuyện này ra ngoài.
Đối với tính toán này của thượng tầng, Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm đều không nói gì. Đã tham gia chính trị nhiều năm như vậy, hai người họ đã sớm hiểu được, có một số thủ đoạn là bắt buộc phải dùng, thế giới không hề đơn giản như hắc bạch phân minh. Là tinh anh của Thái Tử đảng, bọn họ hiểu được cái gì gọi là lấy quốc gia, đại cục làm trọng.
Thế nhưng, đối với cách giải quyết này, Luật hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường, bất quá, người ở đây đều không bận tâm đến thái độ đó của Luật.
“Tại sao ta phải đồng ý?” Balberith khoanh tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu hỏi vị khách kia. Chính trị gia của nhân loại, cái gọi là vì đại cục mà phải dùng thủ đoạn, thực tế chính là đổi trắng thay đen, thế nhưng như vậy thì đối với nhân loại bình thường mà nói, sự thật cùng giả dối khác nhau ở điểm nào đâu?
Lời của người có quyền uy nhất là sự thật, vậy những gì đã thật sự xảy ra, nếu không nói liền sẽ thành giả dối. Lúc đó, cái gọi là sự thật chính là thứ được xây dựng lên từ giả dối mà mọi người được biết, còn cái gọi là giả dối, chính là sự thật chỉ có một vài người biết đến mà thôi.
Người kia đương nhiên biết, muốn thuyết phục được Balberith thì cần phải có thứ tốt để trao đổi, liền đưa ra cho Balberith xem.
Thời khắc mấu chốt, hiệu suất làm việc liền được đẩy nhanh hết cỡ. Chuyện mới phát sinh chưa đầy một tiếng, trừ đi thời gian nhận được tin, các ngành có liên quan đã thương thảo xong biện pháp giải quyết, thậm chí, ngay cả điều kiện trao đổi cũng đã chuẩn bị xong.
“Nếu Balberith tiên sinh còn có yêu cầu gì, xin mời nói.” Những chuyện khác xem như đã giải quyết, mấu chốt nhất là phải khiến Balberith đồng ý không nói ra ngoài.
Balberith nhìn nhìn, trong đó là một ít chính sách ưu đãi cho Tập đoàn tài chính Resatar khi vào Trung Quốc, ưu đãi đủ để khiến một vài xí nghiệp phải ghen tị đến phát cuồng. Thế nhưng, trong mắt của Balberith chỉ có sự châm chọc. Chính sách quả thật rất tốt, tốt đến mức khiến người khác tâm động, nhưng thực tế là Trung Quốc cũng sẽ có lợi ích nhất định, dù sao đi nữa, tập đoàn tài chính Resatar không phải là một công ty nhỏ, không đề cập đến thuế thu vào, lực ảnh hưởng cùng nhân lực bị thu hút đến, tính ra cũng là một con số không thể nói là nhỏ.
Ngay cả chuyện này cũng cân nhắc ích lợi của quốc gia mình, nên nói cái gì đây? Loại cục diện có lợi cho cả đôi bên như thế này, thủ đoạn thật cao minh a. Đáng tiếc, trước mặt lực lượng tuyệt đối, thủ đoạn cao minh đến đâu cũng vô nghĩa, mà Balberith cũng không phải chuyên gia tài chính bình thường, sự nghiệp bất quá chỉ là thứ để hắn tiêu khiển nhất thời, cho nên, điều kiện thế này không đủ để khiến hắn chấp thuận.
“Những điều kiện này đều không được.” Sau khi lướt qua tư liệu hai lần, Balberith nhẹ buông tay, xấp giấy liền rơi thẳng xuống mặt đất.
END 33.