Diệt Thế Kỷ

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52.

Luật không hề để ý đến những hậu quả do màn diễn tấu của mình tạo thành, bởi vì không cần thiết phải làm thế, mà thực ra, việc này vốn không đáng để hắn bận tâm, bởi vì người bình thường đã không thể gây thương tổn cho hắn nữa, huống hồ, hậu quả này có thể kéo dài được bao lâu? Năm năm sau, tất cả đều sẽ kết thúc, cho nên hắn cần gì phải để ý đến những âm mưu quỷ kế kia?

Luật không để ý, mà những kẻ khác cũng tự biết hiện giờ không phải lúc để thực hiện các tính toán của mình, bởi ngay sau khi lễ khai mạc kết thúc, đại hội thi đấu của các dị năng giả sẽ chính thức bắt đầu. Đúng như dự đoán, các đại cao thủ dẫn đầu trong đại hội lần trước như Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm, mấy dị năng giả của nước Mỹ, nước Y,… đều thuận lợi tiến vào vòng trong, thế nhưng, Quý Phi Yên – người nằm trong top 20 của lần đại hội trước lại gặp phải phiền toái ngay ở vòng loại. Đối thủ của nàng trình độ tuy không kém, vẫn chưa tính là cao, lần trước cũng lọt vào top 100, như vậy với thực lực của hai người thì lẽ ra trận đấu dù sẽ ác liệt nhưng ít nhất Quý Phi Yên sẽ không rơi vào thảm cảnh như hiện tại.

Dị năng của đối thủ cũng không phải thuộc loại khắc chế dị năng của Quý Phi Yên, chính là lúc này nàng lại lâm vào khổ chiến.

“Vô dụng thôi, Huyễn âm cơ, sau khi đã nghe qua âm nhạc của Văn Nhân Luật, âm nhạc của ngươi không thể mê hoặc được ta nữa.” Đối thủ của nàng thản nhiên nói ra nguyên nhân. Nếu như hôm qua không có màn diễn tấu của Văn Nhân Luật, thì hôm nay, chắc chắn hắn sẽ thất bại. Thế nhưng, sau khi đã nghe qua loại âm nhạc có thể rung động tận linh hồn kia thì cho dù Quý Phi Yên có sử dụng dị năng, hiệu quả âm nhạc của nàng cũng không đả động được hắn, sự chênh lệch ấy rất rõ ràng, một bên là loại cảm giác linh hồn chủ động đáp lại còn một bên là do dị năng ma túy đầu óc, cứ như đem hai món hàng thật cùng hàng giả để cạnh nhau, sự khác biệt giữa chúng khiến cho người ta dễ dàng phân rõ.

Quý Phi Yên khẽ cắn môi, dừng màn diễn tấu của mình lại, “Ta biết.” Nàng còn biết rõ ràng hơn hắn, bởi vì đây là lần thứ hai nàng được nghe Văn Nhân Luật diễn tấu, tự nhiên biết âm nhạc của y mang đến rung động như thế nào, cũng hiểu rõ nếu đem so với Văn Nhân Luật thì âm nhạc của nàng sẽ buồn tẻ cùng kém cỏi ra sao.

Đã sớm biết, lại vẫn cố chấp muốn sử dụng phương thức thi đấu giống như trước kia để tự chuốc lấy khổ cực cho bản thân, chỉ để hiểu được chính mình tột cùng kém cỏi đến trình độ nào, thật không ngờ, lần trước nàng chiến thắng dễ dàng là thế mà hiện giờ lại gian nan đến mức này. Quý Phi Yên biết, dù nàng có thắng trận này, thì trong các trận đấu về sau, phương thức công kích quen thuộc của nàng cũng không còn tác dụng nữa.

“Cho nên, tiếp thử chiêu này xem.” Nàng sao có thể ngu xuẩn đến nỗi không biết dùng chiêu thức khác khi đòn công kích cũ của mình không còn hiệu quả, từ khi biết Văn Nhân Luật sẽ tham gia diễn tấu trong lễ khai mạc, nàng đã bắt đầu tìm tòi phương pháp chiến đấu mới cho mình.

Âm nhạc thua Văn Nhân Luật, nàng không cam lòng, lại không thể không thừa nhận, đó không còn thuộc về cảnh giới của phàm nhân, mà đã là cảnh giới của thần rồi, cho nên, nàng vừa cảm thấy ghen tị cùng không cam lòng, cũng vừa thấy hâm mộ và kính sợ.

Thất bại không có gì đáng sợ, cái đáng sợ chính là không chịu thừa nhận thất bại. Quý Phi Yên nàng cũng không phải loại người có thể chịu thua dễ dàng như vậy, một người có thể khiến Tần Trạm thưởng thức như nàng, sao có thể lại là một nữ nhân yếu đuối chỉ biết chùn bước trước khó khăn. Nàng có sự kiên trì, có kiêu ngạo cùng chấp nhất của riêng mình.

Công kích lúc này của Quý Phi Yên không giống với các chiêu thức bằng ảo thuật như trước đó, nàng bắt đầu trực tiếp sử dụng sóng âm để công kích đối thủ, các ngón tay đè lên bàn phím Piano tạo nên từ dị năng, các nốt nhạc trầm bổng vang lên không còn ảnh hưởng đến đại não mà trực tiếp biến thành những lưỡi dao sắc bén trong không khí.

Không thể nghi ngờ, Quý Phi Yên đã giành được chiến thắng, so với phong cách chiến đấu lúc trước, nhờ vào ảo thuật để thắng lợi, suốt cả trận đấu không có chút huyết tinh nào, chỉ có tiếng đàn êm ả vang vọng thì lúc này, ngay cả trên mặt nàng cũng lây dính huyết tinh của đối thủ, thế nhưng, không ai cảm thấy khủng bố, một Quý Phi Yên như vậy lại giống như đang tỏa ra vẻ đẹp sa đọa đầy mê hoặc. Đây là sự thay đổi của nàng.

Ánh mắt của Quý Phi Yên đảo qua một chỗ trên khán đài, đó là nơi Văn Nhân Luật ngồi, cũng là nơi có mặt người không có trận đấu sẽ tuyệt đối không rời hắn nửa bước – Tần Trạm.

Văn Nhân Luật, ta không thể nào luôn đứng mãi trong thất bại. Tần Trạm, bộ dạng hiện tại của ta, ngươi có thưởng thức hay không?

“Nàng quả thật là yêu ngươi a.” Nhìn ánh mắt của Quý Phi Yên quét đến, Luật chỉ hiểu được một nửa. Dù sao hắn cũng không thèm để ý xem âm nhạc của mình đã mang đến ảnh hưởng khủng khiếp thế nào cho Quý Phi Yên, hắn chỉ biết, Quý Phi Yên yêu Tần Trạm, nàng nhìn Tần Trạm như thế, chỉ đơn giản là vì sợ hãi bộ dáng nhuốm đầy huyết tinh lúc này của mình sẽ khiến Tần Trạm chán ghét mà thôi.

“Ta chỉ có thể xin lỗi nàng.” Thật sự là xin lỗi, bởi vì hắn không thể yêu nàng, tất cả tình yêu của hắn đều đã dành cho người nam nhân vô tâm vô phế trước mặt này, yêu đến đau, yêu đến hận, yêu đến nỗi vì y, hắn có thể trả giá bất cứ thứ gì.

“Ngươi đúng là lạnh lùng, ngay cả một đại mỹ nhân như vậy cũng không thích, ta thực tò mò loại hình ngươi thích sẽ như thế nào đây?” Luật không hề quay đầu lại nhìn Tần Trạm mà tiếp tục theo dõi trận đấu tiếp theo.

Tần Trạm không trả lời, Luật cũng không hỏi thêm. Hắn không hề biết, trong lòng Tần Trạm lúc này đang nói, người ta yêu là ngươi, trong mắt ta, ngươi đẹp hơn bất cứ kẻ nào, cho dù ngươi có chán ghét ta, cho dù ngươi là một hỗn đản vô tâm vô phế, ta cũng yêu ngươi đến không thể buông tay. Luật, nếu như ngươi biết được điều này, ngươi sẽ dùng ánh mắt nào để nhìn ta đây?

.

Các trận đấu kế tiếp cũng không có gì đặc sắc, Tần Trạm không ngoài dự đoán của mọi người, vinh quang giành lấy danh hiệu quán quân, Văn Nhân Lẫm tiến thêm một vị trí so với lần trước, thế nên, lần đại hội này, Trung Quốc vẻ vang giành được thắng lợi hoàn toàn.

Sau đó, giới truyền thông bắt đầu tổng kết lần đại hội thi đấu vừa diễn ra, thế nhưng, được nhắc đến nhiều nhất không phải là các trận đấu giữa các dị nặng giả, mà là âm nhạc của Văn Nhân Luật.

“Loại âm nhạc khiến cho linh hồn hiện thế.” Một tạp chí khoa học mở đầu như vậy, “Trước ánh sáng chân lý của khoa học, những thứ hư ảo như linh hồn vốn không được cho là tồn tại, thế nhưng, khi nghe khúc diễn tấu của Văn Nhân Luật, chúng ta có thể rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó bắt đầu chuyển động, đem cảm giác của chính nó truyền đến cho bản thân mỗi chúng ta. Loại tồn tại huyền ảo, không thể nắm bắt này, phải chăng chính là linh hồn? Đây có thể xem như một mệnh đề mới cho khoa học, linh hồn thực sự tồn tại, thế nhưng, linh hồn rốt cuộc là thứ gì? Nó có thần kỳ giống như trong các truyền thuyết hay không? Nếu như có thể lý giải được mệnh đề này thì nhân loại về sau sẽ thay đổi như thế nào?”

“Đây là thần tích (hiện tượng thần kỳ, vượt qua khả năng nhận thức của con người, được quy về cho các thế lực cao hơn như thần) trong âm nhạc.” Này là trích dẫn từ một tạp chí có uy tín bậc nhất trong làng nghệ thuật, “Từ xưa đến nay, có không ít nghệ thuật gia cùng nghệ sĩ truy tìm một cảnh giới mà chưa ai biết đến, họ mơ hồ nhận ra cảnh giới ấy tồn tại, rồi lại không biết cảnh giới kia là thế nào. Trong các ghi chép cổ xưa, đó là loại diễn tấu được miêu tả như thần tích, thế nhưng, tất cả chúng ta đều cho rằng đó chỉ là cách viết khoa trương phóng đại của cổ nhân, bởi vì không ai có thể thực hiện được thần tích ấy, mà hiện tại, khi nghe Văn Nhân Luật diễn tấu, chúng ta lại thấy được thần tích, cũng nhìn thấy cảnh giới mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm.”

“Rốt cuộc là vì sao mà chúng ta lại xúc động như vậy?” Một tạp chí phê bình  âm nhạc giải thích, “Lúc này hồi tưởng cùng xem lại video, chúng ta có thể thấy kỹ xảo diễn tấu của Văn Nhân Luật quả thật không có chỗ chê, thế nhưng, những nghệ sĩ có thể đạt được trình độ của Văn Nhân Luật tuy là ít, nhưng không phải không có, ví dụ như… hay…, thế nhưng âm nhạc của họ không thể gây nên sự rung động mãnh liệt như Văn Nhân Luật. Các nghệ sĩ luôn nói đem tình cảm của mình gửi gắm trong âm nhạc, chính là hiện giờ nghĩ đến, thứ truyền vào âm nhạc kia là tình cảm hay là sự lý giải với âm nhạc của bọn họ? Mà Văn Nhân Luật, diễn tấu của hắn sao lại có sự khác biệt như vậy? Là do tình cảm mà hắn gửi vào sao? Hàng loạt cảm tình phức tạp như vậy, tuyệt vọng, thống khổ, rồi hồn nhiên, chấp nhất, những tình cảm này không thể nào truyền vào âm nhạc, mà là sự cộng minh sinh ra từ chính bản thân âm nhạc. Văn Nhân Luật đã làm được điều đó bằng cách nào? Có phải chúng ta không thể làm được như thế? Đó có thực sự là ma lực của chính bản thân âm nhạc hay không? Không, chúng ta đều thử qua, bất luận là ai diễn tấu, cũng không thể mang đến hiệu quả như Văn Nhân Luật. Văn Nhân Luật rốt cuộc đã làm gì, để có thể khiến toàn bộ những người lắng nghe âm nhạc của hắn trên thế giới này đều phải xúc động đến rơi lệ?”

“Khúc nhạc kia có từ đâu?” Một tạp chí âm nhạc trứ danh của làng âm nhạc thế giới viết, “Là một nghệ sĩ trong giới âm nhạc, tuy không thể nói là đều đã nghe hết tất cả các thủ khúc, nhưng mỗi tác phẩm nổi tiếng trên thế giới này, ta dám nói, ta đều đã nghe qua, ngoại trừ tiết mục diễn tấu của Văn Nhân Luật. Theo như thông tin ta thu được, Văn Nhân Luật gọi khúc nhạc mà hắn tấu là “Sinh mệnh”. Quả là danh phù kỳ thực, ý thức sinh ra từ khi còn trong cơ thể mẹ cho đến lúc tử vong chôn sâu dưới nấm mồ, theo từng nốt nhạc của hắn, sinh mệnh của con người dần hiện lên trước mắt chúng ta. Khi vừa chào đời mờ mịt không biết điều gì, thuở ấu thơ hồn nhiên, ngây thơ vô lo đầy hạnh phúc, thời niên thiếu phản nghịch, chỉ thích làm theo ý mình, một mực hướng đến tự do, khi trưởng thành phải đứng trước những lựa chọn đầy bất đắc dĩ, nếm trải đủ những vui buồn cay đắng, vẫy vùng thống khổ lúc khó khăn hay vui vẻ hạnh phúc lúc yên bình, đến khi về già, là sự sợ hãi hoặc thanh thản khi đối mặt với tử vong, kết quả sau cùng cũng đều là vùi sâu vào hoàng thổ. Một khúc bày ra hết thảy nhân sinh phức tạp, thể hiện toàn bộ lịch trình của sinh mệnh đời người làm sao có thể không có tiếng tăm gì, làm sao sẽ có chuyện chưa ai từng nghe đến. Văn Nhân Luật không nói cho chúng ta biết, khúc nhạc này đến từ đâu, là do chính hắn sáng tác, hay là tác phẩm vĩ đại của kẻ khác. Chúng ta không biết, nhưng chúng ta thật may mắn, vì sinh thời có thể nghe đến thủ khúc “Sinh mệnh” này, trong thế giới âm nhạc, nó hẳn có thể được truyền lưu đến thiên cổ, có thể khiến rất nhiều tác phẩm vĩ đại trước đây bị lu mờ.”

“Đây là tai họa hay là ban ân?” Trích trong bản thảo của một người có quyền uy nhất trong giới âm nhạc, “Văn Nhân Luật cho chúng ta thể nghiệm cái gọi là cảnh giới của thần, để cho chúng ta thấy được cảnh giới để tiến đến, sau khi nghe qua loại âm nhạc có sức rung động mạnh mẽ kia, không thể nghi ngờ đó là một sự ban ân vĩ đại. Thế nhưng, đối với những nghệ sĩ diễn tấu mà nói, đây là một tai họa, mà ngay cả ta cũng không ngoại lệ, thật không ngờ sẽ có một ngày ta lại sợ phải diễn tấu nhạc khí. Văn Nhân Luật giống như một ngọn núi cao sừng sững đến tận mây đứng ở trước mắt, khiến cho không ít kẻ không dám đến gần. Lúc sau, ta mới phát hiện ra, tất cả những người diễn tấu đã nghe qua âm nhạc của Văn Nhân Luật đều cảm thấy như thế, trong đó có không ít người vốn có tình yêu sâu đậm với âm nhạc lúc này lại cảm thấy sợ hãi khi chạm vào nhạc khí. Tuy thấy được cảnh giới cao hơn, nhưng số người bị sa sút tinh thần vì sợ hãi lại càng nhiều, cũng có người chấp nhận từ bỏ, bởi vì cảnh giới kia, bọn họ cảm thấy, cả đời này đều không thể đạt tới. Đây rốt cuộc xem như ban ân hay là tai họa?”

“Thắng lợi của Trung Quốc, thiên âm khiến cho toàn bộ thế giới phải rơi lệ.” Đây là bài viết trên trang đầu tiên của trang tin tức quyền uy nhất trong giới truyền thông…

Sau khi biểu diễn trong buổi khai mạc, Luật xem như nổi danh toàn thế giới, vô số công ty truyền thông cùng âm nhạc muốn ký hợp đồng với hắn, thế nhưng đều không thành công. Dù cho điều kiện đưa ra có tốt thế nào thì Văn Nhân gia cũng không thiếu những thứ đó, còn thanh danh, Luật vốn chẳng thèm để ý. Hơn nữa, ở Trung Quốc, không có công ty nào có gia thế cùng quyền lực vượt qua hẳn Văn Nhân gia, còn các công ty ngoại quốc vẫn chưa hiểu rõ bối cảnh của Văn Nhân Luật vẫn tiếp tục cố gắng, bất quá, chẳng ai có cơ hội đó, bởi vì bọn họ căn bản không tìm thấy người.

 

END 52.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.