CHƯƠNG 6
.
Tống gia là hậu duệ của người thành lập nên nước cộng hòa, môn đồ đông đúc, gia tộc hai đời trước lại xuất hiện một người giữ chức lãnh đạo quốc gia. Có thể nói đó là gia tộc đại thụ trong chính đàn, mưa gió cũng không sợ đổ.
Chủ sự hiện tại của Tống gia là lão phu nhân. Nàng là nữ nhân nhà Tống gia, hôn phu năm đó là vào ở rể. Bởi vì tuổi tác cao, Tống gia lão phu nhân đã thối lui khỏi chính đàn dưỡng lão. Thế nhưng, cả Tống gia lẫn những người trong bộ máy lãnh đạo nhà nước đều không thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của nàng, phải biết rằng, những thế gia lâu đời ở đế đô đều cùng nhau lớn lên, thời trẻ, vị phu nhân với tác phong bưu hãn(dũng mãnh) này chính là một trong những người cầm đầu đám bạn cùng lứa, hơn nữa, môn sinh cố cựu (môn đệ và bạn cũ) của Tống gia cùng những người từng chịu ân huệ của lão phu nhân cũng không ít, một khi vị lão tỷ tỷ này lên tiếng, dù là thủ lĩnh quốc gia cũng phải cúi đầu nghe bảo.
Người Tống gia lão phu nhân thương yêu nhất không phải nữ nhi, tôn tử của nàng mà là ngoại tôn – Văn Nhân Luật. Vị Tống lão phu nhân luôn luôn bưu hãn này yêu thương Luật đến độ bất kể đúng sai, năm đó, khi nhìn đến Luật đang nằm trên giường bệnh, nàng đã hung hăng đánh hai vị nam nhân của Văn Nhân gia một trận.
Là thương hại hay hổ thẹn bởi năm đó không mang hắn ra khỏi Văn Nhân gia, Luật đã không còn muốn đi phân biệt nữa, những thân nhân của hắn a, cưng chiều hắn không phải vì hắn là thân nhân của họ, mà vì áy náy chuyện kia nên mới dung túng hắn như thế.
Thật sự là đáng buồn, nhờ sự kiện kia mà có được yêu thương, hắn một chút cũng không muốn. Chính là, ngoại trừ loại yêu thương này, hắn còn có thể có được cái gì?
Đi vào nhà bà ngoại, nhìn người đã hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn ung dung, đẹp đẽ tôn quý như chỉ mới năm mươi tuổi, có ai biết bên dưới bề ngoài hoa quý ấy là cá tính bưu hãn như thế nào. Cũng bởi vì cá tính ấy, bà ngoại càng thêm bao che khuyết điểm, mà hắn, thật vinh hạnh nằm trong phạm vi che chở của nàng.
“Luật a, ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng nên quyết định chung thân đại sự rồi.” Tống lão phu nhân nghe đến một sự kiện khiến nàng vô cùng lo lắng. Mọi người đều nói Luật là kẻ ăn chơi trác táng, thì tính sao, Luật nhà nàng có thể hoàn khố, cho dù Luật có phiên trời, nàng cũng giúp hắn chống. Hài tử đáng thương này, không ai có thể khi dễ hắn, chỉ có hắn được khi dễ kẻ khác.
“Bà ngoại, ngươi nói, ai sẽ coi trọng ta?” Luật nói, không chút để ý.
“Ngươi đứa nhỏ này, cũng biết thanh danh của mình kém đến mức nào à.” Tống lão phu nhân nhìn như nén giận, chính là trong lòng nàng lại đang thở dài. Luật rõ ràng biết hậu quả, thế nhưng vẫn làm, là tâm tính phản nghịch đi. Những người đó a, sao lại không phát hiện ra, những việc Luật gây ra không giải quyết được, có chuyện nào gây phiền toái cho gia tộc đâu. Có lẽ chỉ có lão thái bà nàng mới thấy rõ nỗi khổ trong lòng hài tử này.
Luật chưa bao giờ xem thường bà ngoại của hắn, nàng chính là cây thường xuân của chính đàn, chủ sự của Tống gia, là nữ nhân duy nhất đứng ở trung tâm của chính quyền trung ương. Nữ nhân trời sinh vốn mẫn cảm hơn nam nhân trong một số chuyện tình.
Bà ngoại a, ngươi đoán đúng cũng chỉ có ba phần. Ta đây chân chính như thế nào, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
“Mặc kệ, bà ngoại nhất định phải tìm cho ngươi một cô gái tốt, hảo hảo quản lý ngươi.” Sau khi có gia đình, thương tổn của Luật có hay không giảm đi một chút.
“Không sợ ta làm trễ nãi người ta à.” Luật cười nói.
“Không sao, cứ đính hôn trước, nếu ngươi đồng ý mới kết hôn, không hài lòng liền hủy bỏ hôn ước.” Tống lão phu nhân bưu hãn bỏ qua giai đoạn yêu nhau, trực tiếp tiến tới đính hôn. “Ngươi dám không đồng ý.” Nàng nhìn Luật cảnh cáo.
Luật cũng nhìn bà ngoại mình thật lâu, trong ánh mắt tràn ngập đau xót.
“Như thế nào, ánh mắt đó là sao? Chẳng lẽ bà ngoại sẽ hại ngươi? Ta tuyệt đối tìm người tốt nhất cho ngươi.” Có ký ức như vậy, đối với hôn nhân, Luật làm sao sẽ không sợ hãi, chính là không thể khiến Luật sống độc thân cả đời. Nàng nhất định tìm cho Luật một nữ tử thật tốt.
“Nghe người vậy.” Luật đáp ứng. Sau khi nhìn thấy ánh sáng sinh mệnh le lói của bà ngoại, Luật quyết định thỏa mãn yêu cầu của nàng. Chẳng qua là một nữ nhân thôi, sau khi bà ngoại tạ thế, tìm lý do giải trừ hôn ước là được.
“Ngươi thực sự đáp ứng?” Tống lão phu nhân thật ra vô cùng kinh ngạc.
“Vậy ta đây đổi ý a.” Luật chuẩn bị chơi xấu.
“Không cho phép.” Tống lão phu nhân cốc đầu Luật một cái.
“Ai ô.” Luật làm bộ giống như bị trọng thương, ôm đầu.
“Biết lợi hại chưa.” Tống lão phu nhân nắm nắm tay, tựa như thời trẻ, uy phong lẫm lẫm, khiến bao kẻ Thái Tử đảng khi đó phải kinh sợ.
“Người là vô địch thiên hạ, ai dám tranh phong.” Luật nịnh bợ theo.
Tổ tôn hai người cười cười nói nói, vô cùng ấm áp.
Nhìn bóng lưng đang thoăn thoắt bước đi của bà ngoại, nét bi ai nhè nhẹ quấn quanh nơi đáy mắt của Luật, ai có thể biết, vị lão phu nhân thoạt nhìn khỏe mạnh thế kia, sẽ sớm nghênh đón sự kết thúc của sinh mệnh. Đôi khi biết quá nhiều cũng là một loại bi ai.
“Lão phu nhân, biểu thiếu gia,” Vừa về đến chủ ốc, người hầu liền có chuyện bẩm báo, “Tần thiếu gia đến.” Tần thiếu gia trong lời người hầu chính là Tần Trạm.
Tuy rằng đã sở liệu từ sớm, nhưng không nghĩ tới Tần Trạm sẽ tìm đến nhà bà ngoại, biểu tình của Luật lập tức trở nên không kiên nhẫn.
“Ngươi a.” Tống lão phu nhân nhìn bộ dạng của ngoại tôn, lắc đầu cười nói, ngoại tôn của nàng không thích Tần Trạm, như thế nào cũng xem không vừa mắt. Tần gia tiểu tử kia cũng thật giỏi, có thể chịu được tính tình của Luật.
“Tống nãi nãi,” Tần Trạm trong bộ quân trang, khiêm cung ôn nhã nói xong, lại lộ ra vẻ uy nghiêm cương nghị xuất hiện trước mặt hai người, “Luật.”
Luật quay đầu, không thèm nhìn Tần Trạm, Tống lão phu nhân lại thực thích Tần gia tiểu tử luôn quan tâm Luật này, “Tần gia tiểu tử lại đến đón Luật a.” Lời này cũng không phải là câu hỏi.
“Ai muốn hắn đón.” Luật phản kháng ngay lập tức.
Tống lão phu nhân lại cho Luật một cái cốc, “Với trình độ lái xe thế kia của ngươi, ngoan ngoãn theo Tần gia tiểu tử trở về cho ta.”
Luật đua xe, Tống lão phu nhân sao lại không biết. Thời thanh xuân nàng cũng là một thành viên trong nhóm đua xe ở đế đô, nên nàng biết rất rõ nguy hiểm trong đó, ngay cả thái độ khinh thị của Luật đối với tính mạng của mình, Tống lão phu nhân cũng biết. Đó là lý do nàng vô cùng phản đối chuyện này.
Đối với bạo lực bá quyền(dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế kẻ khác) của bà ngoại, Luật chỉ có thể thỏa hiệp.
“Đi.” Bực bội nói với Tần Trạm một tiếng. “Bà ngoại, ta đi, lần sau lại đến thăm ngươi.” Thái độ đối với lão phu nhân lại hoàn toàn khác.
“Hảo, lần sau bà ngoại sẽ cho ngươi biết kết quả, ngươi đã đáp ứng rồi, không được phép đổi ý, nếu không…” Lão phu nhân vung vung nắm tay, cảnh cáo đầy uy lực.
“Đã biết.” Khoát tay, ngữ khí cam chịu.
“Tống nãi nãi, cáo từ.” Tần Trạm thật có lễ phép, cúi người cáo từ.
Nhìn thân ảnh hai người một trước một sau, Tần gia tiểu tử thật giống như kỵ sĩ thủ hộ Luật. Luật đứa nhỏ này, chỉ sợ biết Tần Trạm là người vĩ đại thế nào nên mới nhìn không vừa mắt a. Tống lão phu nhân thở dài trong lòng, những lão nhân như bọn họ chẳng biết khi nào sẽ nhắm mắt xuôi tay, lúc kia ai sẽ chiếu cố Luật đây? Văn Nhân Lẫm có huyết thống của người đàn bà kia, nàng mới không thèm tin tưởng hắn. Nghĩ đến Văn Nhân Lẫm, đáy mắt lão phu nhân hiện lên vẻ chán ghét.
Văn Nhân Lẫm rất tốt, nhưng kẻ bao che khuyết điểm như Tống lão phu nhân tất nhiên không thể thích hắn. Chỉ cần nghĩ đến trong người Văn Nhân Lẫm chảy dòng máu của nữ nhân đã hại chết con gái nàng, khiến ngoại tôn nàng thiếu chút nữa mất mạng, nàng liền thấy chán ghét.
Toàn bộ Tống gia, không cho phép Văn Nhân Chinh cùng Văn Nhân Lẫm bước vào, đây là khẩu dụ của Tống lão phu nhân, không ai có thể vi phạm. Cho nên, Văn Nhân Lẫm chỉ có thể đứng ở cửa lớn của dinh thự Tống gia chờ Tần Trạm cùng Văn Nhân Luật bước ra.
Vì sao Văn Nhân Lẫm sẽ theo Tần Trạm đi đón Luật? Nguyên nhân không phải do tiện đường về nhà, mà bởi vì lý do Tần Trạm tìm Luật sẽ khiến cả hai chẳng mấy dễ chịu, tuy rằng hai người chưa từng có một lần chia tay trong vui vẻ. Văn Nhân Lẫm đi cùng là để làm dịu đi bầu không khí, cho dù biết rõ hiệu quả rất nhỏ nhoi, nhưng có một chút hòa hoãn cũng tốt.
Luật nhìn thấy Văn Nhân Lẫm, liếc mắt một cái, cũng không chào hỏi, trực tiếp ngồi vào ghế sau.
“Lái xe.” Trực tiếp đem Tần Trạm trở thành tài xế, không nhìn Văn Nhân Lẫm.
Tần Trạm ngồi ở ghế lái, Văn Nhân Lẫm ngồi ở ghế phụ. Luật không nghĩ nói chuyện với hai người, còn hai người lại nghĩ làm sao để mở miệng.
“Luật, đã xem báo hôm nay chưa?” Tần Trạm than thở trong lòng, làm sao để làm dịu đi quan hệ giữa hắn và Luật đây, biết rõ đề tài này sẽ khiến Luật không vui, nhưng hắn không thể không hỏi, đó là một mạng người a.
“A a, tất cả đều là tin tức về động đất, thực phiền.” Thật sự rất phiền, hết lần này đến lần khác nhắc nhở tội lỗi của hắn đối với nhân loại.
Khẩu khí phiền chán của Luật khiến cho hai người ngồi trước nhíu mày một chút, dù sao cũng có nhiều người chết như vậy, nhưng khi nghĩ đến người nói là Luật, đều chỉ có thể thở dài. Kẻ ngay cả mạng mình cũng không để ý, ngươi bảo hắn làm sao có thể bận tâm đến sinh mệnh của kẻ khác.
Tính cách hoàn khố của Luật, không chỉ là kết quả sự dung túng của bọn họ, còn bởi vì Luật không sợ hãi bất cứ gì. Người không có chút cố kỵ nào như thế, sao có thể ước thúc được?
“Luật, ngươi biết ta không phải nói về chuyện động đất.” Tần Trạm nói rất chân thành.
“Trên báo, trừ bỏ động đất còn có chuyện gì?” Luật chính là không trả lời đúng ý nguyện của Tần Trạm, tiếp tục vòng vo.
“Tôn Anh.” Tần Trạm nói ra một cái tên.
“Ta nhận thức sao?” Tỏ vẻ khó hiểu.
“Tửu bảo ngày hôm qua.”
“Nga.” Vẻ mật bừng tỉnh đại ngộ, “Ra là hắn a.”
“Hắn đã chết.” Tần Trạm nhìn Luật qua kính chiếu hậu.
“Ngươi nói mới nhớ, hình như trên báo hôm nay có một góc nhỏ đề cập qua tên này, thật bất hạnh.” Không hề khiếp sợ, biểu tình thờ ơ khiến lòng người lạnh giá, ánh mắt không có một tia gợn sóng, ngữ khí mang theo chút tiếc hận.
“Luật.” Tần Trạm gọi, có phần đau xót, “Nói cho ta biết, không có quan hệ với ngươi, đúng không?”
“Ai biết được.” Mỉm cười mang theo vài phần ác ý.
Tay cầm lái của Tần Trạm khẽ siết, “Luật, đó là một mạng người, nếu ngươi biết chuyện gì, không cần giấu giếm, được không?” Ngữ khí của Tần Trạm vừa là khuyên bảo, vừa là khẩn cầu.
Mặc kệ Luật làm gì, hắn đều có thể chịu trách nhiệm cho Luật, nhưng liên quan đến mạng người, cho dù với thân phận của Luật, muốn đối phó cũng không phải chuyện dễ dàng, mà lấy tính cách của hắn, cũng vô pháp vì che chở Luật mà vứt bỏ lương tâm.
Huống chi, Luật liên lụy không chỉ một hai người. Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng những người này đều từng có mâu thuẫn với Luật, người có ngu ngốc đến thế nào cũng sẽ nhận thấy cái chết của họ cùng Luật tuyệt đối có quan hệ.
END 06.