CHƯƠNG 70.
“Ca, cẩn thận.” Văn Nhân Lẫm hốt hoảng la lớn, thế nhưng, có thể ngăn lại sao? Luật có kịp phản ứng sao?
Tốc độ của mũi tên rất nhanh, tuy dị năng giả kia đã tiêu hao không ít năng lượng sau trận chiến vừa rồi, nhưng sự phẫn nộ của hắn cũng khiến cho mũi tên đủ uy lực lấy đi tính mạng của Luật.
Bên này, Luật nghe thấy tiếng kêu của Văn Nhân Lẫm, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục bước lên phía trước.
Tần Trạm không hổ là dị năng đệ nhất cao thủ, ngay khi nghe thấy tiếng xé gió, hắn đã lập tức hành động, chính là, Tần Trạm căn bản không cần phải ra tay.
Tần Trạm nắm trong tay kỵ sĩ kiếm do lực lượng hạt giống hóa thành, lúc này mũi tên đã lướt qua người hắn, bay thẳng về phía Luật, hắn vung kiếm phóng đi, thanh kiếm lướt nhanh như thiểm điện, nếu như là lúc bình thường chắc chắn có thể chặn mũi tên đó lại, thế nhưng, ngay khi ấy, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Khi hai vũ khí sắp chạm vào nhau thì mũi tên kia đột nhiên hóa thành nhiều điểm sáng nhỏ, dần dần mất đi hình dáng ban đầu, tất nhiên không còn đủ sắc bén để dồn người ta vào chỗ chết nữa.
Tình huống khác thường này khiến cho chủ nhân của mũi tên cũng nhìn thấy, hai mắt trợn to, “Không có khả năng.”, đây là câu nói thốt ra từ miệng của người có quyền uy nhất trong đám người.
Lúc này, không còn ai nhớ đến nhiệm vụ bảo hộ Luật, bởi vì lực lượng hạt giống không hề thông báo cho bọn họ.
Dị năng giả kia thấy mũi tên của mình đã mất đi lực lượng, vô cùng nôn nóng, không thèm suy nghĩ gì, lập tức tung thêm một đòn công kích.
Mà lần này, hắn rốt cuộc không phát ra được tí lực lượng nào, trở nên hoàn toàn giống với một người bình thường, tựa như chưa từng sở hữu dị năng, không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tràn ngập sự sợ hãi và kinh hoảng. Từng là một dị năng giả, từng được hưởng thụ qua danh dự, địa vị, quyền lợi cùng sự cường đại nhờ thân phận này mang lại, cho nên một khi mất đi lực lượng, hắn sao có thể không khủng hoảng được?
Không chờ mọi người kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại có tình huống phát sinh, mà sự biến hóa này khiến cho tất cả đều rối loạn, bởi vì lực lượng hạt giống bắt đầu có dị động.
Các lực lượng hạt giống chưa nhận chủ đều thoát ly kí chủ, trở về nguyên dạng khi vừa xuất hiện, những quang điểm đủ mọi màu sắc, bay lượn trên không trung, nhẹ nhàng nhảy múa như những đóa hoa tuyết, đẹp đẽ không sao tả xiết. Mọi người dường như đều cảm nhận được các quang điểm này đang nhảy nhót, giống như chúng đều thoát khỏi mọi sự trói buộc, thỏa thuê bay múa, vui sướng bay về phía bóng người vẫn không quay đầu lại kia.
Sự vui sướng này không thể truyền đến những dị năng giả ở đây, những lực lượng hạt giống đã nhận chủ, không có mệnh lệnh của chủ nhân cũng xảy ra dị động, chúng thoát khỏi bàn tay của chủ nhân, giống như những quang điểm kia, bay vội về phía Luật, vốn dĩ là vũ khí, lúc này chúng lại chỉa mũi nhọn vào chính chủ nhân của mình.
“Tại sao lại thế?”
“Chuyện gì xảy ra?”
…
Nhìn thấy cảnh này, tất cả dị năng giả đều luống cuống, hốt hoảng gọi tên hạt giống của mình, nhưng hạt giống không hề đáp lại họ.
Luật dừng bước, xoay người đối diện với những quang điểm đang bay lượn xung quanh, khi nhìn đến những vũ khí nghe chủ nhân gọi về đều không phản ứng, hắn khẽ thở dài, “Không cần phải làm thế, bọn họ không thương tổn ta.”
Luật vừa nói xong, các quang điểm cùng vũ khí đều nhẹ nhàng lay động, tựa như chúng nghe hiểu điều Luật nói, tỏ vẻ cự tuyệt cùng không đồng ý.
“Cứ làm theo như ý chí của mình, đưa ra lựa chọn cuối cùng, các ngươi đã suy nghĩ kỹ sao?” Lời này không nói với các dị năng giả, nhưng bọn họ đều hiểu được Luật có ý gì, đó là mục đích cuối cùng của các lực lượng hạt giống.
Các quang điểm tiếp tục bay lượn xung quanh Luật, chúng không có chủ nhân, không cần lo lắng suy nghĩ, nhưng các vũ khí lại băn khoăn do dự. Trước đây, chúng không nhớ gì nên mới có tình cảm vô cùng sâu đậm với chủ nhân của mình, chúng đơn thuần, cho nên càng quý trọng tình cảm ấy, mà hiện tại, khi đã khôi phục trí nhớ, chúng không muốn đối địch với vị Tế Tư đại nhân trước mặt này, thế nhưng, chúng cũng hiểu được ý nghĩa tồn tại của chính mình, bất quá chỉ là phương tiện trợ giúp nhân loại vẫy vùng trước khi diệt vong mà thôi.
Oán hận vận mệnh này sao? Không, chúng không oán hận, cho dù cuối cùng nhân loại sẽ bị diệt tuyệt, chúng cũng cùng lắm thì quay về với cát bụi, khác với nhân loại, chúng không hề sợ hãi.
“Tấu, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Quý Phi Yên nhìn lực lượng hạt giống của chính mình, cố gắng gọi tên của nó, nữ nhân bao giờ cũng nặng tình, đồng bọn vẫn luôn bên cạnh nàng chiến đấu và trưởng thành, lúc này lại chỉa mũi nhọn về phía nàng, trong lòng Quý Phi Yên vừa hoảng hốt, vừa bi phẫn.
Nghe thấy Quý Phi Yên gọi, các dị năng giả khác cũng đều hỏi lực lượng hạt giống của mình, bọn họ không phải là chủ nhân của chúng sao?
“Không được thương tổn Tế Tư đại nhân.” Đây là câu trả lời của tất cả các lực lượng hạt giống.
Tế Tư đại nhân, cách xưng hô này bọn họ từng nghe được từ Alek, mà người được gọi như thế chính là Văn Nhân Luật.
Các dị năng giả đều nhìn về phía Văn Nhân Luật.
“Ca, có chuyện gì vậy?” Văn Nhân Lẫm dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn huynh trưởng của mình. Mọi thứ đang diễn ra trước mắt này đều nằm ngoài dự đoán của hắn, trong lòng hắn nảy ra ý tưởng, chẳng lẽ ca của hắn cũng không phải là phàm nhân không sở hữu dị năng như mọi người vẫn nghĩ? Vì sao lực lượng hạt giống sẽ bảo vệ ca, thậm chí còn chống lại chủ nhân của mình?
“Chúng chỉ muốn bảo vệ ta mà thôi.” Luật thản nhiên nói, không có kiêu căng, cũng không hề ngạo mạn.
“Vì sao?” Tần Trạm đứng dưới bậc thang, ngước nhìn lên Văn Nhân Luật, mà Luật đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, trong khoảnh khắc đó, Tần Trạm đột nhiên cảm thấy, khoảng cách nhỏ nhoi kia lại xa xôi vô cùng, xa đến không thể chạm tới, khiến cho hình bóng Luật trong mắt hắn cũng trở nên mơ hồ.
Vì sao lực lượng hạt giống phải bảo vệ Luật? Vì sao lại gọi Luật là Tế Tư? Vì sao chợt có cảm giác Luật cách xa hắn đến thế? Vì sao trong lòng hắn lại bất an như vậy? Vì sao… Rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng Tần Trạm vẫn không cách nào mở miệng.
“Bởi vì ta là người chế tạo ra lực lượng hạt giống.” Luật nói ra đáp án, khiến tất cả các dị năng giả đều sợ ngây người, cũng đồng thời gây kinh ngạc không nhỏ cho những người đang theo dõi qua ti vi. Sau khi phát hiện những vị anh hùng trên chiến trường không hề có hành vi chúc mừng gì, khán giả dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục chú ý tình huống ở đây, lại không ngờ sẽ nghe thấy tin tức bất ngờ này.
Lực lượng hạt giống thần kỳ, có thể mang đến dị năng cho những người sở hữu, có thể đổi lấy rất nhiều vật phẩm kỳ diệu, là ân điển của trời cao, cũng có lẽ là lễ vật của người ngoài hành tinh, hoặc là di vật từ các nền văn minh viễn cổ, tóm lại, không một ai cho rằng thế gian này lại có người có khả năng tạo ra lực lượng hạt giống, bởi vì chúng rất thần kỳ, bởi vì những vật phẩm đổi được vượt xa tri thức của nhân loại, đó là một hệ thống hoàn toàn bất đồng, cho nên không ai cảm thấy, chúng được một người sống ở thời đại này chế tạo nên.
Mà giờ phút này, tất cả nghe thấy có một người nói, hắn là người chế tạo ra lực lượng hạt giống.
“Gạt người.” Rất nhiều người có chung suy nghĩ này, những người trong Long Tổ nhận thức Văn Nhân Luật đều nghĩ thế, bởi vì đối với họ, Văn Nhân Luật chính là một hoàn khố. Bọn họ phi thường hiểu biết tác phong làm việc của hắn, trước đó, đối với một người không có lực lượng như Văn Nhân Luật, phần lớn đều có thái độ khinh thị cùng coi thường, mà lúc này Văn Nhân Luật lại nói, hắn là người chế tạo lực lượng hạt giống, nói cách khác, lực lượng của bọn họ là do Văn Nhân Luật ban cho, như vậy bọn họ có thể nào tin phục? Một kẻ bị bọn họ khinh thị lại là kẻ cho bọn họ tư cách để khinh thị.
Luật cũng không cần bọn họ tin tưởng, giơ tay lên, phất một cái, các quang điểm liền biến mất, còn vũ khí trở về tay của chủ nhân chúng.
“Những kí chủ không được lực lượng hạt giống thừa nhận là chủ nhân, không có tư cách sở hữu lực lượng.” Hắn cũng không thèm nhìn những kẻ không có tư cách này một cái, đảo mắt liếc qua những dị năng giả đang cầm vũ khí, “Các ngươi trở nên càng mạnh đi.” Ngữ khí vô cùng bình thản, cũng không muốn giải thích thêm gì với đám người này. Phải trở nên càng mạnh, mới có thể khiến Balberith chơi đùa vui vẻ, chỉ có như vậy mới có thể sống lâu thêm một chút.
“Luật, nói cho ta biết, ngươi đã giấu giếm những gì?” Trong mắt Tần Trạm tràn đầy lửa giận, không phải là xấu hổ cùng phẫn nộ vì dị năng của hắn là đến từ chính Luật, mà là tầng tầng huyền bí dần dần lộ ra của Luật, khiến cho bộ dáng y trong dĩ vãng đều trở nên mơ hồ. Đối với Luật, rốt cuộc hắn hiểu được bao nhiêu phần? Hắn càng giận Luật giấu giếm, khi Luật nói chuyện, hắn vẫn nhìn Luật, hắn thấy cặp mắt bình thản như mặt hồ kia hiện lên nét buồn bã, sợi tơ bi thương ấy quấn quanh tim hắn, khiến cho lòng hắn trở nên đau đớn.
Luật, vì sao không thể để ta chia sẻ những buồn phiền, đau khổ của ngươi?
Luật không trả lời, xoay người lại, “Mặc sức cuồng hoan đi.” Đây là lần cuối cùng, cho nên thả sức vui sướng đi, hảo hảo quý trọng đi, “Ta sẽ đến tìm các ngươi.” Khi cuộc vui của các ngươi tan rã, ta sẽ đến tuyên bố sự bắt đầu chân chính.
“Luật.” Nhìn thân ảnh không quay đầu lại của Luật, Tần Trạm bước vội lên, muốn kéo Luật trở về.
Luật vung tay lên, Tần Trạm đụng phải một bức tường vô hình, phía sau lưng Luật, bậc thang dần dần biến mất, ngọn lửa màu lam dấy lên, lập lòe trên không trung, rồi rơi xuống mặt đất, từ từ lan rộng, bao phủ khắp nơi, gạch đá, thi thể, máu tươi, đều bị ngọn lửa màu lam cắn nuốt, dần dần biến mất vô tung, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ, thế nhưng, ngọn lửa đáng sợ này lại không hề thương tổn bất cứ dị năng giả nào.
“Luật.” Ngọn lửa màu lam bốc cao, men theo cột đá, bao phủ toàn bộ tòa kiến trúc, Tần Trạm bị ngăn trở ở ngoài bờ tưởng, chỉ có thể nhìn theo thân ảnh dần dần biến mất trong biển lửa.
Thân ảnh ấy sẽ không vì tiếng gọi của Tần Trạm mà quay đầu lại.
“Ca”, Văn Nhân Lẫm cũng muốn gọi huynh trưởng của mình trở về.
Thế nhưng thân ảnh ấy cũng không đáp lại lời của người huynh đệ ruột thịt này.
Bóng lưng chậm rãi biến mất trong màn lửa màu lam ấy khiến người ta cảm nhận được sự kiên định cùng quyết tuyệt, bóng dáng kia như đang nói, hắn tuyệt đối không không hối hận, tuyệt đối không quay đầu lại.
Sau khi ngọn lửa màu lam biến mất, Thánh địa của tôn giáo cũng không còn tồn tại, không hề có cảnh tượng đổ nát thê lương, vì hết thảy đều đã bị ngọn lửa kia cắn nuốt, dưới chân của các dị năng giả chỉ còn có màu đất nguyên thủy sơ khai.
Nhân loại đã chiến thắng, trong cuộc chiến với zombie, dựa vào sự cố gắng cùng tinh thần bất khuất, dựa vào trí tuệ cùng sự dũng cảm của mình, bọn họ đã giành được thắng lợi, hy vọng không còn là ánh rạng đông le lói, mà đã thực sự trở thành sự thật.
Rất nhiều người trầm tĩnh lại trong niềm vui sướng khi thắng lợi, chỉ là, mọi thứ thật sự đã kết thúc sao? Khi nghe được câu nói sự tình vẫn chưa chấm dứt của Luật, trong lòng mọi người đều cảm thấy sầu lo. Bọn họ sẽ còn phải đối mặt với những gì nữa đây?
END 70.
P/S:
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ *ôm hôn*