Diệt Thế Kỷ

Chương 72: Chương 72




CHƯƠNG 72.

Không một quốc gia nào tham gia hội nghị quốc tế lần này lại cảm thấy an tâm, bởi tình hình hiện tại đã không còn giống với trước kia, nhờ sự uy hiếp từ vũ khí ủy diệt, mọi người có thể ngồi xuống, bình tĩnh đàm phán với nhau, còn hiện tại, vũ lực cá nhân mới là vũ khí mạnh nhất, hơn nữa, với sự tồn tại của dị năng giả, muốn bí mật giết chết một người là chuyện rất dễ dàng.

Thế nhưng, hội nghị lần này lại không thể không tổ chức. Tần Trạm với tâm trạng cực kỳ không xong, đang cần việc gì đó làm để phân tán bớt sự chú ý của mình, thấy mọi người cứ do do dự dự, lần lữa không ra quyết định tổ chức hội nghị, liền tuyên bố triệu tập phóng viên, mời chính khách các quốc gia khác đến kinh đô Trung Quốc, tham dự hội nghị quốc tế này.

Hiện giờ lực ảnh hưởng của Tần Trạm đã cực kỳ rộng lớn, Trung Quốc lấy hắn làm kiêu ngạo, cũng có không ít người dân ở các quốc gia khác xem hắn như thần tượng, hơn nữa, hắn lại là người đưa ra lời mời tham dự hội nghị quốc tế, cho nên, không giống như các vị lãnh đạo quốc gia luôn băn khoăn lo lắng đủ điều, trên cơ bản, phần lớn nhân dân các nước đều đồng ý, tích cực yêu cầu chính khách của quốc gia mình tham gia hội nghị.

Cho dù đã trải qua hơn ba năm sống chung với tai họa, dân chúng vẫn cho rằng, hội nghị lần này nên tiến hành giống như trước đây, không hề lo lắng đến những nguy hiểm có khả năng ẩn tàng trong đó. Dưới sự kỳ vọng của dân chúng, chính khách các quốc gia không thể không đến tham dự hội nghị này, bởi vì mỗi quốc gia đều cần phải có sự ủng hộ của nhân dân nên bọn họ phải thuận theo dân ý.

Hội nghị lần này tổ chức tại kinh đô của nước mình nên phía Trung Quốc bắt tay vào việc chuẩn bị mọi thứ thật hoàn mỹ, thể hiện đầy đủ uy nghiêm của quốc thể. Các công trình kiến trúc của Trung Quốc xưa nay cũng không phải tệ, nhưng sau tai họa, các công trình hầu như đều hư hao, lại bởi thời gian quá gấp gáp, không kịp xây dựng một hội trường mới nên bọn họ đành phải chọn một nơi thích hợp, bắt đầu sửa sang trang trí.

Phòng tổ chức hội nghị là nơi cần bố trí tỉ mỉ nhất, nhất định phải thể hiện rõ nét được chủ đề của hội nghị.

Trong phòng được đặt một bức họa cực lớn, rất đẹp với màu xanh lam làm chủ đạo, vẽ cảnh bầu trời rộng lớn cùng đại dương bao la, bao quanh bờ biển là những dãy núi trùng điệp cùng những thác nước tung bọt trắng xóa, được xem là một trong những quốc bảo của Trung Quốc.

Bức họa này được đặt ngay vị trí chủ tọa, mà lúc này, người ngồi ở chỗ đó lại không phải là người chủ trì hội nghị, không phải chính khách, càng không phải là người nên đến tham dự hội nghị lần này.

“Luật.” Tần Trạm gọi ra một cái tên. Từ sau ngàyhôm ấy, hắn chưa từng nhìn thấy bóng dáng này, con người có thể chi phối mọi cảm xúc của hắn.

Đồng thời, người gọi lên cái tên ấy còn có Văn Nhân lão gia tử, Văn Nhân Lẫm, theo tầm quay của ống kính, Văn Nhân Chinh dù không có mặt ở phòng hội nghị cũng nhìn thấy nhi tử của mình.

Văn Nhân Luật, người dùng một khúc “Sinh mệnh” oanh động cả thế giới. Khi tai họa zombie kéo đến, khúc nhạc này đã cứu rỗi rất nhiều người, không lâu sau đó, hắn lại bộc lộ thân phận người chế tạo ra lực lượng hạt giống và có quan hệ sâu xa với Chúa tể biến dị giả Alek, mỗi một chuyện đều mang lại ảnh hưởng không nhỏ cho nhân loại, đây là một nam nhân tràn ngập bí ẩn. Nếu như ở trong thời đại hòa bình, chắc chắn hắn sẽ được các báo chí bình chọn là nam nhân thần bí nhất thế giới.

Quần áo trắng tinh được trang trí bởi những hoa văn màu vàng và xanh, vẫn mang theo cảm giác thần thánh giống như ngày hôm ấy, chẳng biết hắn xuất hiện ở chỗ kia từ khi nào, nhìn vào bọn họ.

Những người trong hội nghị thấy vị khách không mời mà đến này, đều yên lặng, chăm chú nhìn từng động tác của hắn.

Tần Trạm lúc này cũng ngơ ngác đứng ở đó, nhìn người mà hắn vẫn luôn mong nhớ ngày đêm.

Người cử động đầu tiên là Luật, “Chúc mừng các ngươi đã giành chiến thắng, trong khoảng thời gian này, chắc hẳn đều rất khoái hoạt đúng không?” Lời chúc mừng nói ra nhưng trên mặt Luật không hề biểu hiện ra điều đó, ngược lại, càng giống như đang lạnh lùng châm chọc những người trước mặt.

Nên nói với Luật điều gì đây, Tần Trạm không biết, hai người trong Văn Nhân gia cũng không biết, những người nhận thức Luật không biết, mà những người không quen hắn lại càng không biết.

Trong phòng, không có ai đáp lại.

“Các ngươi có vẻ không chào đón ta nhỉ?” Ngữ điệu rất tùy ý, không hề quan tâm, “Không sao, ta cũng không cần các ngươi hoan nghênh.”

“Văn Nhân tiên sinh nói sai rồi, chỉ là chúng ta rất kinh ngạc, không ai nghĩ tới Văn Nhân tiên sinh sẽ xuất hiện ở đây.” Người quen sinh hoạt trên chính trường quả nhiên ứng biến nhạy bén, mà kẻ nói câu này cũng không phải là người Trung Quốc.

“Quá mức nhiệt tình cũng không phải là chuyện tốt, những kẻ có phản ứng giống ngươi căn bản đều là có chuyện cần nhờ ta giúp đỡ.” Cách nói chuyện của Luật vẫn sắc bén như khi trước. Là một hoàn khố, lại là một hoàn khố có gia thế cường hãn, Luật từng gặp không ít những kẻ nịnh bợ tâng bốc, cho dù có địa vị cao cũng thế, khi có việc muốn nhờ vả, tất cả đều có thái độ như nhau.

Biểu tình trên mặt vị chính khách kia cứng lại một chút, bởi vì cách nói quá mức thẳng thừng của Luật. Bất quá, giống như Luật nói, hắn quả thật có chuyện cần nhờ, không, là muốn tranh thủ sự trợ giúp của Văn Nhân Luật.

Là một chính khách đứng ở trung tâm lãnh đạo quốc gia, điều chính khách này cần tất nhiên không phải là quyền thế, hắn cũng không phải người Trung Quốc, bối cảnh của Văn Nhân Luật vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến quốc gia của hắn.

“Văn Nhân tiên sinh…” Lần này, hắn còn chưa nói xong, Văn Nhân Luật đã trực tiếp ngắt lời.

“Gọi ta là Luật, hoặc Tế Tư, ta không có liên quan gì đến Văn Nhân gia.” Dòng họ Văn Nhân này cũng nên vứt bỏ rồi.

“Luật.” Tần Trạm, Văn Nhân lão gia tử cùng Văn Nhân Lẫm nhịn không được, cùng gọi Luật, cái gì gọi là “ta không có liên quan gì đến Văn Nhân gia”? Điều này ý nói là Luật muốn đoạn tuyệt quan hệ với Văn Nhân gia sao?

“Mọi người cũng đừng đứng nói chuyện, đều ngồi xuống đi, mặc dù có chút ngoài ý muốn.” Người nói chuyện là Thủ tướng Trung Quốc, hắn đè bả vai của Văn Nhân lão gia tử, ý bảo y không nên vọng động.

Tần Trạm bị Tần lão gia tử ngăn cản, Văn Nhân Lẫm cũng bị ai đó giữ lại.

Luật không nói tiếp, mà nhìn mọi người đang lục tục ngồi xuống phòng hội nghị, Luật vẫn ngồi ở vị trí chủ tọa, không hề có ý rời đi.

Sau khi Tần lão gia tử ngồi xuống, Tần Trạm không còn bị ai kìm giữ, lập tức vọt tới bên người Luật, nhìn chằm chằm vào hắn, mà Luật lại không thèm liếc nhìn Tần Trạm một cái. Một người đứng, một kẻ ngồi, bầu không khí giữa hai người thật khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Văn Nhân Lẫm trước giờ vẫn đứng giữa cả hai, đảm đương công việc điều hòa không khí, lúc này hắn tiếp tục bất đắc dĩ nhận mệnh, bước đến bên cạnh hai người. Văn Nhân Lẫm kéo kéo Tần Trạm ý bảo y ngồi xuống, dù sao bây giờ cũng không phải lúc hai người nói chuyện riêng.

Có Luật ngồi ở chủ tọa, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm liền đến vị trí ngay cạnh, những người ngồi ở đó đành phải dời đi, may mà phòng hội nghị cũng khá lớn, rất dễ dàng tìm được một chỗ khác.

Tần Trạm chăm chú nhìn Luật, không hề dời mắt, mọi người cũng không cảm thấy kì lạ, bởi vì lời Luật cất lên khiến tất cả mọi người đều chú ý đến hắn, không hề để tâm đến sự quái dị của Tần Trạm.

“Ngươi muốn gì, ta đại khái cũng đoán được.” Luật nhàn nhạt nói, nhìn thẳng vào vị chính khách lúc nãy, “Những vật phẩm đổi từ lực lượng hạt giống.”

Sau ngày đó, danh sách đổi vật phẩm của lực lượng hạt giống biến mất, tất cả nhiệm vụ cũng không còn nữa, lực lượng hạt giống đơn thuần trở thành công cụ phụ trợ của dị năng giả, hơn nữa, cũng từ ngày đó bắt đầu, công cụ phụ trợ này cũng không phải thứ hoàn toàn đáng tin cậy như bọn họ vẫn nghĩ.

Sau ngày đó, không thể đổi thêm bất cứ vật phẩm nào từ lực lượng hạt giống, tích phân của tất cả các dị năng giả đều về 0, các tư liệu đổi được cũng biến mất vô tung, mà ngay cả những số liệu, tư liệu được đưa vào máy tính hay viết trên giấy đều bị xóa sạch.

Trong công cuộc kiến thiết lại đất nước này, những vật phẩm đổi được từ lực lượng hạt giống quả thực rất trọng yếu, kim loại cùng lương thực đều là những thứ cần thiết.

“Ta nói cho các ngươi biết rõ ràng, từ bây giờ sẽ không còn cái gọi là vật phẩm đổi được nữa, bởi vì đã hết ưu đãi rồi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của những người tham dự hội nghị, Luật nói đầy châm chọc.

Những người tham dự hội nghị bắt đầu chụm lại thảo luận, có người lên tiếng hỏi, “Thế còn lực lượng hạt giống thì sao?”

Sự chú ý của mọi người lại được tập trung, những người trong hội nghị lẫn những người đang theo dõi qua màn ảnh đều vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Văn Nhân Luật chính là người chế tạo ra lực lượng hạt giống – thứ mang đến những ý nghĩa vô cùng lớn, thứ giúp bọn họ có khả năng trở thành dị năng giả.

Sau ngày đó, một số người có sức quan sát nhạy bén liền phát hiện, số lượng dị năng giả của Trung Quốc là nhiều nhất, nếu như lấy tỉ lệ dân cư ra so sánh thì với số dân khổng lồ, Trung Quóc có nhiều dị năng giả nhất cũng không kì quái, mà chỗ lạ chính là lượng dị năng giả ở kinh đô Trung Quốc rất nhiều, hơn nữa, đa số đều nhận thức Văn Nhân Luật. Đây có phải do Văn Nhân Luật cố ý làm ra hay không, người dân thường chắc chắn cho là thế, nhưng các dị năng giả lại từ lực lượng hạt giống biết được, sở dĩ chúng chọn bọn họ là bởi vì lúc đầu có cảm giác thân thiết, bởi vì trên người họ có hương vị của Tế Tư.

Sự cường đại của dị năng khiến người người khát khao sở hữu nó, bọn họ mong ước có được lực lượng hạt giống, mà chúng đến từ đâu, tất nhiên là từ chỗ người chế tạo.

“Các ngươi muốn có lực lượng hạt giống?” Luật tự tiếu phi tiếu hỏi.

Nghe Luật hỏi vậy, mọi người trong hội nghị bắt đầu xôn xao, những lý do kiểu như sau tai họa, rất cần dị năng để xây dựng lại các công trình, để nhân loại có thể tiến hóa hoàn mỹ, hay ca ngợi Luật phát minh ra lực lượng hạt giống, ngoài ra còn hi vọng Luật có thể công khai các kĩ thuật kia dưới ánh mắt lạnh lùng của Luật dần dần được đưa ra.

Mọi người tiếp lời nhau, hết lý do này đến lý do khác, may là Luật cũng kiên nhẫn nghe xong, mà khán giả lại không kiên nhẫn được nữa, có mất chút thời gian cũng không sao, chỉ cần Luật đồng ý là được.

Sau khi một đám người nói xong, phía trung Quốc cũng chuẩn bị để Văn Nhân lão gia tử đưa ra chiêu bài “thân tình” thuyết phục, Luật nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp dần dần to lên, đến không kiềm chế được, “Ha ha ha…” Tiếng cuồng tiếu quanh quẩn trong phòng họp, vang vọng vào tai tất cả mọi người.

Cười xong chưa? Nhìn bộ dạng của Luật, những người tham dự hội nghị đều chẳng biết tại sao, bọn họ có nói gì buồn cười ư?

Luật ngừng cười, đồng thời, thu liễm biểu tình, trở lại vẻ lạnh lùng như trước, “Các ngươi quả là ngu ngốc, cái gì cũng không biết mà luôn tự cho là đúng, các ngươi cho là ta đứng về phía các ngươi sao?” Câu nói cuối cùng, khuôn mặt vốn không có biểu tình lộ ra vẻ châm biếm, vẻ mặt cùng lời nói như thế, như điều báo trước cho chuyện xấu sắp sửa xảy ra.

“Ta không đứng cùng phe với các ngươi.” Không cần mọi người trả lời, Luật đã nói ra lập trường của mình.

“Luật, vậy là có ý gì?” Tần Trạm nhìn Luật hỏi.

Rốt cuộc Luật cũng nhìn thẳng vào Tần Trạm, cánh môi khiến cho Tần Trạm khát cầu lâu nay khép mở, phát ra một câu nói khiến cho hắn cực kỳ chán ghét, “Ta là địch nhân của các ngươi.”

Các ngươi không phải là địch nhân của ta, bởi vì ta không xem các ngươi như địch nhân, các ngươi không có đủ tư cách, mà ta, chính là địch nhân của các ngươi.

END 72.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.