CHƯƠNG 86 .
Tần Trạm vẫn giữ tư thế quỳ, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu nhìn thẳng vào Luật. Luật cũng nhìn thẳng vào Tần Trạm, nhưng trong đôi mắt hắn lại không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, bình tĩnh vô ba, tựa như hoàn toàn không bị lời nói của Tần Trạm đả động.
Chỉ có bản thân Luật tự biết, khi Tần Trạm tuyên thệ, trong lòng hắn quả thực có chút dao động, từ trước đến nay chưa từng có ai vì hắn mà trả giá nhiều đến thế, dù Tần Trạm chỉ mới nói thôi, nhưng từng câu từng chữ chân thành ấy, lại khiến cho tim hắn bỗng nhiên lỗi nhịp.
“Ngươi có thể xuống tay được sao? Với thân bằng hữu thuộc của ngươi? Cho nên, đừng tùy tiện hứa hẹn một cách dễ dàng như thế.” Luật lạnh lùng hỏi Tần Trạm.
“Tuy là sẽ thống khổ, nhưng nếu như phải ra tay… Ta đã hiểu, Luật, ngươi đều đã giác ngộ, yên lặng nhìn thân nhân của mình lần lượt tử vong, như vậy ta cũng giác ngộ động thủ, ta không vĩ đại đến mức phản bội tất cả vì thế giới như ngươi, ta sẽ không dùng cái cớ vì ngươi để tự an ủi chính mình, để cho mình an tâm. Sau khi biết được chân tướng, ta chỉ biết sớm hay muộn sẽ phải làm như vậy, hơn nữa đây là một lý do càng có sức thuyết phục để chúng ta tự an ủi mình, có đúng không, bởi chúng ta đã không còn đường lui nữa.” Tần Trạm không hề che dấu sự ti tiện trong lòng cùng với những áy náy khi phải phản bội thân nhân của mình.
Vì thế giới, xem đi, lý do mới hoàn mỹ làm sao, nhưng là dù có nhiều lý do, nhiều cái cớ hơn nữa đều không thể che giấu được tội ác sát hại thân nhân mà hắn sắp phạm phải, chính là, hắn không thể đổ phần lỗi lầm này cho Luật, Luật và hắn đều là bất đắc dĩ, đều vô cùng thống khổ, bọn hắn đều không còn lựa chọn nào khác.
Tâm tình của Tần Trạm rất phức tạp, có bi thương vì tội ác sắp sửa thực hiện cũng có chút hạnh phúc vặn vẹo vì hắn sẽ cùng Luật chia sẻ gánh nặng này.
“Là tội, ta cùng ngươi gánh lấy, xuống địa ngục, ta cùng ngươi chung đường, là sai, ta cùng ngươi sai cho đến phút cuối cùng.” Mỗi câu mỗi chữ, là lời hứa hẹn của hắn dành cho Luật.
Phải chăng bất luận ta có làm gì thì ngươi vẫn có thể đứng ở bên cạnh ta? Từ đó đến nay luôn một mình cô đơn gánh lấy sự thống khổ khi phản bội nhân loại, trong lòng Luật cũng chờ mong có người thấu hiểu cho mình a.
Chỉ là, Luật rút tay ra khỏi tay Tần Trạm, lùi về phía sau một bước, “Vĩ đại?” Luật cười nhạo một tiếng, “Ngươi sai rồi, ta chỉ là cố chấp, đối với con đường đã chọn, ta không có thói quen quay đầu lại.” Hắn cũng không cảm thấy mình vĩ đại, hắn chẳng qua chỉ là quá cố chấp, quá quật cường mà thôi.
Trên môi Luật lại nở ra nụ cười mỉa mai mà Tần Trạm vẫn luôn quen thuộc.
“Ta tin tưởng tình cảm của ngươi, nhưng ta không tin ngươi.” Tần Trạm nói yêu hắn, hắn có thể tin, nhưng tin tưởng Tần Trạm, thật đáng tiếc, hắn làm không được.
Tần Trạm cũng không buông tha, trên mặt cũng không hiện lên vẻ uể oải hay thống khổ, nhưng trong lòng lại không khỏi đau đớn, người hắn yêu không chịu tin tưởng hắn a.
“Bất quá, nếu như nó và bà ngoại đều muốn cho ngươi một cơ hội, như vậy ta liền cho ngươi một cái, Tần Trạm, ta đồng ý để ngươi trở thành kỵ sĩ thủ hộ của ta.” Luật lãnh đạm nói, trực tiếp bỏ qua Balberith, hắn mới không thèm bận tâm đến mặt mũi của tên kia.
“Luật.” Tần Trạm lộ ra nụ cười sung sướng, sự thoải mái cùng vui sướng ấy toát ra từ tận đáy lòng, lại để cho Luật không khỏi nhìn sang chỗ khác. Sau khi biết được tình cảm của Tần Trạm, Luật cũng hiểu được, sự vui sướng của Tần Trạm là vì có cơ hội tiếp cận chính mình, điều này khiến hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Được người yêu thương, đối với Luật mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên.
“Là vì nó và bà ngoại nên ta mới đồng ý thôi chứ ta không tin tưởng ngươi một chút nào.” Đây cũng không phải là do Luật đang ngạo kiều, tuy rằng lời nói cùng biểu tình trên mặt hắn lúc này quả thật tạo cho người ta cảm giác đó, bất quá, câu này là suy nghĩ chân thực trong lòng Luật.
Luật quay người, bây giờ cùng Tần Trạm một chỗ, hắn liền cảm thấy không được tự nhiên, không phải là hắn sợ Tần Trạm mà là tâm tình còn chưa điều tiết xong. Luật phất tay, hắn và Tần Trạm liền trở lại mặt hồ.
Nhìn thấy nụ cười như có như không cùng biểu tình chế nhạo của Balberith, Luật biết, tên này lại nghe lén hắn. Hung hăng trợn mắt liếc Balberith một cái, suốt ngày chỉ toàn nhìn trộm người khác.
“Tần Trạm, dưới sự chứng kiến của ý thức và ta, ngươi hãy chính thức tuyên thệ trung thành với Luật đi.” Balberith trực tiếp không nhìn Luật, vô cùng ung dung tiến nhập chính đề.
Luật cắn răng, dưới tiếng reo xào xạc của cự mộc, hắn chỉ có thể bỏ qua cho Balberith.
Tần Trạm lại giống như lúc nãy, quỳ một chân trước mặt Luật, cầm lấy tay trái của hắn, kiên định tuyên thệ “Ta là kỵ sĩ của ngươi, vĩnh viễn trung thành với ngươi, dâng lên tất cả trung thành, ta chỉ thủ hộ ngươi!”
“Ta chấp nhận sự thần phục của ngươi, thừa nhận ngươi là kỵ sĩ thủ hộ của ta.” Luật bình tĩnh nói, cảm xúc không hề dao động, lời nói thản nhiên như đọc từ một văn bản ra vậy.
Tần Trạm đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Luật.
Cự mộc reo vang xào xạc, từng sợi tơ vàng rơi xuống người Tần Trạm, mí mắt đột nhiên trở nên rất nặng khiến hắn có cảm giác muốn ngất đi, Tần Trạm lắc lắc đầu cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
“Không được bài xích, ngươi quá yếu, không có tư cách thủ hộ Luật, hãy tiếp nhận sự ban ân của thế giới, trở nên mạnh mẽ hơn.” Balberith đứng ở bên có lòng tốt nhắc nhở.
Tần Trạm không để ý tới Balberith mà nhìn thẳng vào Luật, không phải hắn không tin lời Balberith, mà là hắn càng muốn nghe được sự xác nhận từ Luật, cho nên càng ương ngạnh chống cự sự choáng váng.
Nhìn ánh mắt chuyên chú của Tần Trạm, Luật như hiểu được sự chấp nhất của hắn, khẽ gật đầu, xem như xác nhận lời nói của Balberith.
Sự chống cự của Tần Trạm dần dần yếu đi, sau khi hắn nhắm mắt, đã không thể phát ra thanh âm, nhưng miệng lại vẫn đóng lại rồi mở ra, hình dáng của miệng là đang nói, “Chờ ta.” Chờ ta tỉnh lại, chờ ta trở nên mạnh mẽ, chờ ta đứng ở bên cạnh ngươi…
Tần Trạm nhắm mắt lại, tay cũng trở nên vô lực, buông tay Luật ra, thân thể ngã về phía sau. Luật bình tĩnh nhìn, không hề kinh hoảng, cũng không vươn tay ra níu lấy thân thể đang chuẩn bị rơi vào hồ nước đen kia.
Tần Trạm cũng không chìm vào nước mà nằm ngăn ngắn trên mặt hồ, những sợi tơ vàng vây quanh hắn tạo thành một tấm màn bao phủ khắp thân thể. Đây là ý thức của thế giới đang cải tạo Tần Trạm, phải biết rằng, Tần Trạm là một dị năng giả, tuy rất mạnh nhưng kỳ thật so với Balberith bọn họ, hắn vẫn vô cùng nhỏ yếu, hơn nữa, dị năng của Tần Trạm có được là từ lực lượng hạt giống do Luật chế tạo, căn bản vẫn chịu sự khống chế của Luật, mà Balberith cũng có quyền khống chế những hạt giống này. Thêm vào đó, lực lượng của hạt giống không có tư cách đặt ngang hàng với một Tần Trạm đã trở thành kỵ sĩ thủ hộ cho nên, Tần Trạm căn bản không cần đến nó nữa.
Tần Trạm sắp sửa có được lực lượng càng tinh thuần càng cường đại hơn rất nhiều lần, là lực lượng đến từ sự ban ân của thế giới, sau khi có được lực lượng này, vị giai của hắn có thể xem như ngang bằng với Luật, ở thế giới này căn bản có rất ít thứ có thể thương tổn được Tần Trạm, mà muốn giết được hắn là tuyệt đối không có, chỉ cần thế giới hy vọng, như vậy Tần Trạm sẽ không phải chết.
Đây là điều mà Tần Trạm và Luật tuy vẫn là nhân loại nhưng không giống với những nhân loại khác, hai người họ có được vị giai phi phàm, cũng có thể xem như sở hữu sinh mệnh bất tử.
Balberith cũng không sợ Tần Trạm trở nên cường đại, bởi hiện giờ Tần Trạm đang đứng về phía bọn họ, cho dù Tần Trạm có phản bội thì chỉ cần thế giới tồn tại, ý thức của thế giới cũng sẽ không biến mất, mà lực lượng của Tần Trạm là do thế giới ban cho, thế giới cũng sẽ có biện pháp thu hồi, ban cho Tần Trạm cái chết là một việc vô cùng đơn giản.
Tần Trạm ở lại hồ tiếp nhận sự ban ân của thế giới, còn Luật và Balberith thì đi đến nơi khác.
Ánh nắng ấm áp, biển hoa rực rỡ, hai con người vô cùng tuấn mỹ ngồi đối diện với nhau, một khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
“Ngươi không nghĩ tới Tần Trạm sẽ yêu mình nhỉ?” Balberith chế nhạo.
Luật cảm thấy một đống gân xanh đang bật ra trên trán mình, tên này nhất định là xem chuyện vui đã luôn rồi. Luật có thể tưởng tượng ra, cảnh hắn giống như khúc gỗ không hiểu được tình cảm của Tần Trạm, cảnh Tần Trạm thống khổ cùng trả giá, hai tiết mục này nhất định khiến Balberith xem vô cùng tận hứng.
Luật tuyệt đối không cho là hắn đang cảm thấy uất ức thay cho Tần Trạm, hắn chỉ là thấy khó chịu vì bộ dáng ngu ngốc, khó hiểu phong tình của bản thân trước kia bị Balberith thấy được mà thôi.
“Đúng vậy a, ngay cả bộ dáng hoàn khố của ta cũng có người yêu, so với những kẻ không có người yêu thương nhung nhớ, giá của ta vẫn còn cao lắm.” Luật cười sáng lạn, trong miệng lại nói ra những lời vô cùng ác độc, cái gọi là “không có người yêu thương nhung nhớ” rất rõ ràng là chỉ kẻ ngồi ở đối diện – Balberith.
Đáng tiếc Balberith hoàn toàn không bị đả kích, yêu, là Hủy diệt chi quân, hắn cần yêu để làm gì.
Luật nhìn dáng vẻ thản nhiên của Balberith lập tức tỉnh lại, chính mình đả kích không đúng chỗ, Balberith sao có thể cần đến những tình cảm của nhân loại được. Chậc, quả thật là…
“Luật, mục tiêu đến rồi.” Nói râu ria xong rồi, là lúc tiến vào chủ đề chính.
Luật biến sắc, tâm tình bị Tần Trạm xao loạn cũng đóng băng trở lại, “Ở đâu?” Ngữ khí lạnh lùng khiến cho không khí xung quanh cũng phải đông lại.
Balberith chỉ vào mục tiêu, Luật chuẩn bị động thủ.
“Đừng nóng vội, còn chưa thông báo cho nhân loại cơ mà.” Balberith ngăn cản Luật, sau đó lập tức chi phối tất cả các phương tiện truyền thông của nhân loại.
Thấy thân ảnh của Balberith và Luật xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng lại công việc trên tay, ngước nhìn hai người, đây là hai kẻ đầu sỏ đã đẩy nhân loại vào hàng loạt tai nạn khủng khiếp nối tiếp nhau. Những ánh mắt tràn ngập căm hận của nhân loại ấy, Luật không nhìn thấy, cũng không cần nhìn vẫn có thể đoán được vài phần.
Balberith rất cao ngạo, là Hủy diệt chi quân, hắn sẽ không hạ mình đi nịnh nọt nhân loại, hắn có thể dùng nhân loại để chơi đùa giải trí, nhưng tuyệt đối sẽ không đem nhân loại đi giải trí cho chính họ. Balberith gọn gàng dứt khoát, nói cho nhân loại biết, thiên tai chuẩn bị giáng xuống một lần nữa.
Bản đồ hiện lên trên màn ảnh, tiếp đó Balberith lại mở thêm một màn ảnh khác ở bên người mình bởi hắn muốn nhìn xem nhân loại ở nơi đó hoảng loạn như thế nào, Luật nhắm mắt lại, không nhìn nó. Hắn vẫn là không đủ lãnh khốc, trong lòng sẽ vẫn vì những hình ảnh kia mà cảm thấy đau đớn, như vậy liền không cần xem, có phải sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút hay không? Luật biết rõ, đây chẳng qua là lừa mình dối người, thế nhưng ngoài việc làm thế, hắn còn có thể làm gì để cho bớt thống khổ đây?
Luật mở mắt ra, không nhìn tới những hình ảnh bên người Balberith, đôi mắt đen thu lại hết thảy cảm tình, không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, bàn tay tàn khốc vung xuống, những người thấy cảnh này gào thét “Không được”, nhưng lời tuyên bố lãnh khốc của Luật vẫn cất lên, quanh quẩn bên tai của mọi người. “Bao phủ.”
Mục tiêu cần phá hủy lần này nằm cạnh bờ biển, từ mặt biển yên bình, những con sóng lớn không hề báo trước dâng lên cao, tràn vào bờ, nuốt sống cả một thành phố, sau đó sóng biến cũng không hề biến mất, cả thành phố cứ thế mà trở thành một phần của biển cả mênh mông.
Hình ảnh hiện trường trực tiếp của Balberith khiến cho nhân loại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi, những “Người chấp hành” rất mạnh, nhưng nhân loại vẫn có thể thấy được hi vọng chiến thắng, dù sao bọn hắn chỉ đánh đấm giải trí chứ không hề dùng đến lực lượng của mình, mà lực lượng Luật thể hiện ra trong hai lần qua đã không còn là thứ nhân loại có thể địch nổi nữa rồi.
Nhân loại còn có hy vọng sao?
END 86.