Mở chiếc hộp ra Hà Nam đặt hộp cổ cầm lên bàn, thanh cổ cầm có phần thân trong xuất như thủy tinh nhưng những chỗ có chạm khác hoa văn lại rất rõ nét bồng bềnh như sương. Dây đàn màu xanh lam tỏa ra quang mang nhàn nhạt, đẹp có thể nói không gì sánh được.
Hà Nam chỉ vào cây đàn rồi nói:
“Gảy được một âm thôi nó sẽ thuộc về ngươi ngay còn nếu không thì coi như ngươi với nó vô duyên, bây giờ thì thử đi thời gian của chúng ta không nhiều đâu.”
Diệt Thiên đặt tay lên thân cầm khẽ vuốt nhẹ từng hoa văn một, sau đó mới đặt tay lên dây đàn, cảm giác của hắn ta chính là chúng rất lạnh nhưng không phải kiểu làm người ta khó chịu, chính xác thì giống như chạm vào ly nước đá trong một ngày nóng nực vậy.
Diệt Thiên hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn có sức gảy nhưng dây đàn quá cứng, rõ ràng cảm giác nó mềm mại lắm cơ mà, sau đó Diệt Thiên dùng nguyên khí hỗ trợ nhưng vẫn không suy chuyển.
Hít sâu một hơi hắn ta dùng hết sức bình sinh của mình cùng toàn bộ nguyên khí vào đôi bàn tay và rồi cũng có cảm giác giây đàn hơi rung chuyển.
“Tằng”
Chỉ một âm thôi nhưng cả ngôi trường đang sôi động bỗng nhiên đều ngừng lại giống như bị điểm huyệt vậy, Hà Nam lão sư búng tay nhẹ một cái thì một luồng nguyên khí phát tán xóa đi hiệu ứng do Diệt Thiên vừa tạo ra.
Hà Nam lão sư mỉm cười nói:
“Tốt rồi, cây đàn thuộc về ngươi, còn Tiểu Văn nhanh cùng ta rời đi.”
Thần Tiểu Văn vẻ mặt cầu xin nói:
“Lão sư ngài cho ta ở lại hết ngày học hôm nay rồi chúng ta rời đi, ta tin Diệt Thiên sẽ không tiết lộ thân phận của ta đâu, với lại cũng chỉ hai tiết học thôi không có gì xảy ra đâu huống chi còn có ngài ở gần đây.”
Hà Nam hơi nhíu mày nhưng sau đó khẽ gật đầu nói:
“Thôi được rồi xong hôm nay chúng ta rời đi.”
Hắn ta rời đi thì Diệt Thiên cúi đầu nghiêm giọng nói:
“Cám ơn ngươi vì đã giúp đỡ ta trong ba năm qua.”
Thần Tiểu Văn mỉm cười nói:
“Hai chúng ta đều phải dựa vào nhau cơ mà, nhưng chính vì là bằng hữu nhiều năm thế nên ta phải nhắc ngươi tuy rằng cây đàn này cực kỳ mạnh thế nhưng ít xài thì hơn.”
Diệt Thiên gật đầu cười nói:
“sử dụng nó quá hao tốn nguyên khí thế nên tất nhiên không thể xài nhiều.”
Thần Tiểu Văn lắc đầu cười khổ nói:
“Ý ta không phải chuyện đó mà do chủ nhân cũ của cây đàn là mẹ ta lúc còn sống rất thích lo chuyện bao đồng, cứ thấy cái gì ngứa mắt thì nàng ta sẽ xen vào. Ta nói đơn giản như thế chắc ngươi cũng hiểu được tình hình rồi chứ.”
Diệt Thiên nghi ngờ hỏi:
“Chắc cũng không đến mức nhiều quá chứ?”
Thần Tiểu Văn mỉm cười nói:
“Cái này thì cũng không đến nỗi quá nhiều tuy nhiên đã đắc tội thì toàn những người có địa vị cực lớn, dưới trướng bọn họ người thì nhiều vô số kể, thế nên chúc ngươi may mắn.”
Chờ đợi vẻ khiếp sợ của Diệt Thiên nhưng Thần Tiểu Văn hơi thất vọng khi hắn ta chỉ vuốt nhẹ thân đàn rồi nở nụ cười hạnh phục nói:
“Chỉ cần sức mạnh thăng tiến đủ nhanh thì nguy hiểm cỡ nào ta cũng chấp nhận, huống chi ta sẽ có cách để giảm thiểu nguy hiểm ngươi không cần phải lo.”
Thần Tiểu Văn không tưởng tượng ra Diệt Thiên đã trải qua cái gì mà lại cố chấp với sức mạnh như thế, tuy nhiên hắn cũng tin tưởng vào độ thông minh của bằng hữu.
Người kế thừa ý chí của mẹ mình lại có chấp nhất với sức mạnh như thế thì biết đâu sau này hắn tiện thể trả thù luôn giúp mẹ thì sao, dù sao ngoài đại thù phải báo thì thù hằn vặt vãnh cũng phải trả cho xong chứ.
Lấy cái cặp của mình để trên bàn sau đó Thần Tiểu Văn kéo ra hai quyển sách từ một ngăn bí mật đưa cho Diệt Thiên nhỏ giọng nói:
“Giấu đi khi nào ta đi thì mới được lấy ra.”
Diệt Thiên cất ngay vào trong túi xách của mình rồi hỏi:
“Hai quyển sách này là gì thế?”
Thần Tiểu Văn nhỏ giọng nói:
“Thực ra lấy được cây đàn xong ngươi còn phải vượt qua thử thách của tiểu muội của ta để lấy được công pháp và vũ kỹ trấn phái. Tuy đó là di nguyện của mẹ nhưng tiểu muội ta chắc chắn sẽ đưa nó cho vị hôn phu, ta đây lại không ưa tên kia nên đã trộm đi trước khi tới nơi này.”
Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi:
“Ba năm rồi mà nàng không phát hiện ra sao?”
Thần Tiểu Văn đắc ý cười nói:
“Hai thứ này đựng trong một cái hộp thủy tinh mà nàng chỉ được mở sau khi tròn 18 tuổi, tuổi của nàng còn thua chúng ta hai tuổi thế nên ngươi cứ yên tâm. Huống chi ta còn để hai bản sao có bìa y chang, trừ khi nàng mở ra đọc nếu không thì còn lâu mới phát hiện.”
Hai người trò truyện xuất hai tiết còn lại, cuối tiết Thần Tiểu Văn xách cặp đứng lên thì Diệt Thiên nhỏ giọng nói:
“Hai năm sau chúng ta gặp lại ở Thiên Phong. “
Thần Tiểu Văn cười nói:
“Hẹn gặp lại huynh đệ.”
Trong giờ học Diệp Tuyết có nhắn tin qua lại với Diệt Thanh Vân sau đó nàng biết được ý định của Diệt Thiên, Diệt Thanh Vân nhờ nàng thuyết phục hắn ta bỏ đi cái ý định kia.
Biết được ý định của Diệt Thiên thì Diệp Tuyết không chỉ bất ngờ mà còn cảm thấy bức bối, hắn ta rõ ràng không cần phải khổ như thế, có vẻ như có chuyện gì bắt hắn ta phải thế.
Hai tiết học cuối nàng nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên, trong đầu suy nghĩ biện pháp, nàng quên mất hình như mình không có nghĩa vụ phải làm mấy việc như thế này.
Sau hai tiết cuối cùng nàng cũng hệ thống xong những gì mình tính nói, Diệt Thiên đang đi giữa đường thì bị ô tô của Diệp Tuyết chặn lại.
Trước kia thích nàng thì gặp mặt một chút cũng thấy hơi vui nhưng khi quyết định bỏ qua nàng thì hình như tần suất hai người gặp nhau cáng lúc càng nhiều, hắn ta trong lòng thầm nghĩ:
“Không lẽ theo tình, tình chạy, chạy tình thì tình theo.”
Hắn dừng lại chống xe xuống chờ xem Diệp Tuyết tìm mình có chuyện gì, Diệp Tuyết xuống xe mỉm cười nói:
“Diệt Thiên bạn học ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chuyện rất quan trọng, chuyện này sẽ có lợi cho cả hai chúng ta.”
Hắn nheo mắt nghi ngờ nhìn nàng nhưng vẫn rất lịch sự đáp:
“Ồ, ngươi cứ tự nhiên.”
Diệt Thiên cũng rất lễ độ bởi hắn cũng muốn xem nàng chặn xe mình lại vì lý do gì, Diệp Tuyết đưa ra một tờ giấy rồi nói:
“Thiên Phong võ quán đang tuyển nhân viên ở vị trí hỗ trợ tập luyện, đương nhiên những thanh viên đã tập luyện ở đó đủ lâu có quyền tự ứng cử người hỗ trợ.
Ta thấy tu vi của hai người chúng ta không chênh lệch nhiều thế nên ta muốn đề cử ngươi không biết có được không?”
Nghe thấy cơ hội tới thì Diệt Thiên mừng thầm trong lòng nhưng vẫn phải hỏi kỹ lại:
“Không biết cụ thể công việc như thế nào rồi đãi ngộ ra sao?”
Diệp Tuyết chỉ vào tờ giấy nói:
“Đãi ngộ cơ bản như thế này nhưng thời gian tập của ta một ngày là sáu tiếng thế nên ta sẽ cho ngươi hai tiếng tập riêng cộng thêm ba tiếng tập tại phòng trống thì ngươi có năm tiếng, phòng của ta không có người khác dùng thế nên ngươi không phải lo tập luyện bị ngắt quãng.
Tiền lương thì võ quán sẽ trợ cấp còn ta sẽ bao ăn uống trong giờ tập luyện cũng như chi phí đi lại cho ngươi, tất nhiên khi tập luyện người cũng phải thật nghiêm túc để giúp ta, đồng thời nếu có thể thì đàn ta nghe một bài để lấy tinh thần.”
Diệt Thiên biết có lẽ rằng nàng thương hại hoàn cảnh của mình nhưng chuyện đó không quan trọng bằng hắn ta được đi vào trong Thiên Phong võ quán tập luyện.
Thời gian trao đổi cùng Thần Tiểu Văn cũng cho hắn ta biết được muốn có phòng riêng trong võ quán khó đến mức nào.
Nhờ những trang thiết bị hiện đại cũng như một số dụng cụ khắc họa trận pháp thì ít nhất khả năng chịu đựng cũng như sử dụng vũ kỹ liên quan tới kiếm sẽ tăng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Hắn ta vui vẻ cười nói:
“Diệp Tuyết bạn học đã có ý hỗ trợ tất nhiên ta sẽ không từ chối, để cám ơn sự giúp đỡ của ngươi tối nay ta mời ngươi sang nhà của ta ăn cơm.”
Diệp Tuyết tính đồng ý nhưng nhớ tới tình nhân của hắn ta liền hỏi:
“Tối nay ngươi không phải đi đâu sao?”
Diệt Thiên cũng chẳng giấu giếm mà nói thẳng:
“Tình nhân của ta tỷ ấy mở thêm cửa hàng mới ở thành phố khác thế nên phải mất vài ngày để có thể ổn định tình hình, ngươi nếu không bận thì sang ăn cơm còn nếu có việc thì để khi khác cũng được.”
Diệp Tuyết cười khì nói:
“Ta đi tập về xong cũng đâu có làm cái gì đâu mà bận, tối nay ta sẽ qua.”
Nàng dừng lại rồi nói:
“Thôi để ta quay lại đón Thanh Vân rồi qua sớm nói chuyện với nàng cũng được.”
Diệt Thiên hơi ngạc nhiên hỏi:
“Thế ngươi không đi tập luyện hay sao?”
Nàng chép miệng nói:
“Ngươi không cần lo ta lâu lâu nghỉ thư giãn cũng được mà, tập quá nhiều có khi còn sinh tác dụng phụ khiến tâm tính không ổn đột phá cũng dễ thất bại, cổ nhân đã nói qua “ cái gì nhiều quá cũng không tốt “ nên nghe theo sẽ tốt hơn.”