Đông Phương Vô Cực to giọng phát biểu:
“Thiên Phương Quang Não là sản phẩm có hơn 100 chức năng khác nhau và chỉ hoạt động khi được một người duy nhất sử dụng. Riêng chiếc ta đang cầm trên tay còn thú vị hơn rất nhiều với ba trăm sáu mươi chín tầng trận pháp do Minh Lăng đại sư viện trưởng của Thiên Phong học viện khắc họa.”
Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán bởi danh tiếng của Minh Lăng quá lớn, Đông Phương Vô Cực mỉm cười nói:
“Mọi người có lẽ sẽ khó hiểu khi thứ như thế này lại được chúng ta mang ra làm phần thưởng thế nhưng đây chính là thứ để biểu thị quyết tâm chinh phục khắp vũ trụ của Đông Phương tập đoàn.
Phương châm của chúng ta chính là “ nơi đâu mặt trời mọc ở đó có Đông Phương, tuy sau này khó có thứ gì quý giá như chiếc quang não này. Nhưng ta có thể đảm bảo ưu đãi từ chúng ta và cả thái độ lẫn chất lượng sẽ không làm bất cứ ai phật lòng.”
Tiếng vỗ tay như tiếng pháo vang lên ở khắp nơi, không ai có thể ngờ cách dẫn truyện bỗ bã lại thành bài giới thiệu sản phẩm lẫn quảng cáo thương hiệu không thể thuyết phục hơn.
Lấy ra chiếc vòng tuyệt đẹp hắn ta cười nói:
“Tuy nó quý giá nhưng ngoài ngươi ra thì nó đối với bất cứ ai cũng sẽ chỉ là một cái vòng bình thường, chức năng có thêm từ trận pháp chính ta cũng không biết hết. Nhưng khi kích hoạt nó ngươi sẽ nhận được thông tin, đã sẵn sàng chưa chàng trai trẻ.”
Diệt Thiên gật đầu đưa tay ra còn Đông Phương Vô Cực đặt chiếc vòng lên đó rồi ra tay thật nhanh. Không có thương tổn lớn nhưng vẫn khiến cho trên cổ tay của Diệt Thiên chảy ra máu chạm tới chiếc vòng.
Ánh sáng lóe lên chiếc vồng như con rết trở nên vô hình nhưng Diệt Thiên vẫn cảm nhận được nó đồng thời đã có liên kết. Vài giây sau nó lại sáng lên với một nửa sáng như ngọc còn nửa khác đen như mực.
Đông Phương Vô Cực vẻ mặt không thể nói lên đặc sắc bởi chức năng đầu tiên của chiếc vòng chính là xác định thiên phú về thể chất và huyết mạch của chủ nhân. Hai nửa của chiếc vòng mỗi bên có chín nấc sẽ sáng len và tối đi theo cấp độ của huyết mạch và thể chất.
Nửa trên sáng hết huyết mạch chín cấp tối đa và nửa dưới đen như mực chứng tỏ thể chất cũng chín cấp tối đa. Đông Phương Vô Cực tưởng tượng cũng khó nghĩ có người sẽ mang thiên phú tuyệt đối như thế trên đời.
Diệt Thiên thấy Đông Phương Vô Cực mất tập trung thì khẽ giọng hỏi vài lần, đến khi dẫn chương trình vỗ vai thì Đông Phương Vô Cực mới giật mình thức tỉnh. Sau đó hắn ta cười trừ rồi nói:
“Nó thực sự là một tác phẩm tuyệt đẹp đúng không, thông tin về nó chắc ngươi cũng nhận đầy đủ rồi chứ?”
Diệt Thiên mỉm cười nói:
“Quả nhiên Minh Lăng đại sư ra tay có khác trong đó có....”
Đông Phương Vô Cực đưa tay ra hiểu để hắn không nói nữa sau đó mỉm cười đầy bí hiểm:
“Nó thuộc về ngươi thế nên những thứ kia hãy giữ riêng cho bản thân thôi bởi bất cứ người nào cũng không thể sử dụng nó, nói ra chỉ làm họ ghen tỵ thôi.”
Rút ra một tấm phiếu Đông Phương Vô Cực cười nói:
“Đây là giải thưởng phụ chúng ta đã hứa cho nếu ngươi biểu diễn tốt, phiếu mua hàng tại bất cứ sản nghiệp nào của Đông Phương tập đoàn.”
MC thấy Diệt Thiên nhận xong thì kiềm nén sự nghi hoặc của bản thân kết thúc sự kiện. Diệt Thiên ra đi một cách lặng lẽ không gặp phải bất kỳ cản trở nào nhờ sự giúp đỡ của ban tổ chức.
Đông Phương Vô Cực không đợi người kia hỏi thì đã nói:
“Nơi đây không nói chi tiết được nhưng hắn ta chết thì tấm thẻ đó vô dụng còn hắn sống đủ lâu thì coi như chúng ta kết lương duyên với một siêu cấp cường giả trong tương lai.”
Hắn ta nhìn về nơi Diệt Thiên biến mất mỉm cười nói:
“Tất nhiên là phải đủ lâu mới có thể làm cho ta xót của được.”
Ở một tòa nhà gần đó một người thiếu niên tức giận quát:
“Cho người xử lý tiểu tử kia còn hai kẻ thất bài thì giết luôn cho ta, thực sự quá vô dụng.”
Người sau lưng không nói gì chỉ gật đầu, thiếu niên hơi bình tĩnh lại rồi nói:
“Cho những kẻ có tu vi bình thường đi giết rồi dàn xếp thành trả thù cá nhân gì đó, thế lực của chúng ta vẫn chưa đến lúc lộ ra ngoài ánh sáng.”
Lúc này thì người sau lưng mới hoàn toàn biến mất, rất nhanh sau đó một nhóm ngươi xuất phát còn Diệt Thiên thì cũng gom đồ đã mua lại chuẩn bị ra về.
Diệp Tuyết xoay qua xoay lại chiếc thẻ rồi nói:
“Chiếc thể này là thể dành cho nhân vật cấp cao đã thế còn không có thời gian kết thúc, người kia có khi nào đưa nhầm cho ngươi không?”
Diệt Thiên có chút ngờ vực hỏi:
“Thế ta có cần mang nó trả lại không?”
Diệp Tuyết lắc đầu kéo tay hắn ta đi khỏi đó thật nhanh rồi nói:
“Nếu thật sự họ nhầm lẫn thì sẽ khóa thẻ của ngươi sớm thôi nhưng ít ra vẫn xài được một năm. Có điều lần sau nếu ngươi giao dịch họ sẽ xứ lý lại tấm thẻ cho ngươi thôi.”
Trời cũng tối rồi thế nên Diệt Thiên cũng muốn về nhà sớm còn chuyện tấm thẻ thì tính sau, đoạn đoạn đường đầu tiên khá bình yên nhưng rồi biến cố cũng tới khi hắn ta ra tới đoạn đường vắng đi ra ngoại thành.
“Phụt”
Nghe thấy âm thanh kia Diệt Thiên lập tức tăng tốc bất ngờ, Diệp Tuyết to giọng nói:
“Nhanh chóng chuyển hướng sang đường tới Thiên Phong võ quán nếu không cả hai chúng ta chết chắc. Đối phương có xạ thủ bắn rất tốt, ngươi đừng lo lắng nhiều cứ phóng hết tốc lực đi.”
Quay lại đằng sau thì thấy vai của Diệp Tuyết đã thấm đẫm máu hắn ta cắn răng phóng hết tốc lực đồng thời đảo qua lại để né đạn. Vận động đầu óc một tý cuối cùng hắn ta cũng đoán ra xạ thủ kia đang nấp ở đâu.
Ngọn đối đối diện là nơi duy nhất có tầm ngắm rộng lớn như thế nhưng chỉ cần lách vào bìa rừng thì coi như họ thoát khỏi xạ thủ kia. Nhưng khi Diệt Thiên tính lượn qua bìa rừng thì thấy phía đằng sau hơn mười chiếc xe máy đang đuổi theo gắt gao.
Cả đám người mặc đồ kín mít trên tay có súng còn bên hông đeo kiếm, chưa kể hắn còn cảm nhận được tu vi của bọn chúng hơn cả hai người bọn họ. Trong đầu hắn muôn vàn khả năng hiện lên thậm chí không loại trừ khả năng đằng trước có mai phục.
Ký ức về đoạn đường đi tới Thiên Phong võ quán sau khi tính toán thật nhanh thì quay lại đằng sau rồi nói với Diệp Tuyết:
“Đám người này đã có tính toán trước khi truy đuổi chúng ta, chút nữa đi vào bên trong cầu bắc qua hồ nước rất có thể bị họ chặn ở cầu bên kia thế nên ta có một kế hoạch hơi mạo hiểm. Có điều nếu thành công khả năng được an toàn của chúng ta sẽ rất cao.”
Diệp Tuyết nghe thế không chút do dự nói:
“Ngươi nói xem chúng ta phải làm gì?”
Diệt Thiên thấy nàng đồng ý thì nhanh chóng nói:
“Trước khi đi vào cầu ta sẽ cắt đuôi bọn họ trong khi ngươi cố gắng liên lạc với cứu viện để họ đi đến đây. Khi đến cầu ta cho xe chạy tiếp trong khi hai người chúng ta núp vào trong một góc tối để đợi, chiếc xe thì có thừa khả năng cân bằng để chạy thế nên sẽ đánh lừa được bọn họ ít lâu.”
Diệp Tuyết lấy quang não ra bắt đầu liên lạc, Thái Vũ bắt được liên lạc thấy nàng ta máu me quá nhiều thì lập tức nói:
“Mở định vị ta tới ngay.”
Diệt Thiên thở phào một hơi lái xe bay qua một nơi dốc bay vào bên trong phạm vi chiếc cầu, vòm cầu rất ít chỗ trống bởi có mái che, xạ thủ ngay lập tức biết mình hết tác dụng liền thông báo qua bộ đàm:
“Những thành viên truy đuổi đã bị bỏ lại khá xa đội ngũ ở bên kia phục kích đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi “
Một tiếng đáp gọn lỏn vang lên những người đợi ở đầu cầu bên kia ánh mắt nhíu lại tập trung vào phía bên trong ngã quẹo chỉ cần Diệt Thiên cùng Diệp Tuyết đi ra thì số phận của họ coi như đã bị định đoạt.
Điều khiển xe đi sát thanh bảo vệ sau đó hắn để chế độ tự động lái còn mình quay về đằng sau ôm lấy Diệp Tuyết. Hắn ta bắt đầu đếm khi vừa đến năm thì xung quanh tối mịt lại, mái vòm che chắn cho cây cầu đã làm mọi thứ tối đen.
Đạp mạnh vào chiếc xe hắn ta cùng Diệp Tuyết lăn trên lề đường mặc cho chiếc xe vẫn theo lịch trình chạy tiếp. Ôm nàng đi ra ngoài lang cang phía bên ngoài mái vòm đứng trên đường ống dẫn khi hắn nép người vào trong.
“Vèo...vèo”
Tiếng xe máy vút quá chứng tỏ đám người kia đã đi qua, Diệp Tuyết cắn răng chịu đau hỏi:
“Chúng ta an toàn trong bao lâu?”
Diệt Thiên rất nhanh hồi đáp:
“Đoạn dài của cây cầu khoảng hai ngàn mét thế nên chúng ta sẽ an toàn được khoảng ba phút trước khi bọn họ nhận ra mình bị lừa.”
Diệp Tuyết nước mắt rưng rưng nói:
“Đám người này chắc chắn đang nhắm vào ta thế nên ngươi bị ta liên lụy rồi, nếu có biến cố xảy ra ngươi trốn trước đi cứ mặc kệ ta. Chỉ cần bắt được ta thì đám người đó chắc sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Diệp hừ một tiếng bĩu môi nói:
“Đám người đó rõ ràng không muốn bắt sống thế nên họ sẽ chẳng tha cho ai trong hai chúng ta đâu. Quan trọng nhất một nam nhân như ta lại bỏ ngươi lại rồi chạy một mình thì sau này ta sao có thể ngẩng cao đầu.”
Diệp Tuyết hơi ngẩn người rồi nói:
“Ngươi vậy mà khờ quá.”