Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 7: Chương 7: Muốn làm thợ săn




Diệp Tuyết sau đó biết mình phải làm cái gì đó nhưng tạm thời nàng không nghĩ ra được, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy khó tin khi Diệt Thiên từng thích mình bởi có lẽ ngoài ánh nhìn lơ đãng thì hắn chẳng biểu hiện gì.

Một lát sau nàng tự tạo ra lý do để trấn an mình:

“Có lẽ do nhiều người theo đuổi quá nên mình không chú ý nhưng chuyện đó không quan trọng, cái đáng nói là thái độ trước kia của mình tệ thật.”

Diệp Tuyết sau đó biết mình phải làm cái gì đó nhưng tạm thời nàng không nghĩ ra được, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy khó tin khi Diệt Thiên từng thích mình bởi có lẽ ngoài ánh nhìn lơ đãng thì hắn chẳng biểu hiện gì.

Một lát sau nàng tự tạo ra lý do để trấn an mình:

“Có lẽ do nhiều người theo đuổi quá nên mình không chú ý nhưng chuyện đó không quan trọng, cái đáng nói là thái độ trước kia của mình tệ thật.”

Diệp Tuyết sau đó biết mình phải làm cái gì đó nhưng tạm thời nàng không nghĩ ra được, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy khó tin khi Diệt Thiên từng thích mình bởi có lẽ ngoài ánh nhìn lơ đãng thì hắn chẳng biểu hiện gì.

Một lát sau nàng tự tạo ra lý do để trấn an mình:

“Có lẽ do nhiều người theo đuổi quá nên mình không chú ý nhưng chuyện đó không quan trọng, cái đáng nói là thái độ trước kia của mình tệ thật.”

Vò đầu một lúc thì nàng thở dài cuối cùng quyết định cứ phải đi học trước rồi nhưng truyện khác tính sau, chưa kể làm cái gì cũng phải để cho Minh Hà thấy được bởi nàng không muốn mình đống cấp với ông anh.

Diệt Thiên thì chẳng hề biết gì, khi hắn ta đi về nhà thì thấy em gái đang trầm tư suy nghĩ, hắn ta cười nói:

“Muội đang nghĩ cái gì thế?”

Diệt Thanh Vân lắc đầu khẽ nói:

“Muội hôm nay tính ăn ngoài một bữa có được không?”

Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi:

“Bộ đồ ăn của ta làm không ngon sao?”

Diệt Thanh Vân nắm lấy hộp cơm của hắn rồi khẽ cười nói:

“Đồ ăn của huynh đương nhiên ngon như ta muốn để dành đến trưa rồi ăn chứ sáng nay ta nấu mì ăn no rồi huống chi chiều còn tận bốn tiết, ăn sáng ở ngoài rồi trưa ăn cơm đỡ phải mua đồ ăn tại trường.”

Hắn ta cực tiết kiệm nhưng khi em gái yêu cầu thì dù đắt hơn Diệt Thiên vẫn nghĩ cách huống chi một bữa ăn, nghĩ một chút về địa điểm hắn ta nói:

“Lần trước Tuyết Tình tỷ có mang ta đến ăn ở một chỗ rất ngon để chút nữa ta dẫn muội đi ăn thử.”

Diệt Thanh Vân vui khỏi nói nhưng trong lòng có chút tiếc tiền cho đại ca nhưng nàng không thể nói ra mình đang suy nghĩ việc nói chuyện huynh ấy thích Diệp Tuyết là đúng hay sai.

Hai người đến quán ăn sau khi đồ ăn được dọn lên xong Diệt Thiên nhanh chóng tiêu diệt phần của mình rồi nói:

“Từ ngày mai ta sẽ bắt đầu tìm việc làm, chiếc xe ta sẽ để lại cho muội để muội tiện đi học.”

Diệt Thanh Vân dừng việc thưởng thức món ăn lại rồi hỏi:

“ Huynh tính làm gì?”

Diệt Thiên mỉm cười vẻ mặt thản nhiên nói:

“Muội không nhớ mục đích chung cực của ta là gì sao, ta nghĩ sẽ làm ở võ quán sau đó càng sớm được gia nhập một Thợ Săn đoàn càng sớm càng tốt.”

Diệt Thanh Vân nhíu mày nghiêm túc hỏi:

“Huynh sao lại có ý nghĩ như thế, gia nhập Thiên Phong không phải tốt hơn sao?”

Diệt Thiên chồm người lên ghé sát vào tai nàng khẽ giọng nói:

“Minh Hà lão sư là người của Thiên Phong học viện, nàng nói hai năm nữa ta tham gia tuyển chọn sẽ có cơ duyên rất lớn còn bây giờ thì thi vào vừa khó lại còn không đạt thành quả tương xứng.”

Diệt Thanh Vân nghe đến Minh Hà lão sư thì biết rằng không phải chuyện đùa, đại ca lại nói chung chung như thế chứng tò đây không phải việc nhỏ để có thể nói ngoài này.

Đại ca đã biết trước thì dời lại hai năm không có vấn đề thế nhưng còn chuyện muốn tham gia một Thợ Săn đoàn thì nàng thực sự không muốn vì những thứ này quá mức nguy hiểm.

Biết lo lắng của muội muội nhưng Diệt Thiên vẫn kiên quyết nói:

“Ta biết muội lo lắng cái gì thế nhưng nếu cứ như thế này thì mọi thứ sẽ chỉ dậm chân tại chỗ muội có hiểu ý của ta không, chưa kể với thực lực hiện tại của ta còn chưa chắc đi vào được Thiên Phong.

Thiên Phong học viện theo ta tìm hiểu thì họ cần thiên tài võ học chứ không phải những kẻ giỏi chuyện sách vở, thực sự nếu không cần thiết ta cũng không muốn như thế đâu.”

Diệt Thanh Vân đứng lên chán nản nói:

“Ta no rồi chúng ta đến trường thôi.”

Diệt Thiên vẻ mặt có chút bất đắc dĩ đi tính tiền sau đó đưa nàng ta tới trường, nhìn bóng lưng của em gái khi đi vào lớp hắn ta biết nàng dỗi rồi nhưng biết sao được.

“Chủ nhân ngươi tìm chỗ kín đáo chút chúng ta nói chuyện có được không?”

Đang tính đi về lớp thì ôm thanh của Quỷ Phục vang lên khiến cho Diệt Thiên hơi giật mình, hắn khẽ giọng nói:

“Lần sau đừng làm ta giật mình như thế.”

Quỷ Phục không biết có tiếp thu hay không nhưng hắn ta vẫn phải tìm chỗ kín người để trao đổi, đợi không có ai thì Quỷ Phục mới bắt đầu nói:

“Kế hoạch tăng tiến sức mạnh lẫn kinh nghiệm chiến đấu của ngài ta có chút không đồng ý bởi ngài nên nhớ cách tăng sức mạnh nhanh nhất chính là hấp thu mọi thứ cảm xúc từ nhân loại.”

Diệt Thiên nhíu mày hỏi:

“Chẳng lẽ yêu thú không có cảm xúc hay sao?”

Quỷ Phục chẳng cần suy nghĩ hồi đáp:

“Chúng chỉ muốn giết ngài thôi nhưng ngài có chắc lúc nào cũng gặp yêu thú hay không, còn ở chung với nhân loại đi học thôi tu vi tăng cũng nhanh, còn phần kinh nghiệm chiến đấu thì tu vi đủ cao táng phát chết luôn cần gì khổ sở.”

Thiên Phạt lúc này mới ngắt lời:

“Ngươi nói nhảm nhí gì đấy, không phải không cần kinh nghiệm mà là tích lũy kinh nghiệm sau cũng được, ngài nghe lời chúng ta làm cho bản thân náo động một tý thì sức mạnh tăng ào ào mà chẳng cần tu luyện.

Chưa kể ngài muốn gia tăng kinh nghiệm chiến đấu thì cũng nên tìm con người ví dụ như ở mấy cái võ quán chẳng hạn, như thế không phải một công đối việc hay sao, quan trọng nhất là em gái ngài cũng không giận ngài nữa.”

Diệt Thiên nghe xong thấy có vẻ rất hợp lý liền nói:

“Gây náo động sẽ khiến bọn họ tạo ra cảm xúc mãnh liệt hơn khiến ta nhận được nhiều năng lượng hơn đúng không?”

Quỷ Phục không chút do dự nói:

“Điên rồ, độc ác, tốt xấu đều được chỉ cần nhiều người biết và quan tâm đến ngài thì mọi thứ mới mau tăng tiến hoặc ngài có thể đi tìm kẻ xấu giết đi bọn họ thì ta cũng có thể lấy hết Nghiệp Lực của họ để chuyển thành sức mạnh cho ngài.

Có điều sức mạnh nhận về to lớn kéo theo tác dụng phụ cũng cực kỳ to lớn ngài suy nghĩ kỹ trước khi sử dụng nhưng ta sẽ nhắc ngài nếu nó vượt quá giới hạn.”

Diệt Thiên trên đường đến lớp suy nghĩ rất nhiều về chuyện tăng tiến sức mạnh, giết người xấu hắn liệu có làm được, còn việc làm sao để người khác quan tâm đến mình bất kể tốt tốt xấu.

Khi đi tới gần lớp học Diệt Thiên bỗng cảm giác được một luồng sức mạnh rõ rệt đang tràn về phía hắn ta với số lượng không nhỏ chút nào, chỉ nhiêu đó tương đương với hai ngày tu luyện rồi.

Nhìn về hướng luồng sức mạnh đang tràn về thì hắn ta thấy một đám cô nương đang tụ tập lại với nhau bàn tán cái gì đó, cái họ cho hắn ta là một luồng không khí ấm áp có nghĩa nó xuất phát từ Thiên Phạt.

Bất cứ thứ gì xuất phát từ Thiên Phạt sẽ không xấu thế nên hắn ta cũng không cần quan tâm nữa, chỉ có điều nó đã chứng minh rõ ràng ở bên cạnh nhân loại hắn ta có nhiều khả năng để tăng tiến sức mạnh hơn.

Vừa ngồi vào chỗ thì Thần Tiểu Văn khẽ giọng hỏi:

“Cái nàng sao lại bàn tán về ngươi nhiều như thế?”

Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi biết các nàng bàn tán cái gì sao?”

Thần Tiểu Văn lấy ra quang não mở phần tin nhắn sau đó lén lút đưa cho Diệt Thiên coi, Diệt Thiên nhìn thấy nội dung tin nhắn thì không khỏi cảm thán:

“Không ngờ ngươi có cả nội gián bên trong đám nữ nhân, ta có chút nể ngươi rồi đấy.”

Thần Tiểu Văn bĩu môi nói:

“Đừng đánh lạc hướng, ngươi có biết tại sao nàng ta lại biết mấy cái này không, chứ ta ngồi cùng ngươi ba năm rồi còn không biết.”

Diệt Thiên khẽ thở dài rồi nói:

“Nàng ấy hôm trước chuyển đến đối diện nhà của ta, ban đêm ta không có ở nhà chắc nàng qua hỏi chuyện em gái ta.”

Thần Tiểu Văn nghe Diệt Thiên nhắc tới em gái thì không khỏi liếm mép khẽ giọng hỏi:

“Em gái ngươi tin người như thế chắc chắn cần một người mạnh mẽ bảo vệ hay là....”

Diệt Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Nàng nói sẽ không yêu đương với người có vẻ ngoài thua ta, ngươi chính thức thất bại từ vòng gửi xe.”

Thần Tiểu Văn không cam tâm nói:

“Ta chắc chắn nàng là người có chiều sâu thế nên xấu đẹp chưa chắc đã quan trọng, có khi nàng chỉ nói thể để ngươi yên tâm thôi.”

Diệp Thiên nhún vai thản nhiên nói:

“Nàng lớp học ngươi cũng biết nếu tin tưởng như thế thì ngươi có thể thử, dù sao ngươi xấu mặt chứ đâu phải ta.”

Thần Tiểu Văn rít một hơi rồi nói:

“ Nếu bị từ chối đó sẽ là một câu chuyện buồn.”

Diệt Thiên lấy sách ra tiện miệng:

“Buồn lắm, buồn cười lắm.””

Thần Tiểu Văn vẻ mặt đau khổ nói:

“Bằng hữu bao lâu ngươi lại lỡ cười trên lỗi đau của ta được sao?”

Diệt Thiên mỉm cười khẽ nói:

“Ngươi tỏ tình thất bại thì không chỉ nàng mà còn rất nhiều “ cô bạn thân “ cô nàng sẽ biến ngươi thành trò cười, ta thật lòng chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi.Nếu ngươi thật sự thành công thì nàng đã sớm có bạn trai khác rồi làm gì đến phiên ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.