Diệt Thiên bây giờ lại phóng ngược về nơi đàn sói đang đi tới trong đầu âm thầm tính toán thời gian để phù hợp với các nàng.Chỉ một sai lầm dù nhỏ nhất của hắn cũng có thể dẫn tới thất bại, kế hoạch của hắn biến số hắn giải quyết chứ các nàng thì không.
Tại Thiên Long võ quán
Các học viên đã thành thói quen đến võ quán không chỉ để luyện tập mà còn xem các học viên cao cấp và trợ tập của họ xử lý tình huống trong thực tiễn. Trong số ba mươi người thì đã bị loại hơn một nửa, tổ đội tưởng mạnh nhất là Diệt Thiên và Diệp Tuyết lại chẳng có động tĩnh gì.
Bỗng nhiên nhóm của Diệt Thiên hành động thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, đã bị loại Văn Khoa nhìn ba người Diệt Thiên trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng sợ hãi. Trong lòng hắn ta thầm nghĩ:
“Làm sao bọn họ có thể đối mặt với con quái vật kia?”
Hắn ta vẫn nhớ như in ánh mắt khinh thường đầy trí tuệ của con sói đen đầu đàn, bọn họ cảm giác như đang đối mặt với một con người có trí khôn đầy đủ vậy. Thứ họ nhận được ngay từ lúc chạm mặt tới khi thất bại chỉ là sự bất lực.
Tuy nó còn chưa hề ra tay nhưng khi thuộc hạ của nó chiến đấu phối hợp còn tốt hơn ba người bọn họ thì mọi hi vọng dù nhỏ nhoi nhất cũng không hề tồn tại.
Từ một góc khuất Nam Thiên Yến cũng ngạc nhiên với hành động của họ, nàng ta thực sự không đoán được rốt cuộc ba người kia muốn làm gì. Nhưng làm cho nàng vui mừng là rất nhút nhát Triệu Phượng Nghi lại trở lên cứng cỏi như thế.
Nơi thử thách
Diệp Tuyết và Triệu Phượng Nghi đã nắm được thứ họ cần liền phóng thẳng về điểm tập kết, hai người bắt đầu đếm thầm trong miệng. Khi vừa đúng năm phút thì Diệt Thiên cũng xuất hiện với một đống dược liệu vừa hái, thu hết vào trong nhẫn không gian hắn ta nghiêm túc nói:
“Hai người xuống hầm trước đi, tuy ta mới làm hôm qua nhưng cũng không đến nỗi đủ để chúng ta trú ẩn.”
Hai cô nàng nhanh chân đi xuống trước còn Diệt Thiên thì hoàn thành công đoạn cuối cùng của kế hoạch.
“Rè.....rè”
May mắn hắn sáng nay uống nhiều nước, làm một vòng xung quanh nắp hầm khiến không khí đậm mùi nước tiểu hắn ta mới mở nắp hầm lên rồi nhả xuống.
Tại võ quán mấy cô gái mặt đỏ như gấc nhưng không ít người trong lòng thầm nghĩ:
“Quả nhiên là hàng chất lượng cao, kích cỡ ngoài sức tưởng tượng.”
Đám người Thái Vũ thì không biết lên khóc hay cười nhưng họ đã tưởng tượng ra kế hoạch của Diệt Thiên. Trước khi nhảy xuống thì Diệt Thiên đã nghe thấy tiếng hú đầy phẫn nộ của con sói đầu đàn, hơi nở nụ cười hắn ta khẽ nói:
“Đúng như kế hoạch.”
Cả ba lúc này ở phía dưới đang loay hoay đào đất để đi ra ngoài phạm vi nắp hầm để phòng mùi nước tiểu không che giấu được bọn họ. Cả ba tuy tu vi không cao nhưng đã lên kế hoạch trước thế nên làm việc rất trơn tru.
Có điều được khoảng một trăm mét thì Diệt Thiên dừng lại khẽ nói:
“Mọi người dừng lại đi, có cái gì đó không đúng, phía trên hình như im lặng quá mức thì phải.”
Hai cô nàng lúc này mới chú ý đến phía bên trên thì thấy chẳng có động tĩnh gì cả, đáng lẽ ba con Vũ Sư đỉnh cấp yêu thú đánh nhau phải có động tĩnh lớn lắm mới đúng.
Thở dài một hơi Diệt Thiên cắn răng nói:
“Cứ đi tiếp thôi dừng lại ta sợ ra chuyện không hay.”
Ba người sau đó càng tích cực đào đường hầm để tẩu thoát.
“Keng “
Diệt Thiên chiếc xẻng bằng đá đụng phải một vật rất cứng, đẩy lớp đất qua bên cạnh Diệt Thiên nhìn thấy một tảng đá sáng lấp lánh. Nhanh ta đút nó vào áo dù có chút sợ hãi nhưng không gì sánh bằng niềm vui của hắn ta lúc này.
Loại khoáng thạch này đối với người khác chỉ là trang bị chế vũ khí nhưng đối với Diệt Thiên thì còn hơn thế rất nhiều. Mẹ hắn trước khi bị bắt đi có vẻ đã linh cảm được thế nên truyền thụ rất nhiều kiến thức cho hắn.
Trong những điều hắn học được thì một loại khoáng thạch tên Hoàng Kim Lân Tinh có thể khiến cho Băng Phượng tộc huyết mạch đi vào đẳng cấp truyền thuyết. Đồng thời có khả năng rất lớn kích hoạt huyết mạch của cha hắn, tất nhiên đó chỉ là mẹ hắn suy đoán thôi.
Ba người đều lo lắng có cái gì đó rất khủng khiếp sẽ xảy ra, đã thế còn đang ở dưới đất thì huấn luyện viên sẽ không giúp được bọn họ. Được khoảng hai trăm mét thì Diệt Thiên bắt đầu hướng lên trên.
“Kình”
Đúng lúc này một tiếng động rất lớn vang lên ngay vị trí của của hầm, cả ba leo lên trên thì thấy ba con yêu thú đáng nhẽ phải đánh nhau lại co cụm lại một chỗ vẻ mặt cực kỳ căng thẳng nhìn về một hướng.
Ánh mắt của Diệt Thiên nheo lại nhìn theo thì thấy một con Thiết Giáp Tinh Tinh đứng nhìn ba con yêu thú kia một cách đầy đùa cợt. Nhưng ánh mắt của Diệt Thiên cực kỳ sắc bén nhìn vào bờ vai của nó.
Một viên Hoàng Kim Lân Tinh cực lớn được treo trên vai, hô hấp của Diệt Thiên ngay lập tức có chút bất ôn. Bằng đó Hoàng Kim Lân Tinh đã đủ để cả hắn ta và em gái thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch của mẹ.
Diệp Tuyết khuề nhẹ hắn rồi nhỏ giọng hỏi:
“Thứ kia cần thiết đối với ngươi lắm sao?”
Diệt Thiên không ngờ nàng ta để ý, chắc khi nãy hắn lấy một mảnh nhỏ đã bị nàng thấy được. Cắn nhẹ môi hắn ta thở dài khẽ gật đầu coi như cho nàng ta một câu trả lời.
Diệp Tuyết nhét vào tay hắn ta một viên đá khá to, Diệt Thiên cúi xuống nhìn thì thấy một khối khá lớn Hoàng Kim Lân Tinh đã nằm trong tay mình. Ánh mắt hắn ta toát lên vẻ cảm kích nhìn nàng một cách hiền từ nhưng rất nhanh chóng chuyển hướng về mảnh Hoàng Kim Lân Tinh trên vai của Thiết Giáp Tinh Tinh.
Hắn muốn lấy cục đó không chỉ vì hắn và em gái mà còn vì tiểu Lan không biết có mang huyết mạch của Băng Phượng tộc hay không. Nếu con bé có thực sự thức tỉnh thì bằng đó vẫn thiếu một chút nhưng trước tiên hắn và Thanh Vân phải thức tỉnh cái đã.
Nếu muốn có Hoàng Kim Lân Tinh thông qua con đường bình thường thì cũng có thể nhưng quá mức khó khăn lại còn không lường trước được nguy hiểm đi kèm. Diệt Thiên luôn nghĩ rất nhiều và hắn sợ có ngày bị Băng Phượng tộc tìm thấy.
Tìm được Hoàng Kim Lân Tinh ngoài tự nhiên chẳng khác nào cơ hội trời ban, dù biết con Vũ Hoàng cấp Thiết Giáp Tinh Tinh. Lam Phong chứng kiến cảnh này thì đã không còn giữ được bình tĩnh nữa bật người dậy cau mày nói:
“Ta đi đến đó đề phòng bất trắc, không thể ngờ tới Hoàng Kim Lân Tinh lại xuất hiện tại nơi khỉ ho cò gáy này. Thằng bé có vẻ muốn tảng đá đến điên rồi, trong ánh mắt không thấy cả sự sợ hãi, chẳng khác gì đại tỷ năm xưa cả.”
Thái Vũ lông mày nhíu chặt lại nói:
“An toàn của thằng bé trên hết còn lại thì không cần quan tâm nhiều, ngươi đừng chủ quan thì chắc không ra chuyện gì đâu.”
Lúc này ở phía dưới ba con Vũ Sư cấp yêu thú vẫn không rời khỏi tư thế đề phòng, con Thiết Giáp Tinh Tinh vẻ mặt lại dường như không quan tâm cho lắm. Nó tay gõ mạnh vào đất ta còn lại để sát mặt đất không hề cử động.
Diệt Thiên cắn răng bởi hắn hiểu con Thiết Giáp Tinh Tinh này đang nhắm tới Hoàng Kim Lân Tinh. Muôn vàn ý nghĩ lóe ra trong đầu của hắn ta nhưng không có bất cứ ý tưởng nào có thể biến thành kế hoạch thành công dễ dàng cả.
Hắn ta cũng không có nhiều thơi gian suy nghĩ khi con Thiết Giáp Tinh Tinh đã lao về phía của ba con Vũ Sư cấp yêu thú.
Hai cô gái khẽ nhắm mắt lại bởi họ nghĩ đến cảnh đàn sói và hai con yêu thú kia sẽ bị con Vũ Hoàng cấp yêu thú đập cho tan xác. Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn không như họ nghĩ, Diệt Thiên ánh mắt co lại thành một đường.
Con Hỏa Lang đầu đàn bình tĩnh đến lạ thường cả thân thể khí thế cũng kéo lên một cách nhanh chóng. Ngọn lửa màu đen trên người của nó cũng bùng lên giống như muốn nuốt chửng mọi thứ vậy.
Con tinh tinh tay vừa vào phạm vi của ngọn lửa thì lập tức đau đớn rú lên rồi lui lại một cách nhanh chóng. Con sói đầu đàn hú lên một tiếng sau đó toàn bộ nhưng con sói khác bất ngờ quay sang tấn công hai con Vũ Sư cấp yêu thú.