Triệu Phượng Nghi thấy Diệt Thiên bỏ chạy đi thì vội vàng nói:
“Tỷ nhanh giữ hắn ta lại, ân nhân của ta chạy mất rồi.”
Nam Thiên Yến đứng như trời trồng nhìn Diệt Thiên bỏ đi, thấy Nam Thiên Yến không hành động Triệu Phượng Nghi tức giận hỏi:
“Tỷ sao không đuổi theo bây giờ sao tìm lại được hắn ta nữa.”
Khẽ mím môi Nam Thiên Yến khẽ giọng nói:
“Ta lỡ đánh hắn ta bây giờ nhìn mặt nhau chẳng biết nói gì, thôi thì để hắn ta chạy rồi điều tra sau cũng được.
Triệu Phượng Nghi tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:
“Tỷ có cách để tìm ra hắn ta?”
Nam Thiên Yến đắc ý cười nói:
“Cái này khá đơn giản, khi nãy hắn vác ngươi chạy không phải có chạm vào người của ngươi hay sao, chút nữa đi về cởi quần ra để ta đi xác nhận dấu vân tay. Ngươi chỉ cần nhờ cha của ngươi giúp lấy thông tin thì tên kia có chạy đằng trời.”
Triệu Phượng Nghi cười híp mắt khẽ xoa tay:
“Không biết ân nhân của ta sẽ là ai nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt thôi đã biết chắc chắn hắn rất đẹp trai.”
Nam Thiên Yến chỉ về hướng của một tên lính rồi nói:
“Lão tứ đeo khẩu trang vàng thì cũng đẹp cực nhưng nhìn tổng thể thì hết cả hồn, ngươi tốt nhất bớt ảo tưởng thì hơn, chưa kể ngươi đã có bạn trai rồi còn gì.”
Nhắc tới bạn trai Triệu Phượng Nghi tức giận nói:
“Tên khốn đó đừng nhắc tới làm gì, vừa bị truy đuổi liền bỏ ta chạy mất mạng, loại nam nhân như thế Triệu Phượng Nghi ta thật sự khinh thường, may sao có chuyện hôm nay nếu không để hắn chiếm tiện nghi thì lỗ nặng rồi.”
Nghi đến hôm nay lần đầu tiên nàng cách tử thần gần đến như thế thì lại tức run cả người khi nghĩ đến Văn Khoa, tên kia mở cửa xe tẩu thoát còn không thèm mở phía của của nàng, nếu không phải nàng nhanh trí thì chết chắc rồi
“Póc”
Nam Thiên Yến búng một cái vào trán của nàng ta rồi nói:
“Đã bảo để ta đi theo lại còn không chịu, từ mai ngươi đừng hòng đi đâu mà không có ta đi cùng.”
Triệu Phượng Nghi ôm trán bĩu môi nói:
“Tránh được tên Văn Khoa kia thì ta cũng chẳng thèm đi đến mấy chỗ kia làm gì, đến mấy chỗ đó toàn phải giả ngu để nói chuyện với mấy kẻ ngốc kia, thôi chúng ta vào việc để tìm ân nhân của ta nào.”
Diệt Thiên đi đến chỗ kín đáo phóng thẳng xe về nhà, trên đường về vài luồng sức mạnh cũng vẫn đi vào trong người hắn ta rất đều đặn cho đến khi hắn gần về đến cổng mới chấm dứt. Vết thương do cô nàng kia gây ra cũng hoàn toàn biến mất.
Xúc miệng cho mùi vị của máu tan biến hết hắn ta mới đi xuống bếp làm chút đồ ăn đêm, tuy tối nay chỉ đi hơn một tiếng nhưng nguy hiểm hắn ta đã trải nghiệm đủ, có lẽ phải tăng thêm tu vi mới nên đi ra ngoài.
Cô nàng kia thân phận không tầm thường thế nên lỡ dính đến nàng thì nên lẩn tránh một thời gian, biết đâu người của Mãng Xà bang đang chực chờ để trả thù thì sao.
Mở máy tính lên hắn ta bắt đầu tìm thông tin về Triệu Phượng Nghi, nàng ta là con gái thị trưởng còn những thông tin khác thì khá chung chúng, xem ảnh thì hắn âm thầm tiếc nuối bởi vừa nãy trong đêm vẫn chẳng thấy rõ.
Nhìn sơ chỉ có cảm giác nàng đẹp nhưng trong hình lại khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải nhỏ nước miếng, có lẽ cũng do gương mặt trẻ thơ đẹp như thiên thần, phối với thân hình nóng bỏng thì thật khó ai đỡ được.
Xong xuôi hắn tìm hiểu tiếp về Thiên Long võ quán, tuy khảo hạch không quan trọng nhưng lúc đi làm chắc chắn sẽ khác, có Diệp Tuyết bản thân sẽ không gặp nhiều vấn đề phải đề phòng trước.
Bắt đầu lướt qua những trang mạng để coi các bài đánh giá cũng như các câu truyện bên lề, phần lớn là đám con nhà giàu nói chuyện chung với nhau. Diệp Tuyết cũng có được nhắc tới khá nhiều bởi sắc đẹp của nàng ta.
Lướt xem một chút bỗng nhiên Diệt Thiên giật mình dừng lại bởi hắn ta thấy được Triệu Phượng Nghi cũng tập luyện tại nơi này.
Nhưng bình luận thì cho thấy nàng ta hóa ra không thường xuyên đến luyện tập, có một người nào đó tên Văn Khoa đã tỏ tình thành công cách đây không lâu.
Xem đến đây hắn ta thở phào một hơi thì thầm:
“Nàng ta càng ít tới thì mình sẽ càng ít có khả năng bị phát hiện, cô nàng này có vẻ cũng ham chơi quá nhỉ?”
Lướt tiếp thì bắt đầu thấy những thông tin về vụ việc xảy ra tối hôm nay, Diệt Thiên thấy từ chuyện mình đóng băng tên khách nàng chơi cho đến chuyện cứu người đều xuất hiện.
Trong đó có một người nhìn rồi bình luận làm chuyện tốt nhưng tại sao che giấu danh tính kém như thế, nhìn đơn giản thì khả năng để lại dấu vân tay hay nhận dạng khác rất dễ.
Phía dưới cũng có rất nhiều người bắt đầu bình luận về vấn đề này làm cho Diệt Thiên cũng có chút lo lắng bởi khi đi hắn ta không mang bao tay cũng không mang quần áo che hết cơ thể. Tuy nhiên hắn ta tay chân không có sẹo thế nên chẳng lo lắm.
Hắn ta nghĩ một hồi rồi tự trấn an bản thân:
“Nàng ta có thân phận như thế chắc không cho người khác lấy quần áo của mình để đi xét nghiệm đầu chứ nhỉ?”
Tại cục cảnh sát Nam Thiên Yên cầm miếng vải trên tay bắt đầu mang vào máy tìm kiếm để tìm hiểu thân phận của hắn. Nam Thiên Yến nhíu mày đứng bên cạnh trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ, hai giây sau kết quả hiện ra.
Một giọng nói của nữ nhân chậm rãi đọc từng tiếng một:
“Tính danh Diệt Thiên, nam, 23 tuổi là học sinh của Thái Lâm trung học phổ thông. Thành tích học tập xuất xắc không có tiền án. Không có cha mẹ gia đình chỉ còn em gái tên Diệt Thanh Vân năm nay 20 tuổi.........”
Sau đó hình ảnh hiện ra Triệu Phượng Nghi vui mừng ra mặt, nàng hào hứng nói ra:
“Tỷ thấy ta nói đúng không, người như thế làm sao có thể xấu như.....”
Nàng nói giữa chừng thì ngừng lại bởi cảm thấy nói ra thì không tốt cho lắm, đang điều khiển máy tính tay run run chắc hẳn rất đau lòng.
Nam Thiên Yến thì hơi suy nghĩ rồi nói:
“Người này mới làm căn cước lại tự lập được trước khi tốt nghiệp, đã thế còn dám đi làm việc kiểu hành hiệp như thế này thật khó hiểu. Phượng Nghi muội muốn tìm đến hắn thì có thể, cò ta sẽ tìm hiểu thêm về người ngày.”
Triệu Phượng Nghi không phản đối gì cả mà nàng quan tâm đến vấn đề khác hơn, không thể nào cứ như thế này tiếp cận Diệt Thiên được, hắn ta đã muốn giấu mặt thì có lý do riêng của mình.
Bản thân nàng muốn tiếp cận để trả ơn, có điều Diệt Thiên có cảm thấy cần thiết không mới là vấn đề, kết bạn trước với người này có vẻ sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Lão Tứ đang tính tắt đi thì hồ sơ của Diệt Thiên lại được cập nhập, hắn dùng giọng ngạc nhiên nói:
“Người này sao lại thuộc về Thiên Phong võ quán rồi.”
Mấy người tập trung lại sau đó xem kỹ lại thì thấy hợp đồng của hắn cùng Thiên Phong võ quán mới được lập cách đây không lâu. Triệu Phượng Nghi lông mày cau lại thành một đoàn khó chịu nói:
“Người trợ tập của Diệp Tuyết, nàng ta cùng Diệt Thiên có quan hệ gì cơ chứ?”
Nam Thiên Yến quay lại hừ một tiếng rồi nói:
“Ngươi thì không chỉ trốn tập còn trốn cả học, cả cái trường học đều biết đến hắn ta còn có mỗi ngươi thì không. Làm ơn nhìn xuống phần ghi chú nơi hắn ta cùng em gái đang học tập đi. “
Triệu Phượng Nghi không nói lên được lời nào cả bởi nàng ta quá độ bất ngờ, đến lúc này thì nàng cũng chẳng hiểu những ngày vừa qua mình làm những gì nữa. Hơi suy nghĩ một chút nàng ta cười với Nam Thiên Yến rồi khẽ giọng nói:
“Ngày mai ta sẽ đi học tỷ bảo người chuẩn bị đồng phục cho ta.”
Nam Thiên Yến lại vỗ đầu của nàng một cái rồi nói:
“Mai là chủ nhật đấy làm sao đi học được, ngươi muốn gặp mặt hắn ta thì có thể tới Thiên Phong võ quán bởi hắn ta ngày mai sẽ phải đi khảo hạch để đánh giá năng lực, ta cũng quên nhắc ngươi buổi học cuối cùng kết thúc lâu rồi.
Nếu sáng mai hắn ta thông qua thì tới tối sẽ được tập luyện với Diệp Tuyết ngay, có điều hắn ta chắc phải do Diệp Tuyết tự đề cử thế nên dù không đạt cũng chẳng sao.”
Triệu Phượng Nghi vốn nghĩ đến chuyện phá đám nhưng rõ ràng bây giờ lại không thể nữa bởi nàng cũng biết tự đề cử người trợ tập thì sẽ có đặc quyền gì. Bản thân nàng cũng không phải có thân phận cao hơn Diệp Tuyết thế nên chẳng thể can thiệp.
Nàng vỗ bàn tức giận nói:
“Bọn rác rưởi thì cứ nổi đầy trên mặt nước còn đồ quý hiếm thì cứ chìm hết xuống dưới, đã thế còn toàn lũ giả tạo, bây giờ tìm được người để có thể kết bạn thì lại bị người khác nhắm trước.”
Nam Thiên Yến nghe nàng ta nói thì cũng không kìm được tức giận nên tiếng:
“Ngươi muốn kết bạn với hắn thì Diệp Tuyết cũng có ảnh hưởng gì, ta thấy ngươi muốn ăn tươi nuốt sống người ta thì đúng hơn. Hắn ta bây giờ đang sống tốt ngươi đừng có làm xáo trộn cuộc sống của người ta.”
Triệu Phượng Nghi không hài lòng một chút nào, nàng ta quay đầu bỏ đi để lại mấy người kia chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nam Thiên Yến mệt mỏi nói:
“Nàng ta nghĩ thân phận của mình là con gái nhà bình thường sao mà xuất ngày muốn làm theo ý của mình. Nếu nàng ta thân phận bình thường làm sao có chuyện ta cho nàng tiếp xúc thử với tên Văn Khoa kia.”
Lão Tứ thở dài rồi khẽ giọng nói:
“Thiên Yến ngươi cũng đừng quá cứng ngắc như thế, nếu có thể chúng ta nên giúp nàng tìm được hạnh phúc thật sự. Ngươi mới chỉ bảo vệ nàng hai năm nhưng chúng ta đã làm chuyện đó từ khi nàng sinh ra thế nên nàng hạnh phúc là điều chúng ta muốn nhìn thấy nhất.
Nàng rất có thể cũng chỉ là xung động nhất thời, nhưng nếu nàng thích một người tốt thì ta sẽ giúp, nếu nàng quay lại với một kẻ như Văn Khoa tên kia thì quá mức tệ hại rồi, thật sự chẳng ra gì cả.”
Nam Thiên Yến câm lặng không nói được gì, thứ tình cảm này nàng ta cũng cảm nhận được, bọn họ giống như những người thân của Triệu Phượng Nghi vậy. Đám cận vệ tuy thực lực họ yếu nhưng chưa từng từ chối nhiệm vụ bảo vệ nào cả, kể cả khi đang rất nguy hiểm.
Trước khi nàng ta tới thì với thực lực của họ thời gian trước chắc cũng không dễ dàng, lão Tứ nói như thế nàng ta cũng không thể dùng lý lẽ thực tế để phản biện nữa, có khi Triệu thì trưởng sẽ có cái nhìn thoáng hơn về chuyện này thì sao.
Diệt Thiên cũng đã hiểu sơ về Thiên Phong võ quán, hóa ra mấy người ở đây ngoài việc rất có thế lực thì cũng rất có quy củ, có điều không thấy bất cứ người thuộc dạng tầm thường nào nói chuyện trong đây chứng tỏ có phân biệt đối xử.
Chỉ cần biết sơ như thế được rồi còn những thứ khác tim hiểu sau cũng được, nếu chỉ khinh thường như Thần Tiểu Văn nói thì hắn ta chịu được.