Diệp Tuyết cùng Diệt Thiên vốn đã ngại ngùng chuyện hồi sáng nay nghe được Triệu Phượng Nghi nói thế thì càng khó nhìn mặt nhau. Đi lên trên xe Triệu Phượng Nghi ngồi chính giữa như chim hót tíu tít không ngừng bên tai của Diệt Thiên.
Ban đầu Diệp Tuyết thấy bình thường nhưng khi bình tĩnh lại thì càng lúc càng thấy cô nàng kia lạ lùng, cái kiểu mắt cao hơn đầu của Triệu Phượng Nghi đã quá nổi tiếng. Từng câu nói ánh mắt của nàng dành cho Diệt Thiên thì không có một chút nào kiêu ngạo cả.
Đáng nói nhất là nàng nói cái gì cũng có vẻ sợ Diệt Thiên tức giận, điều này nghe khá vô lý nhưng lại diễn ra ngay trước mắt của nàng. Thậm chí chỉ cần Diệt Thiên nói cái gì đó thì nàng cũng phí lời giải thích cho đến khi nào hắn ta nghĩ rằng nó tốt thì thôi.
Làm con gái của Đại tướng quân thế nên không giống lông cũng giống cánh, liên kết các dữ kiện lại thì nàng ta dần tưởng tượng ra một khả năng nào đó.
Tối hôm cô nàng kia xảy ra chuyện thì được một người giải cứu, nghe nói người kia cùng cầm pháp để chiến đấu nhưng tu vi lại không quá cao. Trùng hợp hơn thì nàng cùng Diệt Thanh Vân đi ra khỏi nhà trong ngày hôm đó chỉ có Diệt Thiên trong nhà, có điều ai biết được hắn ta có ở trong nhà hay không.
Thái độ bình thản của Diệt Thiên không giống như nghĩ tới việc Triệu Phượng Nghi nhận ra hắn nhưng đều có thân phận giống nhau thế nên nàng hiểu tìm ra thân phận của một người trên địa bàn của mình nó dễ như thế nào.
Đương nhiên nếu Diệt Thiên không để lộ kẽ hở nào thì còn có thể nhưng hắn ta có vẻ chưa nhiều kinh nghiệm như thế. Tổng kết lại Triệu Phượng Nghi nhận ra Diệt Thiên lên muốn tiếp cận, còn việc đi với mình chỉ là lý do.
Đi tới nơi xuống xe thì Triệu Phượng Nghi dường như quên mất Diệp Tuyết còn ở bên cạnh, làm cho Diệp Tuyết dễ chịu một chút đó chính là Diệt Thiên có vẻ cũng không có quan tâm đặc biệt đối với Triệu Phượng Nghi.
Ba người được tài xế hướng dẫn đi vào bên trong nơi đó đã có Lam Phong đợi sẵn, nhìn ba người có mặt Lam Phong không khỏi nhíu mày bởi sự có mặt của Triệu Phượng Nghi người yếu nhất trong tất cả những học viên cao cấp.
Hắn ta lướt qua ba người tay chắp sau lưng khẽ giọng nói:
“Ta sẽ đảm nhiệm an toàn cho cả ba người các ngươi trong quá trình tu luyện tại đây, khắp nơi trong rừng cây này đều được gắn thiết bị quan sát thế nên chỉ có nơi nghỉ ngơi của các ngươi mới được tháo gỡ ghi hình.
Tất cả những gì các ngươi đang làm trong quá trình tập luyện sẽ được quan sát bởi tất cả các học viên của Thiên Long võ quán, nhiệm vụ thì sẽ do các ngươi bốc thăm. Ba người bốc ba cái tương ứng với ba loại độ khó, hoàn thành cả ba thì tập huấn coi như kết thúc.
Cả ba sẽ không mang theo bất kỳ thứ gì ngoài nhẫn không gian chứa mười bộ quần áo cùng hai máy điện tử lưu trữ thông tin về các loại yêu thú, thảo dược. Đồ ăn thức uống các ngươi đều phải tự tìm kiếm, nếu bất cứ ai dám tự ý liên lạc tìm viện trợ sẽ bị trục xuất khỏi khảo hạch giáng làm học viên bình thường.Quan trọng nhất những người trong học viện sẽ đánh giá các ngươi nên cố gắng mà giữ hình tượng.”
Dắt ba người vào bên trong Lam Phong mới nói:
“Khu vực một trăm dặm sẽ là nơi các ngươi hoạt động, một người thất bại ba người bị loại còn ba chiếc hộp kia mỗi người bốc lấy một mảnh giấy đi vào trong rồi mở ra xem rồi hội ý.”
Ba người đứng ở đâu thì tự đi vào bốc chứ không hề chen lấn, đi vào bên trong đến khu vực an toàn Diệt Thiên cùng hai cô nàng mới mở ra. Hắn ta thở phào lên tiếng:
“Không quá khó khăn chỉ cần tiêu diệt mười con yêu thú Vũ Sĩ hai trọng.”
Diệp Tuyết lắc đầu đưa tờ giấy ra rồi nói:
“Ngài ấy nói độ khó khác nhau là thật đấy, tờ này ghi chúng ta phải tiêu diệt ba con yêu thú Vũ Sĩ tám trọng hoặc một con cửu trọng.”
Triệu Phượng Nghi ngửa mặt nhìn trời ngao ngán nói:
“Cái này mới bất ngờ này, tiêu diệt một con Vũ Sư cấp yêu thú, muội còn chẳng tưởng tượng ra làm sao để giết được một con yêu thú cấp Vũ Sư.”
Diệt Thiên cầm ba tờ giấy xem xét rồi cười nói:
“Hai nhiệm vụ đầu tiên ghi rõ ràng là chúng ta phải giết nhưng cái cuối cùng chỉ bắt chúng ta cầm đầu của con Vũ Sư yêu thú về chứ đâu bắt chúng ta trực tiếp ra tay. Chờ một con Vũ Sư yêu thú chết lấy đầu nó cũng khá bất khả thi nhưng chúng ta sẽ có cách khác thôi. “
Diệp Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
“Không cần trực tiếp ra tay thì tốt rồi, bây giờ chúng ta đi ra ngoài nhân lúc trời còn sáng xem có tìm được con yêu thú nào không.”
Diệt Thiên đưa tay cản nàng lại rồi nhắc nhở:
“Trước tiên chúng ta không nên đánh nhau với yêu thú thế nên tìm thấy chúng cũng đừng động thủ.”
Diệp Tuyết không hiểu Diệt Thiên có ý gì, hắn ta nhanh chóng giải thích:
“Trước kia ta có nói muốn làm nghề thợ săn thế nên cũng có tìm hiểu qua, theo kinh nghiệm của các vị tiền bối thì hãy quan sát nắm bắt địa hình trước khi ra tay. Nhỡ đâu chúng ta bị một bầy yêu thú vây thì coi như thất bại rồi.”
Nghe hắn ta nói rất hợp lý thế nên nàng không phản bác, có lẽ còn rất nhiều thứ khác nàng cần biết:
“Ngươi còn cái gì lưu ý thì nói ra hết đi rồi chúng ta bắt đầu thực hiện luôn một thể.”
Diệt Thiên gật đầu không khách khí bắt đầu thuyết giảng:
“Hoàn cảnh của chúng ta coi như rất tuyệt vời, có suối có có cả một nơi thoáng đãng nhưng ngoài nơi trú ngụ thì chúng ta chẳng có gì cả. Vũ khí không, thông tin về nơi này cũng không, nhỡ gặp mấy loài yêu thú biết nguy trang thì nguy to.
Chính vì thế ta đề nghị cả ba người chúng ta đi chung với nhau, ta sẽ dùng Cầm kỹ để thăm dò xung quanh thế nhưng do trình độ còn yếu nên khá kém hiệu quả. Có điều ít ra chúng ta cũng không lo bị phục kích ở khoảng cách quá gần.”
Sau đó hắn ta kiểm tra xung quanh một lúc mới quay lại:
“Ta đã tìm hết những nơi đặt máy ghi hình rồi, góc quay quả thật không hề chiếu đến nơi nghỉ ngơi của chúng ta. Nhưng chỉ cần bước qua vạch phân cách thì liền bị ghi hình ngay thế nên các ngươi sinh hoạt đừng đi ra khỏi khu vực này.”
Triệu Phượng Nghi gật đầu đồng ý:
“Ta cũng không muốn bị người quan sát sinh hoạt cá nhân thế nên dù khu vực này có chút nhỏ nhưng cải tạo lại chắc cũng có thể ở.”
Diệt Thiên nghe thế phì cười nói:
“Tuy nhỏ nhưng cũng đã gấp đôi nhà của ta rồi, hai người các ngươi yên tâm ta đã nghiên cứu qua rồi thế nên dù không như ở trong xã hội hiện đại nhưng chắc sẽ không quá tệ đâu.
Bây giờ thì chia nhau ra tìm tài nguyên để làm tạm chỗ ở, ta nghĩ cần khá nhiều trúc. Nhớ là chỉ tìm ở khu vực gần đây thôi chứ đừng đi vào sâu bởi khoảng cách quá xa thì muốn ứng cứu chắc cũng không được.”
Hai cô nàng thương lượng với nhau sau đó hai người tản ra hai hướng để tìm trúc, Diệt Thiên thì hướng tới một cây gỗ to nhanh chóng leo lên trên bắt đầu quan sát về đằng trước.
Ngồi trên đó được khoảng mười phút hắn ta mới quay sang hái hoa quả rồi đi xuống, quả của cây này ăn không quá ngon nhưng được cái no bụng.Chưa kể quan sát tuy chỉ mười phút nhưng hắn ta nhìn được vùng thoáng nhất tức một dặm đổ lại an toàn.
Một số loài như thỏ cũng bị hắn ta nhìn thấy một vài con, tất cả chỉ là yêu thú cấp độ cực thấp nhưng đối với hắn ta lại có rất nhiều giá trị lợi dụng. Diệt Thiên sau khi nhận lần trợ tập không thể ngờ tới kiến thức tìm hiểu để làm thợ săn lại vẫn có dịp phát huy.
Gom đống hoa quả lại hắn ta cầm theo mấy quả làm mồi nhử sau đó chạy xuống nơi hắn thấy một con thỏ biến mất. Đây là thử thách đơn giản, còn rất nhiều thử thách phía sau thế nên hắn không thể thất bại được.
Quan trọng nhất hắn ta tự ý thức được mình trong tổ đội chẳng khác nào tổ trưởng nên phải làm tốt để lấy tinh thần cho hai cô gái nữa.Đến gần nơi vừa nãy thấy con thỏ hoang lần theo một chút thì quả nhiên thấy mấy cái cửa hang.
Ném mấy trái hoa quả hái được lúc nãy lên cao làm như là từ trên cao rớt xuống, nhặt vài mảnh đá to đợi sẵn sàng.Người ta có câu nhát như thỏ không hề sai chút nào, Diệt Thiên phải đợi gần nửa tiếng thì mới thấy có hai con từ hai cái lỗ khác nhau chui ra.
Đã đợi từ trước Diệt Thiên lập tức phóng hai viên đá như đạn thẳng tới thái dương của cả hai con vật. Hai viên đá đều trúng đích khiến cho cả hai con vật đều ngất ngư, Diệt Thiên nhanh chóng vọt tới tay nắm cổ khẽ vặn hóa kiếp cho cả hai con thỏ.