Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 20: Chương 20: Tiên đoán




Diệp Long lắm công nhiều việc thế nên đưa hai người về đến trung tâm mua sắm với một chiếc xe mới thì cũng rời đi. Hai người đành phải mua sắm lần nữa rồi mới về, khi đến gần cổng thì Diệt Thiên khẽ giọng nói:

“Ngươi cứ nói rằng xe gặp trục trặc chứ đừng nói hai người chúng ta gặp phục kích nếu không Thanh Vân sẽ rất lo lắng.”

Diệp Tuyết khẽ gật đầu nói:

“Ta biết rồi ngươi cứ yên tâm.”

Diệt Thiên nhìn vào tay trái của nàng rồi hỏi:

“Vết thương của người đã lành chưa?”

Nàng bĩu môi nói:

“Ta có thuốc tốt nhưng đó không phải thần dược, ngươi chút nữa giúp ta che giấu một tý sẽ không lộ tẩy đâu.”

Diệt Thiên hơi suy nghĩ rồi nói:

“Ta sẽ nói hai người chúng ta do xe gặp vấn đề mà bị té xe khiến tay ngươi bị đau, những việc khác ta giúp ngươi làm thì nàng sẽ không biết đâu.”

Hai người vào sân thì đã thấy Diệt Thanh Vân ngồi đợi, thấy hai người nàng liền hỏi:

“Sao hai người đi lâu thế?”

Diệt Thiên cười nói:

“Nãy giờ có nhiều việc xảy ra lắm vào nhà nấu ăn rồi ta kể cho muội nghe.”

Lúc này đã giữa đêm rồi nhưng ba người không ai muốn đi ngủ cả, Diệt Thiên sau đó có kể thật nhưng lúc về đã cải biên thành té xe. Diệt Thanh Vân lúc biết Diệt Thiên nhận nhiều thưởng như thế thì cười nói:

“May mắn mãi thì cũng phải có lúc gặp xui, hai người chỉ bị xây sát nhẹ thì không sao rồi.”

Thực ra trong lòng Diệt Thiên bấy giờ cũng có một lo lắng đó chính là Thái Vũ và Diệp Long biết mình có dòng máu của Băng Phượng tộc. Cả hai người đều xuất thân từ thế lực lớn thế nên bọn họ nhận biết được thể chất của hắn ta là điều không có gì khó hiểu.

Tại Thiên Long võ quán

Lam Phong trợn mắt há mồm hét lên:

“Cái gì Băng Phượng tộc ngươi không đùa chứ?”

Thái Vũ thở dài một hơi rồi nói:

“Thực sự có huyết mạch của Băng Phượng tộc, ta kiểm tra qua nhiều lần mới đưa ra kết luận như thế. Tiểu từ này còn có cả thế chất đặc biệt nhưng ta chưa có cơ hội để thăm dò đánh phải chờ Thiên Phú thạch.”

Lam Phong hít thở thật sâu rồi nói:

“Thể chất gì không quan trọng nhưng Băng Phượng tộc huyết mạch làm sao có thể lưu truyền ở bên ngoài được cơ chứ.”

Hắn ta híp mắt lại rồi cực kỳ nhỏ giọng nói ra:

“Trừ khi hắn ta là....”

Thái Vũ khẽ gật đầu nói:

“Khả năng cao là như thế, một chút nữa thôi thì con trai của Đại Sư tỷ đã chết ngay trước mắt chúng ta. Ngươi nghĩ xem chúng ta có cách gì bảo vệ tiểu tử này cùng muội muội không?”

Lam Phong cười khổ nói:

“Hai chúng ta bản thân cũng đang bị người giám sát thì bảo vệ được ai, nếu tỏ ra bất thường thì rất có thể còn hại hắn ta nữa. Hay chúng ta nhờ Diệp Long có lẽ hắn ta sẽ giúp được chúng ta không chừng.”

Thái Vũ cười cười rồi nói:

“Ngươi không nhớ vụ cá cược giữa hắn ta cùng người kia sao, ta còn cảm thấy may mắn khi Diệp Long không biết tiểu tử kia là người của Diệt tộc ngươi còn tính nói cho hắn ta biết.”

Lam Phong gãi đầu cười nói:

“Ngày xưa viện trưởng dùng một lần tiên đoán tốn bao nhiêu thọ nguyên nhưng chỉ tiên đoán ra con gái của hắn ta chắc chắn sẽ rơi vào tay của con trai người kia. Người kia thì quá bí hiểm không thể rõ nên chỉ có thể từ đại sư tỷ để phán đoán thôi.”

Hắn ta suy nghĩ cái gì đó rồi nói:

“Có khi nào Diệp Tuyết kể cho Diệp Long nghe sau đó hắn ta sẽ phán đoán ra không nhỉ?”

Thái Vũ lắc đầu nói:

“Diệp Long tên kia tuy có tiếp xúc với người kia rất nhiều nhưng gần như chẳng biết gì về đại sư tỷ. Có lẽ hắn ta cũng có thể nhận ra Diệt Thiên mang huyết mạch Băng Phượng tộc nhưng còn lâu mới đoán ra tiểu tử kia là con của nàng.

Diệp Long lại khá cảm mến tiểu tử kia có thể hắn sẽ là người xúc tiến cho hai người. Ta muốn xem vẻ mặt của hắn khi biết thân phận của Diệt Thiên, tất nhiên là sau khi mọi thứ đi vào quỹ đạo.”

Lam Phong lắc đầu nói:

“Tuyết nhi bây giờ còn quá mức vô tư thế nên khả năng con bé thích một người là quá nhỏ, nếu Diệp Long biết được thân phận của thằng bé trước đó thì sẽ chẳng có chuyện như ngươi nói đâu.”

Thái Vũ bĩu môi vẻ mặt khinh thường nói:

“Ngươi cứ ngồi đây suốt cả ngày thì biết cái gì, nếu ngươi chứng kiến cảnh con bé lo lắng ngồi bên giường dù biết tiểu tử kia sẽ chẳng có chuyện gì thì chắc không nói thế đâu.”

Hai người nói chuyện sau đó bắt đầu không còn gói gọn trong một khuôn khổ cho tới khi Thái Vũ đưa ra một ý tưởng:

“Nếu cứ tập luyện bình thường thì thật sự quá phí phạm thiên phú của tiểu tử kia, huyết mạch của mẹ hắn ta đã thức tỉnh được biết đâu cũng làm được điều tương tự với huyết mạch của cha thì sao.”

Lam Phong cũng gật gù đồng ý:

“Nếu có gì cần ta giúp thì nói chứ đừng bắt ta ngồi ở võ quán mãi như thế này, chán chết đi được.”

Thái Vũ hơi suy nghĩ rồi nói:

“Ta đang nghĩ có lên dùng phương pháp huấn luyện của sư phụ để đào tạo học viên cao cấp hay không, ngươi nhắm mình có bảo vệ được bọn chúng không?”

Lam Phong ánh mắt sáng lên nói:

“Hóa ra ngươi muốn dùng phương pháp kia, có điều như vậy thì cũng phải tạo ra lý do để thu tiền chứ.Dù sao võ quán nguồn thu cũng không thể đứt đoạn được nếu không sẽ mệt với bên trên.”

Thái Vũ vẻ mặt như đã tính trước hết rồi nói:

“Ta cứ nói rằng khảo hạch hai năm sau có khả năng rất cao sẽ ra hạng mục liên quan thế nên tập luyện trước cho học viên còn nguồn thu thì đảm bảo chỉ có tăng chứ không có giảm.

Ngươi cứ báo giá cho họ biết là muốn tham gia khóa luyện tập này thì phải bỏ ra gấp năm lần tiền học phí xem có ai từ chối không. Với lại hứa hẹn mấy thứ khác nhiều lên kiếm cớ thu thêm, ngươi đừng nghĩ chúng ta chỉ kiếm tiền dựa vào mấy cái phòng tập.”

Lam Phong dơ ngón cái vẻ mặt tán thưởng:

“Ngươi quả nhiên rất có con mắt làm ăn, đợi một chút để ta bắt tay vào việc.”

Hắn ta bấm số của Diệp Long đầu tiên, đang nằm ngủ Diệp Long giật mình tỉnh giấc khó chịu mở điện thoại dùng giọng ngái ngủ hỏi:

“Có chuyện gì thế Lam Phong?”

Lam Phong thản nhiên nói:

“Thời gian khảo hạch vào Thiên Phong đang rất gần với lại chúng ta nhận được tin rằng sẽ có khảo hạch sinh tồn. Thái Vũ quyết định mở khóa đào tạo đặc biệt để khiến học viên làm quen trước, nếu không sợ đến lúc đó sẽ có không ít người không đạt.”

Diệp Long lập tức tỉnh ngủ hỏi lại:

“Không phải mấy lão già trong học viện rất ghét chuyện học viên phải sinh tồn khi tu vi còn yếu sao, tự nhiên bây giờ lại cho sinh tồn vào trong phần thi là như thế nào?”

Lam Phong biết chém gió Diệp Long hơi khó nhưng bỗng nhớ đến một chuyện liền nói:

“Ta nghe nói Hoàng Trung của Lam khu đã thành công nhận chức hội trưởng của Thợ Săn hiệp hội thế nên mới có chuyện như thế. Có khi hắn ta sẽ bằng cách nào đó hạn chế thợ săn trẻ tuổi nên mới được mấy lão già kia ủng hộ vì sau này đó sẽ chỉ là một bài tập không hơn không kém.”

Đang nói hăng say thì Lam Phong bị Thái Vũ vỗ vai, đưa quang não đến gần thì thấy nó đang hiển thị thông tin mới nhất xuất hiện cách đây vài chục giây. Khẽ liếc qua rồi hắn mới dõng dạc nói:

“Ngươi mở tin tức ra coi đi Diệp Long rồi ngày mai kêu người mang hai tỷ năm sang cho chúng ta để bọn ta có kinh phí chuẩn bị.”

Diệp Long lướt qua phần tin tức thì cũng thấy được tin tức vừa xuất hiện, Thái Vũ thì dơ ngón tay cái lên rồi khen:

“Lam Phong ta không biết ngươi có khả năng tiên đoán cơ đấy.”

Lam Phong mặc kệ Thái Vũ mở tin mới ra đọc:

“Tổng chỉ huy Thợ săn hiệp hội Hoàng Trung ra luật giới hạn độ tuổi cùng khu vực cho ngươi tham gia chức nghiệp thợ săn. Trước 18 không được tham gia còn từ 18 đến 22 tuổi chỉ tiến vào không quá mười cây số bên trong rừng rậm.

Người nào vi phạm sẽ bị tước đoạt giấy phép hành nghề, người tố cáo vi phạm có bằng chứng sẽ được thưởng nóng. Bộ luật được sự ủng hộ rất nhiều từ các thế lực khác như Thiên Phong học viện, quân bộ và hoàng tộc của một số đại tinh cầu.......”

Đọc xong Lam Phong thở ra một hơi rồi nói:

“Ta bỗng nhiên nghĩ ra thêm mấy khoản thu khá “ hợp lý “ ngươi xem có được không.”

Hai người sau đó nhìn nhau cười đầy gian manh, ông trời cũng giúp họ mà không tận dụng thì phí quá.

Tối hôm đó giới nhà giàu khắp nơi đều tập trung huy động tiền sau khi nhận được cuộc gọi của Lam Phong, trong lúc đó thì Diệt Thiên chẳng biết được vì mình mà nhiều chuyện xảy ra như thế.

Và đó là những chuyện chỉ xảy ra trong một ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.