Đi làm đến muộn là chuyện thường nhưng đi làm muộn không bị ma nữ quản lý bắt mà lại gặp sếp đang ở đây thì Trần Noãn giờ mới trải.
Lúc cô nàng ba chân bốn cẳng nhảy qua cửa bị Thi Nhã Thừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm khiến Trần Noãn sợ đến mức miếng bánh nướng nhân thịt nằm chặn lại trong miệng, không dám cắn tiếp cũng không nỡ bỏ ra, trông rất ngu ngốc.
“Trần Noãn đến muộn rồi nhé.” Triệu Khắc khoanh tay đứng một bên cười nham hiểm.
Trần Noãn cắn đại một miếng rồi nuốt vội, ném phần còn lại vào thùng rác, đưa tay lau miệng qua quýt rồi quay người lại làm mặt nịnh bợ xin lỗi: “Sếp à, em xin lỗi ạ, buổi sáng tắc đường…” Nói chưa xong đã lập tức ngậm chặt miệng cho vụn bánh nướng khỏi bắn ra ngoài.
Thi Nhã Thừa định bảo tắc đường sao cô còn thời gian rảnh đi mua bánh nhưng nghĩ sao lại không nói nữa, gật đầu rồi thôi không nhìn Trần Noãn nữa.
Trần Noãn thở phào, cầm chổi lông gà đi phủi bụi, không quên xót thương cho miếng bánh nướng chân thịt chân giò hun khói mới ăn được vài miếng thôi!
“Này, cô nói xem sếp bị làm sao thế nhỉ?” Triệu Khắc len lén sán lại gần, đánh mắt về phía Thi Nhã Thừa đang ngồi cúi đầu.
“Làm sao?” Trần Noãn không hiểu.
Triệu Khắc lập tức chỉ tay lên tóc.
Trần Noãn nhìn lại Thi Nhã Thừa bèn hiểu ra ngay, nãy giờ bị sợ nên chẳng để ý hôm nay sếp mặc gì, hôm qua cũng mới gặp nên chẳng thấy lạ, chắc Triệu Khắc giật mình lắm.
“Có phải là yêu đương rồi không?” Triệu Khắc hỏi.
“Ha ha ha.” Trần Noãn che miệng cười khan mấy tiếng, “Tôi không biết là ai đâu.”
“Không ngờ sếp đẹp trai thật, không làm diễn viên quả phí của giời.” Triệu Khắc lắc đầu tặc lưỡi.
“Chẳng lẽ tất cả trai đẹp trên đời này đều làm diễn viên hết à?” Trần Noãn nhún vai.
Triệu Khắc nhìn Trần Noãn hoài nghi: “Không phải cô là đứa háo sắc nhất hay sao? Tại sao chẳng có phản ứng gì với sếp thế hả?”
“Tôi đã phản ứng rồi.” Trần Noãn rút di động ra cho cậu ta xem ảnh chụp hôm qua.
“Chà! Cô đã thấy trước rồi à!” Triệu Khắc bỗng dưng nói rõ to khiến Thi Nhã Thừa nhìn qua, cậu ta vội vàng tắt tiếng, cười trừ một cái rồi quay sang lườm Trần Noãn.
“Tôi thấy sếp cũng được đấy, cô ra tay đi.” Triệu Khắc nháy mắt với Trần Noãn mấy cái.
“Nói lung tung, trai đẹp là để ngắm, sếp là để thờ, sao có thể hành động bừa bãi được hả?” Trần Noãn tỏ vẻ khinh bỉ, quay trở lại quầy.
“Chẳng lẽ cô thích bạn trai là một tên xấu xí à?” Triệu Khắc cãi.
“Chỉ cần tôi thích thì cũng không phải là không thể đâu.” Trần Noãn cười.
“Chao ôi, cô thật là nông cạn đến đáng sợ đấy.” Triệu Khắc chùi sạch da gà toàn thân rồi lỉnh đi giúp Thi Nhã Thừa kiểm tra ngọc.
Lại nói về sự thay đổi quá rõ ràng của Thi Nhã Thừa, hôm nay còn một chuyện buồn cười nữa: ông chủ Hồ nhà hàng xóm qua quán chơi, thấy sếp còn quay sang hỏi Trần Noãn rằng: “Người mới của quán các cô à?”
Trần Noãn chưa kịp nói, Thi Nhã Thừa đã ngẩng đầu lên cười: “Ông chủ Hồ.”
Chén trà ông chủ Hồ cầm trên tay suýt nữa thì rớt: “Ái chà, là Tiểu Thừa đấy à?” Nói rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới không nói nổi câu nào.
Thi Nhã Thừa là người trầm tĩnh, bấy giờ cũng thấy ngượng ngùng cười trừ, chỉ thiếu chưa đưa tay lên sờ gáy.
Ông chủ Hồ lúc về vẫn còn ngoái đầu lại nhìn thêm mấy cái, rõ ràng không tin nổi, lắc đầu tự lẩm bẩm một mình.
Có một em gái đi du lịch cùng cha mẹ vào cửa hàng chọn mua đồ lưu niệm còn reo lên với cha mẹ: “Anh trai này thật là đẹp”, Thi Nhã Thừa quay lưng lại trốn, miếng ngọc trong tay không khắc nổi một đường.
Trần Noãn thầy Thi Nhã Thừa đang dùng con dao nhỏ khắc một miếng ngọc chất rất đẹp nên ngó đầu qua hỏi: “Sếp à, anh đang làm đơn hàng đặt ngoài à? Ngọc tốt thế này chắc đắt lắm nhỉ?”
Thi Nhã Thừa ngẩng đầu lên bảo: “Để tặng cho người.”
“Tặng cho người? Ai mà đáng giá thế này? Để tặng cho người con gái trong lòng ạ?” Trần Noãn vừa xót của vừa nháy mắt nói đùa đầy vui vẻ.
Thi Nhã Thừa không ngừng tay, chẳng ứ hử gì, coi như là ngầm thừa nhận rồi!
“Không ngờ sếp thâm tàng bất lộ vậy đấy, là con gái nhà ai vậy ạ? Nói cho em đi, em quân sư cho.”
Thi Nhã Thừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Noãn: “Cô nói xem?”
“Chà, sếp chỉ làm theo ý mình thế này là chưa được đâu, tuy miếng ngọc này rất có giá, sếp gia công thêm nữa thì có thể coi như là vô giá nhưng chắc gì con gái nhà người ta đã thích ạ? Sếp phải xem người ta thích gì đã chứ.” Trần Noãn với tay gọi Triệu Khắc, ra hiệu cho cậu ta nói hùa vào.
Triệu Khắc chống cằm gật đầu.
Thi Nhã Thừa cười dịu dàng, đặt miếng ngọc trong tay sang một bên, ngước nhìn Trần Noãn, dáng vẻ chuyên chú lắng nghe.
Đứng trước sự tín nhiệm lớn, Trần Noãn hơi căng thẳng, nuốt nước bọt, trong đầu đủ thứ lý luận yêu đương quay mòng mòng. Thi Nhã Thừa lại thình lình bảo: “Vậy cô thích gì?”
“Em thích trai đẹp ạ.” Trần Noãn trả lời như đúng rồi ngay.
Thi Nhã Thừa nhìn đầy sửng sốt, đuôi mắt cong cong cười. Triệu Khắc ở đằng sau lắc đầu: “Nông cạn!”
Thấy hai người đều tỏ thái độ, Trần Noãn hơi lúng túng, vội vàng xua tay: “Ôi chao, mọi người đừng có thế chứ, nói thật thì con gái giờ đều thích nước hoa, son môi, đồ trang điểm, không thì là túi xách Chanel. Món quà bỏ công ra làm như sếp đây, tuy ngoài mặt người ta bảo rất cảm động nhưng thực ra không thích mấy đâu, quà kiểu này phải gặp người cùng chung đường mới hiểu được tấm lòng, nếu đem tặng cho một nhà khảo cố học thì còn có thể thảo luận mấy thứ như tuổi ngọc, nơi khai quặng rồi bình luận nọ kia… Nhưng mà người như thế rất hiếm gặp phải không? Hơn nữa vật này rất có giá, đem tặng người ta thì phí quá, đem bán là có thể làm giầu rồi.”
“Nói có lý.” Thi Nhã Thừa gật đầu.
“Thế nên sếp mau đổi ý đi, thật đau lòng chết đi được.” Trần Noãn lắc đầu, đúng lúc đó di động có âm báo, Trần Noãn bèn chạy đi xem.
“Tiểu Noãn Noãn, cuối tuần có định đi leo núi không?” Là giọng trêu đùa của Tạ Bân Sam.
“Bác sỹ Cố có đi không ạ?”
“Đi.”
“Vậy thì đi.”
“OK! Sáng thứ Bẩy xuất phát, có điều em hỏi thử xem Lạc Thủy Hà có đi hay không xem, càng đông càng vui.”
Trần Noãn lập tức tỏ ra khinh thường với cái màn hình điện thoại: “Thủy Thủy chẳng đi leo núi đâu, cậu ấy không thích vận động.”
“Em còn chưa hỏi mà…” Giọng Tạ Bân Sam dài ra, Trần Noãn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt không mấy vui vẻ của đối phương.
“Được, được rồi, em hỏi, em hỏi cho, nếu anh không tin thì có thể đích thân đi hỏi cho chắc nhé.”
Cúp máy xong Trần Noãn mới nhớ ra hôm nay vẫn chưa liên lạc với bác sĩ Cố, lỡ đâu chuyện hôm qua làm anh ta tức quá tuyệt giao luôn thì hỏng.
May mà điện thoại vừa đổ chuông đã có người nghe ngay.
“Bác sĩ Cố à, cuối tuần anh cũng đi leo núi ạ?” Trần Noãn hỏi ngay.
“Ừ.” Giọng nói hình như là rất bình thường nhỉ?
“Leo núi thì cần mang những gì ạ? Ngoài đồ ăn thức uống ra thì còn gì nữa?”
Cố Thanh Thời trầm ngâm một lát, rõ ràng là bất đắc dĩ phải nói: “Giầy thể thao, đồ thể dục, tốt nhất em nên mang theo một bình xịt lạnh giảm đau nhanh. Đồ ăn thì không cần mang nhiều, không khéo không leo nổi, tốt nhất là đừng mang.”
“Ồ, vâng.”
“Ừm, tầm tầm thế thôi.”
“Bác sĩ Cố, em có thể hẹn anh buổi tối ăn cơm cùng nhau được không? Hôm nay anh không trực chứ? Chắc chắn không trực nhỉ?” Trần Noãn hỏi liến thoắng.
“Ừ, không trực.”
“Hay lắm, em cúp máy đây, bái bai, cảm ơn anh.” Nói xong lập tức cúp máy ngay, không để người ta có cơ hội từ chối.
Nói chuyện điện thoại xong, Trần Noãn hít sâu một cái, xoay người lại đụng phải ánh mắt nghi hoặc của Triệu Khắc đang nhìn.
“Nhìn gì mà nhìn?”
“Cô đang yêu à?” Cậu ta hỏi thẳng toẹt.
“Đâu có đâu.”
“Mắt tươi roi rói kia kìa, đã bao giờ thấy cô nói chuyện như vậy đâu hả?” Nói xong cậu ta còn bắt chước giọng điệu vừa rồi của Trần Noãn. Trần Noãn lừ mắt chuẩn bị xông lên bóp cổ cậu ta ngay và luôn.
“Trần Noãn tan tầm có bận gì không? Tôi mời cô ăn cơm.” Sếp từ phía sau đi ra, áo khoác đã cầm sẵn trên tay.
“Dạ? Sếp ạ… Anh không nói sớm! Em mới hẹn người ta mất rồi!” Mắt thấy một đĩa gan ngỗng vỗ cánh bay, lòng Trần Noãn đau như cắt.
Thi Nhã Thừa nhìn Trần Noãn một cái, “ồ” một tiếng rồi ra khỏi cửa.
“Ôi! Gan ngỗng của tôi ơi…” Trần Noãn rên khe khẽ.
“Gan ngỗng gì cơ? Sếp sao lại mời em ăn cơm hả? Liên quan gì đến gan ngỗng?” Triệu Khắc không hiểu gì cả.
“Gan ngỗng có đáng giá không?”
“Đáng giá.”
“Sếp mời ăn cơm có đáng giá không?”
“Đáng giá.”
“Thế còn không phải là gan ngỗng à?”
“Ồ.”
Trần Noãn đi rồi, Triệu Khắc mới sực tỉnh ra, thế cuối cùng là tại sao chỉ mời cô ăn cơm mà không mời tôi hả?
Tạ Đông Sơ đi theo Cố Thanh Thời từ phòng phẫu thuật ra, khẩu trang vẫn chưa tháo: “Thành Thời, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé? Em mới học được món gà kho cô ca đấy, anh nếm thử xem sao nhé?”
Cố Thanh Thời xoay người lại nhìn: “Ngại quá, anh có hẹn rồi.”
Trong mắt Tạ Đông Sơ hiện lên một nỗi thất vọng, chắc chắn là Trần Noãn, hành động nhanh đến đáng ghét.