Tôn Tử nói tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương.
Buổi sáng, Trần Noãn ra đứng chờ Cố Thanh Thời ở cổng khu nhà từ sớm, còn vui vẻ uống thêm một hộp sữa. Tất nhiên khi tên họ Trác đánh xe chạy ngang qua, vẻ khinh bỉ đã được khắc sẵn trên mặt cô nàng, cho dù có gặp tên thần kinh cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng đón chờ nam thần.
Người mà lạc quan quá thì cũng không tốt vì sẽ quên mất chuyện bi quan vẫn có thể xảy ra. Cho nên khi Trần Noãn hớn hở mở cửa xe ra, khi nhìn thấy trong xe đã nhét đầy người và khi thấy Tạ Đông Sơ đã ngồi ở ghế phó lái, mọi sự vui vẻ đều bị tạt nước ướt nhẹp hết, đành phải ngồi chen vào ghế sau, không nói với Cố Thanh Thời một lời. Tuy hôm qua đã nói trước là còn có người khác nhưng thật không ngờ thực tế hôm nay vẫn bị sốc đến vậy.
“Đã ăn gì chưa?” Cố Thanh Thời quay đầu cười hỏi han.
“Chưa ạ.” Trần Noãn tức giận chùi dấu sữa dính trên mép.
Cố Thanh Thời cau mày không hiểu: “Hôm qua không phải đã dặn em phải ăn sáng rồi sao?”
“Cho em này, hôm qua chị nướng bánh waffle, thử một chút đi.” Tạ Đông Sơ quay người lại đưa cho một túi giấy trắng.
Trần Noãn nhìn hai người ngồi ghế trước, xua tay theo bản năng: “Không cần đâu ạ, sáng em không đói, không thích ăn, ăn vào khó tiêu. Cám ơn ạ.”
“Cũng không mang bình xịt à?” Cố Thanh Thời liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Ờm…” Có lẽ không mang thật… Tâm trạng hưng phấn quá nên quên mất… Nhưng mà sao người này nói nhiều thế nhỉ, “Cũng đâu chắc sẽ bị thương, em đâu có yếu thế, hơn nữa nếu có bị sao thì cũng đâu phải lần đầu…”
Cố Thanh Thời rõ ràng không vui lắm, bặm môi không nói gì nữa cả.
Trần Noãn là người nhạy cảm, thấy anh như vậy, trong lòng rất khó chịu, tại sao cô còn chưa thèm giận, anh tức cái gì mà tức chứ? Trần Noãn dỗi luôn, đến lúc tập trung bắt đầu leo núi, Trần Noãn đi cùng với Tạ Bân Sam, không nói thêm câu nào với Cố Thanh Thời nữa.
Thực ra cũng không phải chỉ dỗi mỗi chuyện đó, những người khác thì cho qua nhưng tại sao Tạ Đông Sơ lại đi cùng chứ? Cô ta không có xe thì anh trai cô ta có mà! Còn ngồi ngang nhiên, chẳng biết ngại là gì cả. Giận cả Cố Thanh Thời nữa, người sao hiền lành thế chứ, ai xin đi nhờ cũng cho! Thích cái người này thật bực cả mình!
“Này, chân ngắn, cô không đi với bác sĩ Cố nhà cô à? Sao lại đi cùng bọn này thế?” Lúc dừng nghỉ dọc đường, Trác Nhất đá chân Trần Noãn hỏi, mặt trêu ngươi, đánh mắt về phía Tạ Đông Sơ và Cố Thanh Thời ở đằng xa.
Trần Noãn hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác, ai thèm nhìn Tạ Đông Sơ làm gì! Bản tọa hôm nay không không vui, không rảnh hơi đi tranh giành tình cảm với tiện nhân đó.
“Hừ, coi đi, chỉ có mình cô nhiệt tình chứ người ta có đoái hoài gì đâu phải không? Đã bảo đừng có quan tâm Cố Thanh Thời rồi, bảo cô mắt mù mà cô còn không tin! Để tôi đưa cô đến khám ở khoa mắt bệnh viện bọn tôi nhé!” Trác Nhất thấy đối phương không vui thì càng khoái chí.
“Cậu dám nói thêm câu nữa, coi chừng tôi đá cậu đấy!” Trần Noãn gườm cậu ta một cái rồi đi cướp miếng thạch hoa quả Tạ Bân Sam đang cầm.
“Hừ, đồ vô tâm! Tôi không thèm quan tâm cô nữa đâu!” Trác Nhất cười nhạt.
“Đừng quan tâm thêm nữa! Xin ngài đấy!” Trần Noãn đã bực sẵn còn bị tên này làm cho muốn bạo động đến nơi rồi.
Trác Nhất hếch mặt bỏ đi, Tạ Bân Sam lắc đầu, lại gần hỏi thăm: “Sao thế?” Mắt anh ta nhìn về phía Cố Thanh Thời.
Cái đuôi không đi theo chủ, chủ cũng không đi tìm cái đuôi của mình, thật là quái gở không tả được.
“Cố Thanh Thời là đồ ngốc!” Trần Noãn giận dỗi liếc nhìn đôi nam nữ đang đứng cách đó không xa, “Cẩu nam nữ!”
Tạ Bân Sam bật cười: “Anh nói Tiểu Noãn Noãn nghe này, em giận gì tức gì vậy? Đằng kia là bạn anh với em gái nhà anh đó nhé!”
“Này, anh nói xem, em gái anh có xe của mình sao lại còn cố tình chen chân đi chung xe với Cố Thanh Thời vậy, không sợ người ta cười cho sao!”
“Chuyện này…”
“Còn cả anh nữa đó, anh làm gì sao không đi chung xe với cô ta?”
“Chuyện này… thực ra thì… em mới là người đến sau mà…” Tạ Bân Sam nói cân nhắc từng từ.
Trần Noãn lập tức cứng miệng.
“Cũng có lý…”
“Quan hệ giữa Đông Sơ và cậu ta rất tốt, họ lúc nào cũng đi với nhau.”
Thấy Trần Noãn bỗng dưng ỉu xìu chực khóc, anh ta đành phải đổi giọng an ủi: “Ôi, tên Thanh Thời đó mới chỉ đi cùng con gái nhà người ta thôi mà, em không quan tâm cậu ta, chắc cậu ta cũng ngại nên không đến tìm em đó, da mặt cậu ta mỏng lắm.”
Trần Noãn xị mặt ra, không nói năng gì.
“Hay là em đi nói chuyện với tên đó đi. Cậu ta tốt bụng lắm, nhất định sẽ không làm lơ em đâu.” Anh ta xúi giục.
“Em thèm vào, cứ để anh ấy làm người tốt ai bảo gì cũng đồng ý đi, em mà không chịu được nữa thì sẽ nuốt lời luôn! Dù sao mọi lời hứa hẹn đều là để lừa người hết mà.”
Tạ Bân Sam cười khe khẽ, con nhóc này giận ghê nhỉ?
“Em không thích tên đó nữa à?” Anh ta làm ra vẻ ngạc nhiên.
Trần Noãn không đáp.
“Ha ha, được rồi mà, Thanh Thời là thằng ngốc, em gái nhỏ đừng so đo với ông anh già đấy làm gì, anh nói cho em biết nhé, em giận dỗi với thằng đó thì em chỉ có thiệt thôi, dù sao chỉ cần em bảo một tiếng thì cái gì cậu ta chẳng cho em hết.”
“Em không cần, em chỉ muốn có anh ấy thôi.” Trần Noãn thình lình quay mặt nói nửa nghiêm túc nửa buồn bực.
Tạ Bân Sam đứng hình, cái câu này dù không phải thổ lộ với anh ta nhưng tim anh ta vẫn bất giác đập loạn nhịp, thứ tình yêu cố chấp này… Bỗng dưng anh ta thấy hơi hâm mộ Cố Thanh Thời.
Đường núi ở đây không khó leo nhưng Trần Noãn chỉ quen ăn no mặc ấm, không đủ sức để leo núi, phải nhờ Tạ Bân Sam kéo đi, bước không nổi, không còn hơi đâu thưởng lãm cảnh đẹp non xanh nước biếc, vượn hót chim kêu, hơn nữa trong lòng còn buồn bực, thực sự thấy hối hận vì đã đi chuyến này, quả là đi để hành xác.
Trác Nhất có lẽ đang còn giận nên không đi cùng. Trần Noãn bỗng dưng bất cẩn trẹo chân, nước mắt ùa ra.
“Ôi chao, lớn tướng rồi mà còn khóc nhè à?” Tạ Bân Sam vừa tháo giầy giúp Trần Noãn vừa trêu, “Không sao, ngồi nghỉ một chút vậy.”
Trần Noãn không đáp, ngồi xuống bậc đi, mặc kệ cái nhìn hiếu kỳ của những người đi qua, nước mắt cứ chảy mãi, chốc chốc lại đưa tay lên chùi đi.
Đến tận khi nhìn thấy những ngón tay thân thuộc nắm lấy mắt cá chân xoa xịt thuốc cho mình, Trần Noãn mới ngẩn ngơ đến ngừng cả thở, chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng nước mắt rơi tí tách.
Cố Thanh Thời ngẩng đầu nhìn cô rồi thở dài: “Thôi vậy, anh đi với em vậy, không nghe lời thì cứ không nghe lời đi…”
Trần Noãn bổ nhào qua ôm lấy cổ anh. Cố Thanh Thời thiếu chút nữa là ngã, vội chống người lại, Trần Noãn òa khóc thật to.
“Sao anh không biết là em cuồng khóc đến vậy nhỉ?” Tạ Bân Sam đứng khoanh tay bên cạnh xem.
Trần Noãn “hừ” một cái, mặc kệ anh ta, không thèm nhìn tí nào, Tạ Đông Sơ đang đứng cạnh anh ta.
“Đau lắm hả?” Cố Thanh Thời vỗ về.
“Vâng, đau lắm ạ! Thật đó!”
Tạ Bân Sam cười đểu, vỗ vai chào Cố Thanh Thời, cưỡng ép kéo Tạ Đông Sơ đi.
Tuy đang giữa hè nhưng gió núi lồng lộng thực sự rất mát mẻ, Trần Noãn không muốn đi tiếp, chưa kể chân cũng không đi được nữa rồi.
“Còn muốn đi tiếp không? Anh cõng em.” Cố Thanh Thời hỏi không trúng ý tí nào.
“Không lên nữa.” Trần Noãn ngồi trên bậc đá ăn bánh waffle Cố Thanh Thời đưa. Tuy không thích Tạ Đông Sơ nhưng tay nghề chị ta cũng được, không thể từ chối món ngon đến miệng được.
“Vậy đã đói chưa? Anh đưa em xuống ăn gì đó nhé? Sáng nay em còn chưa ăn gì mà.” Cố Thanh Thời nói.
“Vâng… hình như có hơi đói.”
Cố Thanh Thời cười bất đắc dĩ: “Em đúng là một cô nhóc con.”
Anh quay người, khom lưng xuống, mắt Trần Noãn đỏ hồng nhưng vẫn cười hết sức ngọt ngào, lập tức nhảy lên lưng anh, không cẩn thận tránh cái chân đang bị thương.
Lúc Trác Nhất vội vàng chạy từ trên núi xuống vì nghe nói Trần Noãn thì thấy cô nhóc ấy đang gác một chân trên ghế gặm đùi gà, chẳng còn dáng vẻ khóc sướt mướt rất đáng thương như lời đồn nữa, lập tức cậu ta cảm thấy như đã bị lừa.
Nhưng khi cậu ta nhìn thấy Cố Thanh Thời đang ngồi bên cạnh gắp rau xanh, nấm hương cho người kia thì lập tức nổi trận lôi đình, cái tên ong bướm này sao lúc nào cũng ra tay nhanh thế nhỉ! Bạch tuộc à? Sao mà tay dài quá thế?
“Bản thiếu đói gần chết, chia cho tôi một cái đùi gà đi.” Nói xong cậu ta cầm luôn cái đùi gà duy nhất còn sót lại trên bàn đưa lên miệng cắn một miếng, không thèm đi rửa tay trước.
Trần Noãn tức trợn mắt, miệng đang mắc ăn nên không tiện mắng, đành phải cố nuốt vội cho xong rồi chỉ vào mặt anh ta chửi: “Cậu là quỷ chết đòi à! Sao không tự đi mà mua! Đó là cái đùi cuối cùng của tôi đấy! Bà đây sáng nay vẫn chưa ăn gì! Cậu đền cho tôi ngay!”
Nếu cái chân không bị thương, nói không chừng Trần Noãn đã đứng dậy đánh cho Trác Nhất một trận nên thân.
Cố Thanh Thời ngạc nhiên quan sát hành vi của Trần Noãn, cả ba người lập tức đều lặng ngắt như tờ. Cuối cùng Trần Noãn đau khổ cúi đầu không dám nói tiếp nữa, ăn một miếng rau như nhai rơm, thầm nguyền rủa Trác Nhất trong lòng cả trăm lần.
Trác Nhất đầy vẻ đắc ý, lên mặt nữa đi! Cô dám thế thì tí nữa tên nam thần ong bướm này sẽ bỏ cô ngay. Nghĩ trong lòng thì hay chứ hiện thực thì luôn trái ngược.
Cố Thanh Thời chỉ ngây ra một lát rồi bật cười khe khẽ, giọng nói dịu dàng phát hờn: “Lát nữa mua cho em thêm cái nữa.”
Trác Nhất không nuốt nổi miếng đùi gà đang ăn dở nữa, thật khó ăn quá! Cậu ta làm ra vẻ ghê tởm rồi bỏ đi.
“Là do em bị tức…” Trần Noãn không dám ngẩng đầu lên giải thích.
“Ừ, anh biết.” Cố Thanh Thời gật gù.
“Bình thường em không như vậy! Anh quen em lâu rồi mà, em chưa hề nói tục lần nào!” Trần Noãn hơi ngẩng mặt lên.
“Ừ, anh biết cả mà.” Cố Thanh Thời cười rất tươi.
“Vậy… nãy anh bảo mau cho em thêm một cái đùi gà…”
“…”
“… Được…” Cô gái này có lối tư duy thật khác hẳn người thường…