Điều Bác Sĩ Muốn

Chương 32: Chương 32




Trần Noãn đã đi đến tận chân tòa nhà của tiểu khu rồi mà vẫn chần chứ không muốn lên, cứ cảm thấy kịch bản phát triển có gì đó sai sai.

“Bác sĩ Cố, chuyện này chúng ta bàn lại đã, thế này nhanh quá… Anh còn chưa nói yêu em mà, phát triển như này không đúng trình tự đâu…” Trần Noãn kéo tay Cố Thanh Thời.

Cố Thanh Thời rõ ràng là vội vàng hơn Trần Noãn nhiều, bị kéo tay vẫn ngẩng đầu nhìn lên tầng trên xem nhà người yêu ở đâu rồi mới quay người lại dỗ dành: “Việc này không thể trì hoãn được, anh muốn giải quyết sớm một chút.” Bác sĩ Cố không dám chắc cô nàng phản ứng như hiện tại có hợp lý không nữa. Bình thường con gái theo đuổi anh không phải là chỉ mong anh chịu trách nhiệm hay sao?

Trần Noãn dậm chân: “Em vẫn còn nhỏ mà!”

“Không phải em nói anh đã có tuổi, cần phải mau cưới vợ à?”

Trần Noãn hiện tại rất thắc mắc, không biết có phải lâu nay Cố Thanh Thời vẫn luôn giả ngốc để kiếm lợi không. Tối hôm qua không phải là mình cưỡng ép anh ấy đúng không? Hoàn toàn do anh ấy chiếm thế chủ động đúng không? Hơn nữa trông anh chẳng giống tay mơ gì cả! Kỹ xảo gì cũng rành rẽ!

Càng nghĩ càng thấy sai sai, Trần Noãn cang không chịu lên: “Anh nói thật đi! Có phải anh có mưu đồ bất chính với em lâu rồi phải không, nhân cơ hội em say rượu rồi bắt nạt em!”

Tưởng tượng về một cuộc hôn nhân bình thường của con gái là một tình yêu màu hường sau đó mới thuận theo tình hình tiến tới cầu hôn, rồi một đám cưới lãng mạn, tại sao đến lượt Trần Noãn thì lại bị một chàng thỏ trắng cưỡng ép thế này?

Cố Thanh Thời chống cằm cười: “Rượu là em rót, em cũng là người chủ động trước, nói thật đi, có phải em không muốn lấy anh không?”

“Không phải thế! Rõ ràng em rất thích anh mà!”

“Vậy nhanh lên nào.” Nói xong anh quay lại kéo Trần Noãn đi.

“Nhưng anh có thích em hả! Có phải anh chỉ vì chịu trách nhiệm thôi đúng không?”

Cố Thanh Thời ngượng ngùng quay mặt đi, bàn tay nắm tay Trần Noãn vẫn không buông: “Đương nhiên không phải…”

“Vậy anh nói đi.”

Cố Thanh Thời quay lại nhìn Trần Noãn, mím môi, gò má phớt hồng, rõ ràng là hơi căng thẳng, cuối cùng anh cũng mở miệng nói lí nhí một câu.

Trần Noãn nhìn anh chằm chằm, nhất thời thần kinh căng thẳng quá, không nghe kịp: “Em chưa nghe kịp, anh nói to hơn chút đi.”

Cố Thanh Thời hắng giọng, nói thật to thật rõ: “Rất thích, thích nên mới muốn kết hôn với em.”

Thình lình được nghe lời thổ lộ, Trần Noãn đã quên béng hết những băn khoăn lúc trước, miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai, năm tay anh kéo đi: “Đi nào, chúng mình đi đăng ký kết hôn thôi.”

Từ lúc Trần Noãn bước vào nhà, ông Trần và bà Trần liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Thời, nhìn đến mức soi mói. Con gái bỗng đâu dẫn về một gã đàn ông, chẳng báo trước lấy một câu, vậy nên phải quan sát thật cẩn thận. Còn Cố Thanh Thời thì ngồi khiêm tốn, lễ phép trên sô pha cho hai vợ chồng nhìn thoải mái thì thôi.

Trần Noãn không chịu nổi bầu không khí quái dị này, đành phải dũng cảm mở miệng trước: “Cha, mẹ, đây là Cố Thanh Thời, bạn trai con, nhà anh ấy ở thành phố Song, là bác sĩ khoa ngoại. Hôm nay con đưa anh ấy về ra mắt chủ yếu là vì chúng con muốn kết hôn.”

Hai vợ chồng còn đang mải quan sát gã đàn ông lạ mặt, bỗng dưng nghe con gái nói vậy xong liền giật mình, tròn mắt không tin nổi: “Con nói gì kia?”

“Chúng con muốn kết hôn.” Cố Thanh Thời tiếp lời.

Bà Trần hắng giọng bảo: “Ờ, kết hôn à, chuyện này thì từ từ nói, không phải vội.”

“Chúng con muốn mai đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn trước.” Cố Thanh Thời bổ sung.

Ông Trần đang uống dở ngụm nước liền bị sặc. Bà Trần vốn định nói mấy câu trì hoàn, nghe xong cũng không còn gì để nói nữa: “Thế này… thì nôn nóng quá nhỉ?”

Ông Trần có bản lĩnh hơn, nghiêm túc bảo: “Kết hôn không phải là không thể. Các bác là bậc làm cha làm mẹ mà vẫn chưa được biết tình hình gia cảnh nhà cháu. Tiểu Noãn, con giới thiệu đi.”

“Cha mẹ anh ấy là…” Giờ Trần Noãn mới phát hiện ra mình hoàn toàn không biết cha mẹ Cố Thanh Thời làm gì, lập tức không nói được nữa.

Ông bà Trần liếc mắt một cái liền biết hỏng bét, linh tinh quá rồi!

May mà Cố Thanh Thời hiểu biết nên nhanh chóng tiếp lời: “Cha mẹ cháu đều là bác sĩ đã về hưu, cháu là con trai độc đinh. Nhà cháu có hai chiếc xe, vài căn nhà cũ, bản thân cháu có một căn nhà riêng, nếu cần có thể đổi sang căn nhà khác rộng rãi hơn, tiền gửi ngân hàng thì cháu không chắc lắm…”

Trần Noãn ngồi im nghe, không tỏ vẻ gì ra mặt nhưng trong lòng thì không khỏi lẩm bẩm, anh ấy ngon cỡ vậy đó hả.

Ngay cả ông bà Trần cũng phải tròn mắt, con bé này kiếm được cậu chàng không tồi.

“Nhưng mà bất ngờ quá, cô chú vẫn phải tìm hiểu thêm có phải không nào?” Bà Trần vốn tính ôn hòa, mỉm cười khuyên nhủ.

“Dì à, việc này không vội được.” Cố Thanh Thời nói.

“Vậy thì bảo cha mẹ cháu đến rồi nói chuyện tiếp nhé.” Ông Trần nói rành mạch.

“Chú dì yên tâm, cha mẹ cháu gần đây mới đi du lịch nước ngoài, đợi họ về cháu nhất định báo cha mẹ đến đây thăm hỏi. Có điều cháu muốn lĩnh giấy đăng ký với Tiểu Noãn trước, chuyện đám cưới thì có thể từ từ chuẩn bị.”

“Việc này chớ có vội, dì đi nấu cơm đã, mọi người từ từ nói chuyện đi nhé.” Bà Trần thấy cậu chàng này đã chuẩn bị đối đáp đâu vào đó trước, đành phải tạm lui binh, nói lảng sang chuyện khác, nhanh chân rút lui khỏi chiến trường, “Trần Noãn lại đây giúp mẹ.”

Trần Noãn miễn cưỡng đi theo mẹ vào bếp còn quay đầu lo lắng nhìn Cố Thanh Thời một cái, anh cũng đang nhìn mình trấn an.

Ngồi xổm trong bếp làm rau, bà Trần hỏi: “Hai đứa yêu nhau từ hồi nào? Sao tự dưng lại đòi kết hôn? Nói thật đi, có phải có thai rồi không?”

Trần Noãn giật mình suýt thì ngã ngửa: “Mẹ!”

“Chứ không thì có gì mà phải vội thế?” Bà Trần nghi ngờ nhìn con gái.

“Đương nhiên không phải! Chỉ là anh ấy cảm thấy…” Trần Noãn ngượng ngùng.

“Cái gì?”

“Mẹ, mẹ hứa là không nói cho cha biết nhé.”

“Ừ.”

“Hai đứa con say rượu làm bừa, anh ấy muốn chịu trách nhiệm, buộc con phải kết hôn, mẹ xem giờ là thời nào rồi, anh ấy vẫn cổ hủ như vậy, ôi chao…” Trần Noãn ngoài mặt chê bôi nhưng trong bụng lại rất đỗi tự hào, đúng là người đàn ông tốt mà!

Bà Trần vốn nghĩ là do có chửa, biết chuyện là thế này chắc sẽ không sao nữa phải không? Ai ngờ bà Trần lại tỏ ra vô cùng khiếp sợ nhìn con gái: “Con vẫn còn trẻ, sao chưa kết hôn mà đã ngủ với nhau rồi, đúng là hết hồn.”

“Ôi! Mẹ! Giờ là thời nào rồi, sao mẹ lại cũng giống Cố Thanh Thời thế!”

“Ôi, con giờ học hư thật, xem Thanh Thời kìa, con nhà người ta thật là ngoan.” Trần Noãn thật không tài nào tưởng tượng nổi mẹ lại lật mặt nhanh như vây, mới rồi còn đối xử như người đến cướp con gái nhà này, giờ lại như thể đứa trẻ con nhà người ta trong truyền thuyết!

Trần Noãn không thèm nói nữa.

“Có phải con định không chịu trách nhiệm với con nhà người ta không?” Bà Trần đoán.

Trần Noãn tức anh ách: “Mẹ! Mọi người diễn sai kịch bản hết rồi! Giờ là anh ấy đang đến cướp con gái nhà mẹ đi đó!”

Bà Trần khinh bỉ nhìn con gái: “Mẹ thấy bình thường con lông bông lắm, nào biết chịu trách nhiệm là gì, chắc chắn là định ăn xong cắp đít đứng dậy rồi.”

“Mẹ, mẹ lật mặt nhanh quá thể đáng…”

“Mẹ thấy đã vậy thì hai đứa cứ kết hôn đi. Vốn mẹ còn thấy hơi vội vàng nhưng giờ xem ra thằng bé này không tồi, con phải mau mau lấy chồng đi thôi, mẹ với cha con mới nhẹ người, chứ lỡ không gả chồng được thật thì cái tính trẻ con mãi không chịu lớn này, ai chịu nổi con. Mẹ thấy thằng bé Thanh Thời này tính cách cũng được đấy, thấy nó đẹp trai còn đang sợ nó lăng nhăng, giờ xem ra là một chàng trai có trách nhiệm, sau này có đi khoe với người khác cũng nở mày nở mặt, kết hôn rồi thì nhớ đối xử với người ta cho tốt vào. Học tề gia nội trợ thêm đi.”

Trần Noãn cảm thấy mình sắp bị đuổi ra khỏi nhà mất rồi.

Vì thế, trên bàn cơm, ông bà Trần đã cùng đồng ý chuyện kết hôn vội vàng này. Trần Noãn thật thắc mắc không biết đây có đúng là cha mẹ mình không. Mẹ thì thôi đi, có chuyện gì với cha thế? Cố Thanh Thời đã bỏ bùa mê thuốc lú gì vậy?

Trên bàn cơm, Trần Noãn hoàn toàn bị bỏ rơi, người ta một nhà ba người hòa thuận, vui vẻ, ân cần gắp đồ ăn cho nhau, chẳng ai thèm nhìn mình.

Cơm nước xong, bà Trần liền đưa sổ hộ khẩu cho Trần Noãn, tỏ vẻ con có thể đi được rồi làm cho Trần Noãn chỉ chực khóc! Mẹ à, mọi người thật thiếu trách nhiệm!

Trần Noãn kéo Cố Thanh Thời về phòng mình, lập tức đóng cửa lại, bắt đầu thẩm vấn: “Anh nói đi! Anh nói gì với cha em thế!”

Cố Thanh Thời làm lơ, có thể là hai người ở bên nhau lâu nên da mặt anh cũng trở nên dầy lên rồi, anh mím môi cười, ngồi xuống giường của Trần Noãn: “Em ở phòng này từ nhỏ à?”

Căn phòng này không phải màu hồng công chúa như anh tưởng. Trên giá sách chỉ xếp vài loại chai lọ và sách lịch sử

“Đừng có đánh trống lảng! Đừng có xem phòng em nữa, mau trả lời câu hỏi của em đi!” Trần Noãn kéo mặt anh quay về phía mình.

“Ừ, không nói gì cả, chỉ nói em mang thai rồi, vậy là chú đồng ý ngay.” Anh nghiêm túc đáp.

Trần Noãn tức bốc khói: “Anh anh anh vô sỉ! Có anh mang thai ấy! Cha em sẽ đánh chết em mất! Không không không, nhất định cha sẽ trốn trong chăn khóc thầm! Anh anh anh anh anh!”

Cố Thanh Thời bật cười: “Làm sao có thể.”

“Cha em thương em nhất! Cha nhất định là sợ em khổ nên mới cam chịu đồng ý!”

“Cái này đâu quan trọng, quan trọng là chú đồng ý rồi. Trần Noãn, chúng mình kết hôn đi.” Anh đưa tay kéo Trần Noãn vào lòng, để Trần Noãn ngồi trên đùi anh, ngả người xuống giường, để cho cô nàng nằm trên ngực mình, giọng nói dịu dàng.

Trần Noãn rưng rưng nước mắt: “Anh hư quá, em còn nhỏ thế này anh đã đòi cưới, lỡ cha mẹ anh không thích em thì sao hả, chuyện nội trợ biết phải làm sao, em không biết nấu cơm cũng không biết chăm hoa cỏ gì đâu, em còn sợ trẻ con nữa, làm sao bây giờ…” Càng nghĩ càng buồn, Trần Noãn òa khóc, tâm lý vẫn chưa hề có chuẩn bị gì.

Cố Thanh Thời ôm eo cô nàng, đưa tay chùi sạch nước mắt, dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, cha mẹ anh dễ nói chuyện lắm, em đừng sốt ruột, gì em không làm được thì để anh làm, chịu không?”

“Được rồi… Nếu không được thì em ly hôn!”

Cố Thanh Thời ôm chặt vòng eo của Trần Noãn, học Trần Noãn cắn nhẹ một cái lên mặt đối phương, tỏ vẻ giận: “Em nói gì kia?”

“Anh nghe nhầm đấy, em chẳng nói gì cả!” Trần Noãn vội vàng xin tha, chống ngực anh định ngồi dậy, Cố Thanh Thời lại lật người đè Trần Noãn xuống.

Có lẽ đàn ông đều như vậy cả, một khi đã được ăn mặn thử thì sẽ thật sự biến thành cầm thú, tỷ như bác sĩ Cố lúc nào cũng nghiêm túc, một khi đã động thủ nói chuyện thì liền khiến Trần Noãn không thể ngừng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.