Trong suốt năm ngày tiếp theo, Cường gần như
không rời khỏi cô một bước nào. Anh nấu cho cô ăn, làm việc ngay tại
phòng ngủ của mình. Đến hôm thứ ba, anh còn lái xe đưa cô đi dạo trong
thành phố một vòng. Được Cường chăm sóc mấy ngày, Linh khỏe hẳn ra, sắc
mặt cũng hồng hào trở lại.
Đến ngày thứ sáu, Cường phải chạy tới công ty để giải quyết ít việc tồn đọng. Khi anh về tới nhà thì Linh đã
ra khỏi giường và đang dọn dẹp nhà cửa. Anh vội vàng bắt cô trở lại
phòng, nhưng Linh từ chối, sau đó còn đề nghị anh đưa cô đi siêu thị.
Tối nay cô muốn vào bếp, tự tay nấu nướng cho anh ăn.
Ban đầu
Cường hơi kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng đồng ý. Đợi cô thay bộ đồ anh mới mua, hai người đi siêu thị, vui vẻ giống hệt như một đôi vợ chồng
trẻ mới cưới vậy.
- Anh thích ăn món gì để em làm?
- Được Vua Đầu Bếp tự tay nấu ăn cho, anh còn dám đòi hỏi sao. Em nấu gì anh cũng thích mà – Cường cười.
- Ơ hay… Thì cũng phải nói là thích món gì chứ. Món Tây hay món Ta? – Linh lườm nguýt y như một cô vợ trẻ.
- Em biết mà, anh thích ăn món Việt Nam hơn.
- Chứ không phải tại em nấu đồ Tây dở đó chứ?
- Em mà nấu dở đồ Tây thì hồi ở Cali, anh và em đã không phải chạy đông,
chạy tây để trốn mỗi lần có người tới mời em tới làm đầu bếp cho khách
sạn của họ – Cường phá lên cười.
- Cũng chỉ là học mót được thôi mà – Linh nhún vai.
- Nói mới nhớ, mấy người ở bên đó rất nhớ em.
Linh nghe Cường nói vậy thì chỉ im lặng, không có ý kiến gì. Nhưng Cường đã nhanh chóng đổi chủ đề:
- Hay ăn lẩu nhé!
- Lẩu? Ừm, cũng hay đó. Mấy bữa nay anh toàn bày ra mấy món tôm với thịt, ăn ngấy tới tận răng rồi, tự nhiên thèm rau xanh quá! – Linh gật gù.
- Vậy quyết định ăn lẩu nhé! Em thích ăn lẩu gì?
- Lẩu nấm – Linh nói gần như không tốn thời gian suy nghĩ.
- Ừ, thì lẩu nấm – Cường gật đầu đồng ý.
Cả hai về tới nhà, trong khi Linh bắc bếp chuẩn bị nồi lẩu thì Cường cắm
hoa. Sau đó anh phụ cô nhặt rau. Hai người làm rất vui vẻ, thỉnh thoảng
Cường lại làm trò cười khiến Linh cười không ngừng. Lâu rồi Cường mới
lại có cảm giác vui vẻ như thế. Đây chính là điều mà anh vẫn mong mỏi,
một không khí ấm cúng của gia đình, vợ nấu bếp, còn chồng lăng xăng phụ
giúp ở bên cạnh. Trước đây khi ở Cali, anh và Linh cũng từng vui vẻ như
thế, vui vẻ tới nỗi những người phụ việc trong nhà hàng phải ghen tị.
Bàn ăn thịnh soạn được dọn ra, Cường còn khui một chai rượu vang để hai
người cùng uống. Rượu vang làm Linh đỏ hồng cả má khiến Cường cũng phải
ngây ra.
- À, em định ngày mai trở về nhà bác Phương – Giữa bữa ăn, Linh đột ngột đề nghị.
- Em đã khỏe hẳn đâu? – Cường có một chút không đành lòng.
- Em khỏe lắm rồi – Linh cười – Em phải quay về đó còn chuẩn bị về quê nữa, tuần sau là Tết rồi.
- Bao giờ em rời khỏi đó? – Cường chợt hỏi.
- Chắc là hai, ba hôm nữa. Em cũng không thể cứ thế đường đột đi ngay được.
- Ừ…
- Không biết mấy ngày nay tình hình Như Ý thế nào? – Hôm nay anh vừa gặp Đại, nó nói đã tìm người giúp việc mới rồi – Cường kể.
- Thật sao? – Linh kinh ngạc – Người đó là ai? Có làm được việc không?
- Anh không hỏi kỹ, nghe nói là tìm qua trung tâm giới thiệu việc làm. Một người trung tuổi.
- Mấy người tìm qua trung tâm giới thiệu việc làm chẳng mấy ai đáng tin. Em chỉ sợ lại không chăm sóc tốt được cho Như Ý.
- Em không cần lo, nghe Đại nói thì người này cũng thạo việc lắm, chỉ là…
- Là sao? – Linh tò mò khi Cường bỏ lửng câu nói.
- À… – Cường cười – Nó nói hơi nhớ cô đầu bếp cũ…
Linh lặng thinh trước câu nói nửa đùa nửa thật của Cường.
- Em không tin sao?
- Em không quan tâm. Anh ta mà nhớ em mới lạ đó.
- À, ý nó là nó nhớ những bữa cơm em nấu. Chắc ăn ngon quen rồi, giờ người khác nấu dở quá nên không ăn nổi – Cường cười.
- Làm người, cũng không nên quá kén chọn – Linh gắp tiếp thức ăn cho Cường.
- Anh thấy rất ghen tị với nó, ngày nào cũng được em nấu cơm cho ăn…
- Cô bạn gái anh ta đang hẹn hò cũng nấu nướng khá lắm. Nhưng mà em không thích cô gái này lắm, mặc dù cách ăn nói, cư xử làm người ta nghĩ cô ta hiền, nhưng em lại thấy không phải lúc nào cô ta cũng hiền lành, ngoan
ngoãn như thế.
- Em ghen đấy à? – Cường chống đũa hỏi vu vơ.
- Em lo cho Như Ý thôi vì dường như bác Nguyệt đã chấm chị ta làm con dâu.
- Cũng chưa chắc… – Cường nhún vai.
- Sao không?
- Anh thấy Đại nó đang hẹn hò với một cô gái khác nữa mà. Ở Cô Tô, hai
người họ quấn quít với nhau lắm, đêm nào chẳng tách ra đi riêng. Nghe
nói cô gái này viết văn, xinh đẹp và rất lãng mạn.
Linh tỏ vẻ không quan tâm:
- Anh ta hẹn hò với nhiều người lắm, chẳng biết đâu được, cũng chẳng biết anh ta có thật lòng với ai trong số đó không?
- Đại là bạn thân của anh nên anh hiểu tính nó mà. Cũng chẳng hiểu sao đàn bà, con gái thấy thế mà vẫn bám riết lấy nó?
- Anh ta có tiền, lại có tài ăn nói, đàn bà dù yêu bằng mắt hay bằng tai
thì cũng không thoát khỏi lưới tình của anh ta. Mong là sau này anh ta
cưới được một cô vợ không quá tệ.
- Ừ… – Cường mỉm cười, nhưng
sự thay đổi trong thái độ của Linh sau khi nghe anh nói về Đại đã không
thoát khỏi đôi mắt tinh tường của anh.
Quả đúng như lời Cường
nói, gia đình ông bà Phương đã rối tung lên ngay sau khi Linh vắng mặt.
Bà Nguyệt một lúc phải chăm hai đứa cháu, Lâm đã trở về công ty, ông
Phương phải vào bếp nấu ăn cho cả nhà.
Sang ngày thứ ba, Đại
buộc phải tới trung tâm giói thiệu việc làm tìm thuê một người giúp việc mới. Sau khi lựa chọn kỹ càng, anh đã chọn được một phụ nữ ngoài năm
mươi tuổi. Cũng may, đó là một phụ nữ hiền lành, thật thà, lại có nhiều
kinh nghiệm chăm trẻ con nên anh cũng yên tâm phần nào.
Nhưng
việc khiến anh đau đầu nhất chính là Như Ý bắt đầu biết lạ người, con bé khóc ngặt nghẽo mỗi khi được bà Năm – tên người phụ nữ giúp việc mới –
bế. Phải đến tận hai hôm sau nó mới quen dần và thôi không khóc nữa.
Đúng lúc ấy thì Linh quay về.
Vừa quay về, cô đã vội xin lỗi ông bà Phương vì đi mà không xin phép trước. Bà Nguyệt thấy cô đã khỏe trở
lại thì mừng lắm. Linh lấy lý do đã tới Tết, lại có người thay thế cô
làm ở đây rồi nên sáng hôm sau cô sẽ về quê. Mặc dù bà Nguyệt tỏ ra rất
tiếc nhưng cũng không có cách nào thay đổi được chuyện này nữa.
Cả ngày hôm ấy, Linh chỉ có mỗi việc là chơi với Như Ý. Bà Nguyệt cũng
biết cô gái trẻ này rất lưu luyến cháu nội của bà nên không có ý phản
đối. Dù sao thì từ khi Như Ý về nhà này tới nay, Linh mới là người gần
gũi và chăm sóc con bé nhiều nhất. Linh lo cho cháu gái bà từng miếng ăn giấc ngủ, không nề hà chuyện gì, thậm chí khi nó ốm, người lo lắng nhất không phải là ngưòi trong gia đình bà mà chính là Linh.
Minh đã nghỉ Tết, thấy cô về nhưng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm cô đã khỏe hẳn chưa rồi sau đó lại nhốt mình trong phòng.
Hơn một giờ sáng, Đại chợt tỉnh giấc, trong phòng khách sạn của Tường Vi.
Không hiểu sao tự nhiên trong lòng anh có linh cảm thúc giục phải về nhà ngay. Cơn say của buổi tối chưa tan đi, nhưng Đại vẫn kiên quyết vùng
dậy. Khi anh đang mặc quần áo thì Tường Vi cũng thức giấc, cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi về – Đại trả lời cộc lốc.
- Sao không đợi sáng mai rồi hãy về? – Tường Vi phụng phịu hỏi.
- Ừ… ngủ đi, anh về đây.
Đại đút điện thoại vào túi quần, cúi xuống hôn lên má cô mỉm cười.
- Ngủ ngon, honey.
Tường Vi xụ mặt không nói gì.
Đại lái xe trở về trong tình trạng nửa tỉnh, nửa say, đầu óc mơ màng. Khẽ
khàng mở cửa không để phát ra tiếng động nào, anh định đi lên phòng. Đi
tới chân cầu thang, anh nhìn về phía cửa phòng Linh. Rồi sực nhớ ra, giờ người ở trong căn phòng đó không phải là cô gái ấy nữa, anh tự cười
giễu mình rồi lại nặng nề cất bước.
Mở cửa bước vào phòng của
Như Ý, trong ánh đèn ngủ mờ mờ, Đại thấy một người đang nằm trên giường
cùng con gái anh. Cứ nghĩ đấy là bà Nguyệt nên Đại không dám bước vào
nữa, sợ làm mẹ thức giấc. Nhưng rồi bước chân anh khựng lại.
Người đó là Linh.
Đại cứ đứng như trời trồng, dường như anh bối rối không biết phải làm gì
tiếp theo. Không hiểu sao đột nhiên anh lại nhớ tới cái đêm Linh bị sốt
và ngủ trong lòng anh. Anh muốn tới hôn con gái mình, nhưng lại sợ làm
Linh thức giấc. Anh cũng không muốn đi ra vì rất muốn nhìn Linh thêm một chút nữa.
Bỗng Linh tỉnh dậy, hơi giật mình khi thấy có người đang đứng giữa phòng. Sau khi nhận ra Đại, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- À, ừ, anh mới về, vào nhìn Như Ý chút – Đại gãi đầu giải thích.
- Như Ý ngủ rồi, mai anh hãy sang đi – Linh bật dậy.
- Em khỏe hẳn chưa?
- Em khỏe hẳn rồi. Sáng mai em về quê sớm.
- Mai à? Nhanh vậy sao? – Đại lẩm bẩm như tự hỏi.
Dù Linh đang mỉm cười nhưng anh vẫn nhìn thấy trong mắt Linh có một chút
buồn. Đại vội quay gót bước đi nhưng khi Linh định khép cửa lại thì anh
bất ngờ vươn tay túm lấy cánh tay Linh, kéo cô ra ngoài bằng một động
tác vô cùng dứt khoát.
Khi Linh còn đang bất ngờ, anh đã cúi xuống, phủ lên môi cô một nụ hôn tham lam.
Linh đờ cả người vì hành động táo bạo này. Cô cắn chặt răng, cố đẩy anh ra
nhưng hai cánh tay Đại vẫn ôm chặt lấy cô, thậm chí càng lúc càng siết
chặt hơn nơi bờ eo mảnh mai đó. Anh kéo cô dán chặt vào người mình, tới
nỗi cả hai có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, khiến cô không tài
nào giãy dụa được. Mùi rượu, mùi thuốc lá và cả mùi của cơ thể đàn ông
phủ hết tâm trí Linh. Anh vẫn đang ngấu nghiến hôn đôi môi cô giống như
thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời. Nụ hôn mãnh liệt và cuồng
nhiệt tới mức cuối cùng Linh phải đầu hàng cảm xúc, đầu hàng trái tim
mình. Dù không quá tự nguyện, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng nửa lý trí
còn sót lại, nửa kia đã chìm hẳn vào trong những rạo rực đang bùng nổ
nơi trái tim của hai người.
Linh run rẩy nép sát vào người Đại,
để mặc anh dắt cô đi qua những cung bậc cảm xúc trong nụ hôn bất tận ấy. Đến tận khi cô khẽ kêu lên vì cảm thấy môi đang bị Đại cắn chặt thì cả
hai mới bừng tỉnh. Nhưng đôi tay Đại vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Trong hơi thở đầy mùi rượu, anh thì thầm vào tai cô một câu khiến Linh
run bắn cả người:
- Anh yêu em mất rồi!