Bữa cơm gặp mặt giữa hai gia đình cuối cùng cũng kết thúc. Trước khi tiễn cả nhà Huyền ra về, Đại cũng xin được số của cô
gái xinh đẹp ấy. Gia đình cô có vẻ hoàn toàn ưng ý về Đại, và bản thân
Huyền cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn rất đàn ông của anh. Cô cười rất tươi khi anh hứa hẹn sẽ gọi cho cô vào tuần tới.
Khi mọi người đều rời đi hết, Đại nhờ Linh pha cho mình một tách cà phê rồi ra ngoài vườn ngồi hút thuốc.
Hút hết nửa điếu thuốc thì Linh mang cà phê ra cho anh.
- Em thấy bữa ăn hôm nay thế nào? – Đại hỏi.
- Hai bác khen rất ngon, có vẻ rất ưng chị Huyền.
Đại bật cười:
- Anh đang hỏi em cơ mà, còn khẩu vị của bố mẹ anh đơn giản lắm.
- Em cũng thấy ngon – Linh chần chừ một chút rồi đáp – Chỉ có món nem, nước chấm chưa đạt lắm.
Thấy Đại nhìn mình mỉm cười, cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao anh lại cười ạ?
- À, tự nhiên anh nhớ tới một người. Người này, trong một cuộc thi nấu ăn lớn ở Việt Nam, đã có một bài thuyết trình hùng hồn về nước mắm Việt
Nam. Cũng nhờ có bài thuyết trình đó mà món ăn của cô ấy đạt giải đặc
biệt, thậm chí còn được cấp học bổng du học nữa.
- Ồ, thế ạ?
- Có lẽ em cũng biết họ đấy.
- Em gái chị Nhật Lệ? – Linh ngạc nhiên.
- Ừ. Anh cũng chỉ nghe nói vì khi đó anh đang đi công tác ở miền Nam,
nhưng nó khiến cho nhiều người có một cái nhìn khác về ẩm thực Việt Nam, đặc biệt là nước chấm ăn kèm. Món nem hôm nay thực sự chưa đạt chính vì nước chấm pha chưa phù hợp.
- Dạ… thôi, anh uống cà phê đi, em phải vào dọn bếp đây.
Đại gật đầu rồi nhìn theo bóng Linh khuất dần sau đám cây cảnh, gương mặt
anh từ tươi cười chuyển sang vẻ trầm ngâm, hai hàng lông mày hơi chau
lại.
Cũng đã một năm rưỡi kể từ khi Nhật Lệ đột ngột biến mất,
biến mất một cách khó hiểu, giống như cô đã hoàn toàn tan biến vậy.
Trước khi anh đi công tác, cô còn vui vẻ hứa rằng sau khi anh trở về sẽ
nấu cho anh món vịt om sấu mà anh thích nhất. Vậy mà lúc anh về, cô đã
đi, vội vàng tới mức Tuyết – con chó mà cô yêu quý nhất cũng không mang
theo. Hơn một năm trời, anh dùng mọi cách để tìm cô nhưng hoàn toàn vô
ích. Thậm chí anh đã bí mật dò hỏi tận nơi cô em gái của cô đang sinh
sống ở nước ngoài nhưng cũng không có tin tức gì. Cô nói với bố anh rằng cô đi chữa bệnh, anh biết đó chỉ là lời nói dối. Cô sẽ không vội vã rời đi nếu chỉ là vấn đề bệnh tật.
Rốt cuộc là cô đã đi đâu? Và tại sao lại đi nhanh như thế, một lời chào dù chỉ qua giấy cũng không để lại cho anh?
Sự ra đi của Nhật Lệ không chỉ khiến cho nhà hàng của anh một phen tán
loạn, mà chính anh cũng không dễ dàng tiếp nhận sự thật đó trong một
thời gian dài. Cô không chỉ đơn thuần là nhân viên của anh, mà còn nhiều hơn thế. Cô không tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng cô luôn lo lắng và
chăm sóc anh như một cô vợ trẻ. Hai người còn là hàng xóm nên cô thường
xuyên nấu cơm cho anh ăn cùng. Khi anh đi công tác xa, cô sang dọn nhà
cho anh. Những cô bạn gái của Đại khi ấy còn tưởng anh sẽ cưới Nhật Lệ
nên lúc nào cũng ghen tuông ra mặt, thậm chí còn tìm mọi cách tách hai
người ra khỏi nhau. Nhật Lệ đối với những trò trẻ con đó chỉ cười, đơn
giản vì cô không yêu anh. Cô không hào hứng gia nhập vào cuộc tranh
giành ngớ ngẩn đó. Hai người luôn duy trì với nhau một khoảng cách rất
gần, nhưng cũng đủ xa để Đại không bao giờ chạm tới trái tim cô được.
Vậy mà Nhật Lệ cứ thế ra đi, một cách lặng lẽ, giống như cô chưa bao giờ
xuất hiện trong cuộc đời này, chưa bao giờ xuất hiện trước mắt anh.
Chuông điện thoại reo vang kéo Đại từ trong suy tư về với thực tại. Một số điện thoại đẹp và lạ.
- Hello ông bạn! – Một giọng nam vang lên vui vẻ ở đầu bên kia.
- Xin lỗi, ai vậy? – Anh nhíu mày trước giọng nói có phần xa lạ này.
- A… Chắc đi lâu quá rồi nên ông quên mất tôi phải không? Chiến hữu một thời đây mà.
- Hả? – Đại sửng sốt ngồi thẳng dậy, một khuôn mặt điển trai hiện lên trong đầu – Cường à?
- Thế ông nghĩ là ai?
- Sao nghe nói ông cưới vợ, định cư bên kia luôn rồi mà? Về bao giờ thế? – Đại tươi cười hỏi lại.
- Vợ nào? Lấy vợ Tây làm sao mà chịu nổi, về lấy vợ Việt Nam cho lành ông ạ! Má mì gọi về liên tục, không về không được.
- Ha ha… Vậy là đối thủ một thời của tôi đã trở lại. Ông rảnh không, làm vài chén mừng hội ngộ chứ nhỉ? – Đại đề nghị.
- Một chút thôi hả, thế thì không đi đâu.
- Vậy như cũ, ai say trước người đó trả tiền.
- Thế còn nghe được – Cường cười – Vậy hẹn ông ở quán bà Năm đối diện cổng trường mình nhé!
- Ok. Tôi cũng thích bia ở quán đó.
Nói chuyện một hồi, Đại đặt điện thoại xuống bàn, cũng không có ý định đứng dậy ngay mà tiếp tục bình thản uống cà phê. Sự trở về của Cường làm anh có chút suy tư.
Cường là bạn học cũ, chiến hữu, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh của anh trong cả học tập cũng như làm ăn sau này.
Cường và Đại bắt đầu học cùng nhau khi vào cấp hai. Nếu như Đại là con nhà
lính thì Cường lại là con của một ông chủ giàu có. Nếu như ngày nào Đại
cũng cùng bạn bè đạp xe tới trường thì Cường có ô tô đưa đón hẳn hoi.
Nếu như vừa ra trường, Đại đã phải lo kiếm sống, đi lên từ hai bàn tay
trắng thì Cường lại chẳng phải bận tâm nhiều những điều đó, có thể hiển
nhiên ngồi vào ghế giám đốc của một công ty con trong tập đoàn của gia
đình mà không sợ ai dị nghị gì. Mặc dù hai người có hoàn cảnh gia đình
tương đối khác nhau nhưng Đại và Cường đã chơi với nhau suốt những năm
tháng đi học cho tới tận khi Cường ra nước ngoài hồi bốn năm về trước.
Bốn năm đã qua đi. Sau bốn năm, Đại trở thành một ông chủ trẻ thực sự, anh
không biết Cường đã tiến xa tới đâu rồi? Đại chưa bao giờ nhìn Cường như một gã công tử sống nhờ vào tài sản của bố mẹ. Anh đánh giá cao khả
năng kinh doanh, sự nhạy bén và khối óc tuyệt hảo của Cường mà anh đã
biết rõ trong những ngày hai người cùng bắt tay kinh doanh thời cấp ba
và khi vào đại học. Mặc dù khi ra trường, Đại quyết định tách ra, lĩnh
vực anh chọn cũng gần như đối đầu với gia đình Cường, thế nhưng hai
người vẫn duy trì mối quan hệ nửa bạn, nửa đối thủ, ngấm ngầm kìm hãm
lẫn nhau.
Trong tâm trí của nhiều học sinh cùng thời với hai
người thì ấn tượng về cặp kì phùng địch thủ này rất sâu đậm. Họ nổi
tiếng từ thành tích học tập, các hoạt động thể thao tới những trò quậy
phá, nghịch ngợm không giống ai của mình.
Bốn năm trước, Cường
đột ngột tuyên bố ra nước ngoài làm ăn. Anh có nghe nói là Cường có mở
một nhà hàng Việt ở California. Không ngờ ngày hôm nay Cường lại đột
nhiên trở về.
Đại dúi điếu thuốc đã cháy hết vào hộp gạt tàn và đứng dậy. Trên bàn, cốc cà phê đã tan hết đá, lõng bõng nước.