Ngay bữa trưa ngày hôm sau, Cường cùng với trợ lý của mình tới nhà Linh. Cô xin nghỉ buổi sáng mà không nói rõ lý do nên anh lo cô bị ốm. Khi thấy Linh đang ngồi ở ghế salon, Như Ý
ngồi chơi ở bên cạnh, Cường thấy nhẹ cả người. Cứ có chuyện gì liên quan tới Linh là anh lại không kiểm soát được cảm xúc.
- Em xin lỗi
vì đã nghỉ đột xuất thế này. Nhưng tại bác Ngân và anh Kiên về quê nên
em không biết gửi Như Ý cho ai nữa – Linh cảm thấy hơi áy náy khi thấy
vẻ mặt của Cường.
- Đứng trên cương vị một ông chủ, anh có thể
sẽ trừ lương tháng của em. Nhưng nếu em không làm thế thì đã không phải
người anh yêu – Cường đặt Như ý vào lòng mình, giữ con bé để Linh đút
bột cho nó.
- Nhà ông bà nội của Như Ý đang xảy ra nhiều chuyện quá, em lo không có ai chăm sóc cho nó nên…
- Không cần giải thích, anh hiểu mà – Cường mỉm cười – Anh đang định bảo
em đưa Như Ý về quê nghỉ ngơi một thời gian. Các ông, các bà ở quê chắc
cũng muốn gặp nó lắm. Từ sau khi Nhật Lệ mất, nó không phải lúc nào cũng có cơ hội về thăm quê ngoại.
Linh hơi sửng sốt trước đề nghị
này của Cường. Với tính cách bình thường của anh, Cường sẽ tìm mọi cách
để trói cô lại gần anh mới đúng chứ, sao lúc này lại đề nghị cô về quê
nghỉ ngơi được? Anh đang suy tính gì, hay anh thực sự quan tâm tới Như
Ý?
- Sao, anh nói gì không đúng à? Hay em không thích về quê? –
Cường mỉm cười hỏi lại khi thấy Linh đang nhìn mình với vẻ không thể tin được.
- Hình như trong hợp đồng lao động không cho nghỉ kiểu
này đâu ạ! Anh có là ông chủ cũng không nên dung túng cho nhân viên như
thế chứ? – Linh nói nửa đùa nửa thật.
– Anh muốn dung túng cho
em đấy, ai dám nói gì sao? – Cường nhún vai – Em cứ về nghỉ một thời
gian đi. Nghỉ đến bao giờ em chán thì thôi. Sau này anh cưới em rồi, anh sẽ không cho em xa anh nửa bước đâu.
Linh hơi gượng gạo khi Cường cứ tự nhiên vuốt tóc mình ngay trước mặt người trợ lý đang ngồi ở ghế đối diện.
- Tới đây anh rất bận, sợ không có thời gian quan tâm em được. Thà rằng
cứ để em về quê với người nhà một thời gian cho thoải mái. Lúc nào em đi thì lấy xe của anh về, anh sẽ đi xe công ty.
- Không cần đâu, em đi xe khách về là được rồi. Như Ý còn nhỏ, không ngồi một mình một ghế được – Linh lắc đầu từ chối ngay.
Cường gật đầu, hôn lên hai má Như Ý rồi đứng dậy ra về.
Linh ngẩng đầu nhìn theo bóng Cường. Cô có cảm giác anh đang có điều gì đó
giấu cô. Với thái độ của Cường dành cho Đại gần đây, cô biết anh đang
ghen. Anh biết tình cảm của cô dành cho Đại, nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy
cô khi cô đồng ý quay lại với anh. Đó không phải là tính cách của Cường, một công tử từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa giàu sang. Không phải gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng nên tình yêu của anh càng ích kỷ
hơn những tình yêu khác rất nhiều.
Dưới sân chung cư, chiếc xe
chuyển bánh từ từ. Cường ngồi khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ
đễnh nhìn ra dòng người hối hả bên ngoài. Bây giờ đang là giữa trưa
nhưng là cuối xuân nên thời tiết vô cùng dễ chịu. Trời không có nắng,
gió nhẹ thổi, thời tiết không nóng cũng không lạnh. Từng dòng xe chạy
dài trên phố, tiếng còi inh ỏi, những cửa hàng, biển hiệu san sát, vun
vút trôi qua trong tầm mắt Cường.
- Giám đốc, làm thế có được không? Đằng nào cô ấy cũng sẽ biết thôi mà.
- Tôi làm thế không phải để cô ấy không biết. Tôi cần gì phải sợ những
chuyện như thế – Cường quay sang nhìn trợ lý của mình, cười nhạt.
- Linh là một cô gái quá lương thiện, cô ấy sẽ không chấp nhận được nếu biết cậu làm thế đâu.
- Cô ấy rất biết điều. Sống ở nước ngoài mấy năm, anh nghĩ cô ấy hoàn
toàn thuần khiết, ngây thơ sao?! Không đâu, cô ấy là một người khôn
khéo, cũng rất giỏi tính toán, biết suy tính thiệt hơn. Trên đời này,
không có tình yêu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cô ấy dù thế nào
rồi cũng sẽ thuộc về tôi. Đàn bà là thế, họ luôn chạy về phía nơi mà họ
cảm thấy mình được che chở. Không có người đàn bà nào chịu đứng ra che
chở cho đàn ông mãi được đâu. Nhất là với người tâm trí cao vời như
Linh, cô ấy sẽ đi theo một kẻ sa cơ hay sao?
Cường nói một hơi dài rồi lại khoanh tay nhìn ra cửa kính.
- Tôi để cô ấy về quê chỉ vì không muốn khi tôi quá tập trung vào kế hoạch của mình, có kẻ lởn vởn quanh chân cô ấy thôi.
- Cứ đà này, cậu ta làm gì còn thời gian mà quanh quẩn bên Linh được chứ. Nghe nói dạo gần đây cậu ta chỉ ngủ được ba tiếng mỗi ngày. Chẳng mấy
mà cậu ta sẽ sụp đổ. Lại thêm chuyện ở nhà nữa…
- Như thế chưa đủ… – Cường lắc đầu.
- Chưa đủ?
- Ừ, chưa đủ.
Câu cuối này của Cường nhỏ dần. Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng của người trợ lý, anh mới quay về với câu chuyện cũ.
- Nhưng phải công nhận là cậu ta rất giỏi. Đối phó với một người bãn lĩnh như thế, chúng ta sẽ phải vất vả đấy.
- Anh không tin là tôi sẽ thắng sao? Cường nhếch miệng cười, vẻ lạnh lùng trong giọng nói tràn cả ra không gian xung quanh trong chiếc xe.
- Cậu biết là tôi không có ý đó mà – Người trợ lý điềm tĩnh trả lời.
- Cậu ta bản lĩnh thì sao? Cậu ta vẫn có vô số điểm yếu. Mà điểm yếu lớn
nhất của cậu ta chính là gia đình. Vì cậu ta có bố mẹ thương yêu chăm
chút từ nhỏ, có anh em đoàn kết một lòng, nên cậu ta không biết thế nào
là tranh đấu thực sự, là chiến tranh thực sự, là tàn nhẫn thực sự. Không có những cái đó, cậu ta không bao giờ thắng nổi trên thương trường, hay ít ra là thắng nổi tôi. Cậu ta chưa từng phải nhìn thấy cha mẹ phản bội lẫn nhau, chưa từng phải đấu đá với anh em trong nhà để giành được
quyền làm chủ, để không bị đối phương đè đầu cưỡi cổ… Không trải qua
những cảm giác đó, làm sao cậu ta có khát vọng vươn lên. Không đấu tranh sinh tồn hoặc mục đích quá yếu ớt thì sẽ sớm thất bại mà thôi.
- Người ta vẫn nói tam nam bất phú, là anh cả, có một thằng em bất tài và một thằng em phá phách, phải gánh vác một gia đình như thế, cậu ta hẳn
là vô cùng mệt mỏi?
- Chính vì bị gia đình kéo lại, nên cậu ta
sẽ mất đi sự dứt khoát, đến một lúc nào đó, khi phải lựa chọn giữa tình
yêu và tình thân, để rồi xem cậu ta sẽ lựa chọn thế nào… Một kẻ chưa
từng thất bại trên thương trường, một thiên tài kinh doanh được bao
người ngưỡng vọng, có lẽ cậu ta đã sớm sinh ra sự tự mãn trong lòng rồi
cũng nên. Điều đó càng giết chết cậu ta sớm hơn. Và cuối cùng, tôi sẽ
chứng minh cho cậu ta thấy, không có sự trung thành vĩnh viễn mà chỉ có
lợi ích vĩnh viễn. Tôi đang tưởng tượng xem cậu ta sẽ ra hình dạng gì
khi bị người đàn bà của mình phản bội, bị bạn thân phản bội và bị chính
nhân viên của mình phản bội…
Người trợ lý rùng mình một cái khi
bất chợt bắt gặp nụ cười tàn độc trên gương mặt tuấn tú và luôn ấm áp
như gió xuân của Cường. Là người theo Cường chưa lâu, nhưng anh ta hiểu, đằng sau vẻ mặt hiền hòa ấm áp đó là một tâm hồn vô cùng phức tạp và
khó đoán biết.