Đại vừa đi vừa suy nghĩ về Tường Vi.
Không phải anh không nhận ra tình cảm của cô dành cho mình. Có lẽ ngay
từ đầu, anh không nên đi quá xa với Tường Vi như thế này. Tường Vi là
một cô gái ngoan và yếu đuối trong tình cảm. Anh coi cô như một người
tri kỷ hơn là một người tình chỉ để thỏa mãn những thèm muốn nhục dục.
Thế nhưng, rốt cục hai người lại không thể tránh khỏi mối quan hệ này.
Tường Vi không ngần ngại cho đi, còn anh cũng chẳng phải quá quân tử mà
từ chối. Thế nhưng, anh lại không muốn Tường Vi yêu anh. Anh không muốn
kết thúc mối quan hệ tình bạn thân thiết với cô, nhưng nếu cô còn tiếp
tục yêu anh, có lẽ cô sẽ rất bất hạnh.
Đại không đánh đồng Tường Vi với những cô bạn gái khác của mình. So với họ, Tường Vi quá đơn
thuần, chưa đủ dạn dĩ và không nhiều tính toán. Những cô gái kia đều
ngấm ngầm tính toán để chiếm hữu anh, còn cô gái nhỏ này thì lại luôn
giữ khoảng cách, cố gắng che giấu tình cảm chỉ vì sợ mất anh. Đúng là
ngốc nghếch!
Thực ra, trong thâm tâm anh, nếu được lựa chọn
người có thể cưới trong số những cô bạn gái của anh, anh sẽ chọn Tường
Vi. Nhưng Tường Vi lại là người chưa thích hợp với cuộc sống gia đình và hôn nhân, không thể trói chân cô vào những việc như vậy. Anh không yêu
cô, nhưng anh tôn trọng ước mơ, tài năng của cô, nên chắc chắn anh sẽ
không để những toan tính cá nhân của mình làm ảnh hưởng tới sự nghiệp
của cô mà anh biết rồi đây sẽ rất rực rỡ.
Tường Vi lúc này như
viên ngọc chưa được mài giũa, như một nụ hoa chưa tới lúc phô ra vẻ đẹp
rực rỡ. Cô cần thời gian để bay lên và không đáng bị anh trói chân ở mặt đất như thế.
Vừa đi vừa suy nghĩ, khi sực tỉnh lại thì Đại đã
thấy mình đi về tới gần nhà. Mà điều kéo anh khỏi suy nghĩ ấy là một
người đi ngược chiều.
Đại vừa kinh ngạc lại cảm thấy như mơ khi
nhìn gương mặt đầy những nét quen thuộc ấy. Kinh ngạc vì sự lột xác khó
tin ở ngoại hình, kinh ngạc vì thời điểm cô xuất hiện, và kinh ngạc cả
vì có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng, cô sẽ xuất hiện trước mắt mình
như thế.
Cô gái ấy cũng đang ngây ra nhìn anh, có lẽ cô hoàn
toàn không ngờ sẽ bị anh bắt gặp khi đang đứng lặng trước ngôi nhà của
anh như một con ngốc.
Cả hai người cứ đứng chôn chân tại chỗ,
bốn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều đọc được ở trong mắt của người
kia sự bối rối khó tả, lại có chút gì đó ngại ngùng khó nói thành lời.
Cuối cùng, Đại là người cất tiếng trước:
- Em đến tìm Minh sao?
- Ừm, à không, em có việc đi ngang qua đây nên định vào thăm bé Như Ý thôi – Linh vội giải thích.
- Vào giờ này sao? – Đại nhìn đồng hồ, ngạc nhiên hỏi lại.
- Em tới được một lúc rồi.
- Sao không bấm chuông. Giờ này thì cả nhà ngủ hết rồi – Đại đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà đã tắt hết điện và nói.
- Em biết nên em đang định ra về. Chắc lúc khác em sẽ ghé thăm cháu – Linh nói và định bước qua anh.
Tất nhiên là Đại không muốn điều đó xảy ra. Từ giây phút gặp lại cô ở con
đường này, anh hoàn toàn không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh nữa.
- Để anh đưa em về – Đại giữ tay cô lại, đề nghị.
- Em tự bắt taxi được mà. Anh cứ vào nhà đi! – Linh giật mình vì sự đụng
chạm bất ngờ ấy, cô vội vàng lùi lại để thoát khỏi bàn tay anh.
Nhưng Đại vẫn không buông tay.
Mặc dù không muốn Đại biết thêm gì về bản thân, nhưng khi nhìn vào ánh mắt
đen, dữ dội và nghiêm khắc của anh, Linh hoàn toàn mất đi ý thức phản
kháng. Cô đành gật đầu buông xuôi, đồng ý với đề nghị đó của Đại.
Thấy Linh gật đầu, Đại mới mở cổng đi vào và lái xe ra ngoài. Đợi cô ngồi
yên ổn trên ghế trước, Đại chỉnh điều hòa cho ấm hơn sau đó mới nổ máy
cho xe chạy.
Sau khi đọc cho anh tên phố, Linh ngồi im không nói gì, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ ước sao mình có thể vô hình trước
mắt Đại thôi. Nhưng cô càng cố tỏ ra im lặng thì Đại càng không muốn,
anh không ngừng quay sang nhìn cô gái xinh đẹp và kỳ lạ này. Cuối cùng,
dường như không nhịn được thêm nữa, anh lên tiếng để phá vỡ sự im lặng
ngượng ngùng khó chịu giữa hai người:
- Sao em lại lên lại Hà Nội? Đang làm gì rồi?
- Em làm phụ bếp – Linh đáp gọn lỏn giống như đã chuẩn bị sẵn các câu trả lời để đối phó với anh.
- Phụ bếp. Em đang học việc ở đâu thế?
- Ở một trung tâm dạy nấu ăn thôi.
- Qua nhà hàng của anh đi, anh sẽ sắp xếp cho – Anh đề nghị.
Nhưng ngược lại với kỳ vọng của anh, Linh từ chối rất thẳng thừng:
- Không cần đâu. Ở chỗ này cũng rất tốt.
- Ừ. Minh nó đã biết em lên lại Hà Nội chưa? Bố anh không nhốt nó nữa rồi. Từ tuần này Minh sẽ đi thực tập.
Thấy Đại hỏi đến Minh, Linh lại im lặng. Cô không thể giải thích gì với anh
về chuyện giữa cô và Minh được. Chẳng lẽ tự nhiên lại đi khai báo rằng
Minh có tình cảm với cô, còn cô thì không ư? Mà chắc gì Đại đã quan tâm
tới chuyện đó, kể ra thì thật vô duyên.
- Em cũng không liên lạc với anh ấy nên không biết. Mà dạo này hai bác có khỏe không ạ? Bé Như Ý nữa?
- Bố anh khỏe, còn mẹ anh cũng mới ốm dậy – Đại cười sau đó mở điện thoại và đưa cho Linh thấy ảnh con gái anh trong đó – Đây là hình Như Ý mới
chụp hôm Tết.
- Lớn nhanh thật.
- Ừ, nhưng dạo này không tăng cân nữa. Từ khi mẹ anh ốm tới giờ nên cả nhà không tập trung chăm
bẵm được cho con bé. Anh đang tính kiếm cho nó một người mẹ đây.
Đại vừa nói vừa quay sang nhìn Linh, muốn xem thái độ của cô như thế nào, có giống với Tường Vi hay không?
Tĩnh lặng.
Như mặt hồ thu không gợn sóng.
Như rừng cây im ắng không một trận gió lay.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Vẻ mặt của Linh khi đón nhận thông báo này của anh có thể so sánh như thế. Giống như Nhật Lệ trước đây, cô đón nhận nó hời hợt, hờ hững, như thể
việc đó không hề liên quan tới mình.
Nhưng Đại không tin rằng
Linh hoàn toàn thờ ơ và bình thản như thế, anh chỉ nghĩ cô biết khống
chế cảm xúc một cách hoàn mỹ mà thôi. Nếu cô không có tình cảm với anh,
thì cô đã không đón nhận nụ hôn của anh đêm hôm đó.
Đại đã cố
gắng để bản thân quên đi phút si mê rồ dại của hai người. Có thể là do
anh say, cũng có thể là do tình cảm dồn nén lâu ngày chợt bùng phát nên
cả hai đã không thể khống chế được mình. Mặc dù Đại là người sống thoáng trong tình cảm, nhưng anh cũng là người có nguyên tắc. Anh không thích
những cô gái liên quan tới em trai hoặc bạn thân của mình. Mà Minh đã
hùng hồn tuyên bố rằng Minh yêu cô. Anh có thể không quan tâm tới cảm
xúc của người em trai ruột thịt này sao?
Nhưng cho tới lúc này
đây, anh biết cố gắng của mình suốt gần một tháng qua hoàn toàn vô ích.
Dù anh có tỏ ra hờ hững với cô vào sáng hôm sau nụ hôn ấy, dù anh có cố
không nói những lời quan tâm với cô khi lần đầu cô gọi điện cho anh, dù
anh có cố gắng không tìm một lý do để gọi điện lại cho Linh, nhưng những điều đó hoàn toàn trở nên vô nghĩa. Anh vẫn thấy trong tim mình có
Linh!
Đại hơi thất vọng khi thấy vẻ mặt của Linh như thế, nhưng
anh không vì vậy mà chán nản. Anh không bao giờ cảm thấy hả hê hay vui
sướng khi những cô gái điên lên vì anh, sẵn sàng buông lời ghen tuông
với người khác vì anh. So với những cơn giận phát cuồng kia, anh thích
sự điềm tĩnh này hơn. Đó mới là điểm anh muốn có nhất ở người mà anh sẽ
yêu thương suốt cuộc đời này.
Không hiểu sao Đại lại có một suy nghĩ rằng, đây mới là người anh đang tìm kiếm, là người phù hợp nhất để làm vợ của anh!
- Em nghĩ Huyền có được không? – Đại cười hỏi.
Linh tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh hỏi như thế. Cô phải có gắng lắm mới để
cho mình ở trạng thái tự nhiên nhất khi nghe anh nói sẽ tìm mẹ kế cho
Như Ý.
- Em không biết. Anh là người trong cuộc, anh phải hiểu rõ nhất chứ – Cô khẽ nói, từ chối câu trả lời.
- Người ta hay nói phụ nữ có cái nhìn tinh tế hơn đàn ông. Nếu lấy để làm một người vợ, thì anh nghĩ không vấn đề gì. Nhưng còn phải làm mẹ của
Như Ý nữa, nên anh không muốn mình đi sai bất kỳ bước nào. Như Ý rất
quan trọng với anh.
- Thật hiếm có một người cha như anh. Hy vọng điều đó sẽ không thay đổi, ngay cả khi những đứa trẻ khác ra đời.
- Tất nhiên là không khác rồi. Con cái với anh rất quan trọng, dù mẹ nó
không thừa nhận nó, thì anh cũng không bao giờ bỏ rơi con cái của mình.
Thế còn cháu em thế nào rồi? Con bé đã đổi tên chưa? Mà em đi thế này,
chị em lại đau yếu, ai sẽ giúp chị em chăm đứa bé?
- Bố của Thiên Ý đã nhận nó rồi, cũng đã đổi cho con bé một cái tên rất đẹp. Thế nên em mới yên tâm mà đi chứ.
- Ừm, người đàn ông không dũng cảm nhận máu mủ của mình thì chỉ là một thằng hèn – Đại gật đầu.
Chiếc xe đã tới đầu ngõ lớn, nơi dẫn vào cổng của Ẩm Thực Đạo Quán. Đại tấp
xe vào lề đường và dừng xe. Linh mở cửa bước xuống, anh cũng bước xuống
theo. Hai người đi vào trong ngõ. Bóng của cả hai đổ dài trên đường, một trước, một sau, chỉ có tiếng bước chân đều đều gõ nhịp.
Thấy
Đại quyết tâm theo mình vào tận trong ngõ, Linh cũng không miễn cưỡng từ chối. Nếu anh muốn thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra, thà cứ giải thích
một lần cho xong là hơn.
Đại ngẩng đầu nhìn biển gỗ sơn mấy chữ
lớn theo kiểu thư pháp thì rất kinh ngạc. Giờ anh mới biết trong này có
một trung tâm dạy nấu ăn mang hơi hướm cổ điển như thế này. Linh mở cổng xong, quay lại nhìn anh như muốn chào thì Đại đã lên tiếng hỏi trước:
- Em ở trong này luôn sao?
- Vâng, em xin được ở nhờ trong này luôn – Linh gật đầu.
- Chỗ này khá đấy. Có lẽ anh sẽ phải tới đây tìm hiểu một chút – Đại gật
gật đầu – Anh còn đang định đề nghị em một chuyện, nhưng chỗ này tốt như vậy, chắc là em chẳng chịu rồi.
- Chuyện gì cơ? – Linh tò mò hỏi lại.
- À, anh đang định hỏi xem em có thể tới làm bảo mẫu cho Như Ý một thời
gian hay không? Mẹ anh đang ốm, anh định mang Như Ý về nhà riêng để mẹ
anh có thời gian tĩnh dưỡng. Nhưng anh lại không yên tâm nếu tìm một cô
trông trẻ xa lạ. Anh chỉ yên tâm với mỗi mình em.
Linh đứng im, dường như đang suy tính tới lời đề nghị của anh thật. Sau đó, cô nói:
- Chắc không được rồi anh ạ! Hay là anh cứ tìm một cô vợ ngoan hiền về để chăm cho em bé thì hơn. Đằng nào thì cũng phải cưới mà…
Đại cau mày trước lời nói như châm chọc, mỉa mai của Linh. Thấy anh dùng ánh
mắt đó nhìn mình, Linh lặng thinh rồi vội vàng đẩy cổng đi vào. Đại đã
nhận ra ánh mắt muốn rút lui đó của cô. Anh chộp lấy tay cô kéo mạnh về
phía mình. Một tay còn lại anh vòng ra phía sau, ôm cứng lấy cô, kéo
thật sát vào mình. Đại cúi đầu nhìn Linh đang cố giãy giụa trong lòng
anh, ánh mắt anh vừa giận dữ, vừa đầy ôn hoà nhìn thẳng vào cô, khẽ nói:
- Không muốn làm bảo mẫu… Vậy, muốn làm vợ anh không?
Linh còn đang bàng hoàng trước hành động thô bạo này của anh, cô gằn giọng:
- Không muốn.
- Tại sao không muốn? – Đại vẫn không có ý định nới lỏng tay.
- Không muốn là không muốn.
Đại mỉm cười khiến Linh càng hoảng sợ. Ý định muốn hét lên vừa xuất hiện
trong đầu, nhưng cô chưa kịp thực hiện thì Đại đã cúi xuống, bằng một
hành động dứt khoát nhất, anh nâng gương mặt cô lên và phủ xuống môi cô
một nụ hôn.
Trong đầu Đại lúc này chỉ còn những suy nghĩ rối
loạn, không tượng hình. Không giống như bao người khác, cô gái này đã
thẳng thắn từ chối anh bằng ánh mắt đầy coi thường.
Lần này
không giống lần trước, Linh cắn mạnh vào môi Đại khi anh đang tham lam
ngấu nghiến đôi môi cô. Đại bị đau và quá bất ngờ nên đã ngẩng đầu lên,
tay nới lỏng, khẽ kêu một tiếng. Nhưng chưa hết, Linh vừa thoát khỏi
vòng tay anh đã lập tức vung tay tát anh thật mạnh, ánh mắt cô vô cùng
giận dữ trước hành động sỗ sàng của anh.
- Đừng bao giờ đánh đồng tôi với những cô gái quẩn quanh anh!
Linh nói gằn từng tiếng một sau đó dứt khoát đi vào trong, đóng cổng lại.
Đại đứng ở ngoài cổng, vẫn đang ôm má. Mặc dù vậy, anh không tỏ ra bất ngờ, hành động như thế mà không ăn tát mới là lạ. Nhất là với Linh, nếu cô
không phản ứng như thế thì cô không còn là cô nữa.
Đại mỉm cười sau đó chậm rãi rời đi.