Bữa cơm trưa của gia đình bà Nguyệt diễn ra vui vẻ. Những món ăn do Linh làm dưới sự hướng dẫn của bà Nguyệt đều rất
vừa miệng khiến bà rất hài lòng.
Sau khi ăn xong, cả gia đình
lại vừa ngồi ăn hoa quả vừa trò chuyện. Ông Phương không nói nhiều khi
có các con nên chỉ có mình bà Nguyệt nói nhiều nhất. Trang gọt hoa quả,
thỉnh thoảng lại thêm vào dăm ba câu cho vui. Bà Nguyệt hết hỏi chuyện
nhà hàng của Đại lại hỏi tới công việc của Lâm. Nào là thu nhập có ổn
định không? Công việc có áp lực gì không? Có phải chạy show nhiều không? Bà hỏi liên tục, Lâm trả lời liên tục, thậm chí có lúc Trang phải trả
lời thay anh. Mặc dù những câu trả lời này đều rất tỉ mỉ để làm ông bà
yên tâm nhưng bà Nguyệt vẫn rất lo lắng. Lần này Lâm có vẻ gầy hơn so
với lần về trước, chắc là do đi hát quá nhiều.
- Thế chừng nào
anh mới nghĩ tới chuyện lấy vợ? – Đột nhiên ông Phương hướng về phía Đại hỏi. Giọng ông rất nghiêm túc khiến Đại đang cười cũng phải ngừng lại.
Anh nhìn bố mình, dường như không biết phải trả lời như thế nào.
- Tôi biết các anh các chị còn phải lo cho sự nghiệp, phải phấn đấu làm
ông nọ bà kia. Nhưng chúng tôi thì không cần. Chúng tôi chỉ muốn nhìn
thấy các anh chị yên bề gia thất, có vợ có chồng giúp đỡ lẫn nhau, chia
sẻ lẫn nhau, rồi có con có cái, cùng nhau cáng đáng gia đình. Phải lập
gia đình, phải có hậu phương thì các anh các chị mới có thể vững tâm mà
phấn đấu làm ông nọ bà kia được chứ? Tôi với mẹ anh tính rồi, cũng đã
nhắm cho anh một chỗ tử tế. Con bé Huyền con chú Học chắc anh cũng biết. Nó vừa mới ra trường, đang làm ở cơ quan nhà nước, công việc ổn định,
thời gian ổn định, lại ngoan ngoãn, xinh xắn. Mà cô chú bên ấy cũng rất
ưng ý anh. Chúng tôi muốn anh chị làm quen với nhau, nếu được thì xúc
tiến ra Tết cưới ngay. Cuối năm tới lượt anh Lâm cưới vợ nữa. Chúng tôi
chẳng biết mình nằm xuống khi nào, nếu các anh không chịu lấy vợ thì
chúng tôi chết cũng khó mà nhắm nổi mắt.
- Kìa bố, sao bố lại nói thế. Bố mẹ còn khỏe lắm mà – Đại cười trừ, vẻ mặt nhăn nhó.
- Đầy người khỏe mạnh vẫn tự nhiên lăn đùng ra chết đấy thôi. Trời gọi đi lúc nào thì phải đi lúc ấy, ai mà biết trước được. Anh là anh cả, anh
không chịu lấy vợ thì em trai anh nó làm sao dám lấy. Cứ quyết định thế
đi, trừ phi anh đưa được đứa con gái nào về, mà nó tử tế ngoan ngoãn hơn con Huyền thì tôi với mẹ anh sẽ không nói lại chuyện này nữa.
- Bố mẹ cứ từ từ để con tính – Đại bất đắc dĩ gật đầu.
- Giờ không từ từ nữa. Chúng tôi không giục, chả lẽ anh vẫn còn muốn qua
lại với đám con gái hư hỏng kia mãi à? Hay là anh không muốn cưới vợ để
có thể nay em này, mai em khác? – Ông Phương lên giọng quát.
-
Thôi được rồi, thì cứ theo ý bố mẹ đi – Đại đành nhượng bộ – Nhưng quyết định cưới hay không cuối cùng vẫn phải ở chúng con. Con không muốn cưới một người con không hề có tình cảm gì rồi sau này lại làm khổ cô ấy,
lúc ấy bố mẹ cũng khó nói với gia đình người ta.
- Tình cảm có
thể từ từ vun đắp. Mẹ cũng thấy con bé này không chê được điểm nào. Con
mà gặp nó nhất định sẽ thích – Bà Nguyệt chêm vào lời chồng, tấm tắc
khen cô con dâu tương lai mà ông bà đã chọn – Chủ nhật tới, bố mẹ mời
gia đình chú Học sang ăn cơm, có cả con bé Huyền, con nhớ về sớm, ăn mặc chỉnh tề chút đấy.
- Vâng, con nhớ rồi.
- Còn anh Lâm? Anh tính đi hát đến bao giờ thì nghỉ? – Ông Phương lại quay sang thằng con thứ hai hỏi.
- Dạ? – Lâm ngẩn ra, sau đó anh hiểu ngay ý của bố mình – Con sẽ thôi hát khi nào khán giả không cần con nữa.
- Được, sau này sướng khổ thế nào anh tự chịu. Tôi thì không thay đổi ý
kiến, tốt nhất là anh nên kiếm một nghề cho tử tế đi. Của cải dầm dề
không bằng có nghề trong tay. Bây giờ đi học vẫn không phải muộn, nhưng
sau này chết đói rồi mới tính tới chuyện học nghề thì không kịp đâu.
- Tụi con chắc cũng sẽ chuyển sang một nghề phụ nữa mà bác – Trang cười
xen vào, cô biết Lâm sợ bố mình nên lúc này chắc chẳng nói được gì –
Chúng con đang nghĩ sẽ mở công ty âm nhạc hoặc mở một cửa hàng kinh
doanh. Sau khi nghỉ hát cũng vẫn có thu nhập ổn định.
- Tùy anh chị – Ông Phương lạnh nhạt nói mấy câu sau đó đứng dậy đi lên phòng nghỉ trưa.
Ông Phương đi rồi, bà Nguyệt thở dài:
- Mấy đứa đi nghỉ đi. Mẹ cũng ngủ trưa một lát.
- Bọn con phải đi ngay bác ạ, ở phòng thu còn nhiều việc lắm. Dạo này
đang có nhiều dự án không thể bỏ được – Trang đứng dậy nói.
Khi
mọi người đã rời đi hết, còn lại một mình, Đại đi vào bếp, nơi vẫn phát
ra những tiếng lanh canh của chén bát. Thấy anh đi vào nhưng Linh vẫn
tiếp tục làm công việc của mình.
- Em biết pha cà phê chứ? – Đại đột ngột hỏi.
- Dạ, vâng?
- Anh nhớ trong tủ vẫn còn cà phê đen. Em pha một ly mang ra bàn uống trà ngoài vườn cho anh. Nhớ đừng bỏ quá nhiều đường!
***
Đại ngồi trong cái đình nhỏ giữa hồ, trong đầu vẫn vang lên tiếng của ông
Phương. Mỗi lần nói tới chuyện lấy vợ là anh lại cảm thấy đau đầu. Lấy
vợ lúc này sao? Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, dù quanh anh có rất nhiều cô gái sẵn sàng đến với anh. Họ đến với anh cũng chẳng phải vì
cần tiền hay địa vị của anh. Hình như anh có một lực hấp dẫn mà các cô
gái khó cưỡng lại được. Họ sẵn sàng gạt bỏ mọi thói quen, mọi quan niệm
trong tình yêu khi đến với anh. Bọn họ, có người dễ dãi, có người ngoan
hiền, có người buông thả, nhưng cũng có những người rất khắt khe với
chuyện tình cảm. Chỉ là khi gặp anh, mọi nguyên tắc của họ đều bị chính
họ gạt đi. Họ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ thuộc về bản ngã của mình, để
chìm vào trong trò chơi ái tình với anh như một cuộc đánh đu.
Không phải trong số họ không có người xứng đáng để anh cưới, nhưng Đại hoàn
toàn không có một sự rung động nào trước họ. Anh chưa bao giờ để họ tiến vào nơi sâu nhất của trái tim mình. Anh đa tình, trái tim anh có nhiều
ngăn, mỗi ngăn có một người con gái, nhưng có những ngăn không bao giờ
được mở ra. Đó là nơi anh cất giữ những tình cảm sâu xa nhất, nơi không
một người con gái nào được phép chạm tới. Nếu như họ phá vỡ nguyên tắc
ấy, cuộc chơi chấm dứt, và anh không ngần ngại gạt họ ra khỏi trí nhớ
của mình.
Anh biết rất rõ có rất nhiều cô gái thèm được yêu anh và được anh đáp lại cho dù tình cảm đó không có nhiều thành thật!
Anh luôn trưng ra trước mắt phụ nữ dáng vẻ của một người đàn ông lịch lãm
nhất, hào hoa nhất, đa tình nhất, biết yêu chiều nhất. Lẫn trong vẻ sành điệu của một chàng giám đốc có phần hơi hư hỏng là vẻ trí thức sâu sắc
của một người đàn ông từng trải. Ở tuổi hai tám, anh có tất cả, có nhiều hơn những gì người ta nghĩ, nhưng cái anh thiếu nhất, chính là người
nắm giữ mảnh ghép cuối cùng của trái tim anh.
Không phải anh
chưa bao giờ yêu! Trước đây, anh cũng yêu một người con gái, mối tình
đầu trong sáng ấy kéo dài mấy năm liền, nhưng hai người chưa bao giờ đi
quá một nụ hôn. Trong mắt bạn bè của nàng, anh là một người chu toàn,
hoàn hảo đến mức không tì vết. Anh có thể lo cho bạn gái một cuộc sống
vật chất đầy đủ, cũng chưa bao giờ làm nàng phải thấy trống vắng, thiếu
thốn về mặt tình cảm. Anh yêu chiều, nâng niu nàng như một báu vật. Bạn
bè, người thân của nàng đều rất ghen tị với nàng vì có được trái tim của người đàn ông tuyệt vời nhất.
Vậy mà cuối cùng nàng vẫn ra đi.
Anh thậm chí còn không hiểu nổi cái gì đã đẩy nàng rời xa khỏi anh? Tình yêu, mãi mãi là thứ mà anh không bao giờ hiểu nổi. Và dù anh có hiểu
hết những người đàn bà đã đi qua đời mình, anh cũng không bao giờ hiểu
nổi tại sao ngày ấy nàng lại rời xa anh để tới với một người khác?
Vì tình yêu của anh dành cho nàng chưa đủ lớn sao? Nếu chưa đủ, tại sao
sau khi nàng rời bỏ anh, anh lại khóc nhiều như thế? Suốt ba tháng liền
anh không thể làm gì. Mỗi lần nghĩ tới nàng, anh khóc như một đứa trẻ
con bị bỏ rơi. Vì anh không quan tâm nàng sao? Anh không dùng tiền bạc
để chinh phục trái tim nàng, anh dùng chính tình cảm chân thành của mình để yêu nàng. Chưa một lúc nào anh không quan tâm tới nàng.
Vậy thì vì sao?
Vì sao?
Rồi nhiều năm sau, khi anh biết rung động lần thứ hai trước một người con
gái khác, thì đó lại là người đầu tiên không hề biết rung động trước
anh. Có nhiều người đàn bà sẵn sàng bỏ mọi thứ để chạy theo anh, nhưng
cũng có những người dù anh bỏ đi mọi thứ cũng không bao giờ có được trái tim họ. Đó chính là lý do anh tôn trọng người đó cho tới tận bây giờ,
khi người đó đã không còn xuất hiện trước mắt anh nữa.
Đã lâu rồi, anh không thể mở lòng trước ai.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Một tách cà phê nghi ngút khói được đặt xuống trước mặt anh. Mùi cà phê
khiến anh bừng tỉnh. Nhìn tách cà phê rồi lại nhìn Linh, anh mỉm cười:
- Cảm ơn em. Em ngồi đi, nói chuyện với anh một chút.
- Dạ thôi, em đứng được rồi.
- Anh nói em ngồi thì cứ ngồi đi. Giúp việc cũng là một nghề bình đẳng
với tất cả những nghề nghiệp khác, có gì mà không dám ngồi. Hay em sợ
anh ăn thịt em hả?
- Dạ không.
- Vậy thì ngồi đi.
- Dạ – Linh lí nhí đáp lại rồi sau đó ngồi xuống cái ghế ở đối diện anh.
Đại khẽ nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Trầm ngâm một lúc để tận hưởng vị cà phê ngấm trên lưỡi, sau đó anh đưa mắt nhìn cô:
- Ngon đấy. Chắc không phải lần đầu em pha cà phê. Ai dạy em vậy?
- Dạ, hồi còn ở nhà em có đi làm thuê ở quán cà phê trên thị trấn nên biết một chút ạ.
- Cái này gọi là biết một chút sao? Gọi là chuyên nghiệp đó em. Trừ phi
em có năng khiếu bẩm sinh, làm một lần đã ngon rồi. Mà có khi thế thật,
biết đâu quê em lại có truyền thống sinh ra được những đầu bếp tài ba
nhỉ? Như chị em Nhật Lệ ấy. Anh nghe nói mẹ anh chỉ cần chỉ một lần là
em đã biết làm. Nếu có cơ hội phát triển lên nữa thì em còn có thể trở
thành một đầu bếp giỏi cũng không chừng. Em đã bao giờ nghĩ tới việc trở thành đầu bếp chưa?
- Chưa ạ! Nhà em nghèo, làm gì có cơ hội đi học nấu ăn ạ! Có thì sau đó cũng về quê đi nấu cỗ đám cưới thôi!
- Em có muốn trở thành đầu bếp không? – Đại hỏi tiếp.
- Em không biết – Linh lắc đầu.
- Vậy em nghĩ kỹ đi, nếu em muốn trở thành đầu bếp anh sẽ giúp em.
- Không được đâu ạ!
- Sao thế?
- Tại… Tại em không có tiền đi học. Hơn nữa em còn phải kiếm tiền nữa.
- Em kiếm tiền làm gì? – Đại gặng hỏi.
- Nhà em rất nghèo, em lại có một đứa cháu mới sinh, mẹ nó ốm yếu không làm gì được nên em phải kiếm tiền nuôi nó phụ chị em.
- Thế chồng của chị em đâu?
- Chị ấy không có chồng – Linh lắc đầu đáp khẽ.
Đại hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không hỏi thêm về việc này nữa.
- Em tới học việc ở nhà hàng của anh, vừa học nấu ăn, lại vừa có lương
phục vụ nữa. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn làm việc ở đây. Nếu em
thích thì cứ nói với anh. Anh sẽ tìm cho mẹ anh một người giúp việc khác thay em.
Linh ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi:
- Em cảm ơn anh! Nhưng sao anh lại tốt với em thế ạ?
- Xem nào. Thứ nhất anh rất thích những người có năng khiếu nấu nướng.
Không phải ai cũng được ông trời ưu ái cho một vị giác thật tốt để trở
thành đầu bếp giỏi em ạ. Thứ hai, coi như anh làm việc này vì nể mặt
Nhật Lệ đi. Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, giờ anh giúp lại đồng hương của cô ấy. Em hiểu không?
- Dạ…
- Hiểu thì tốt. Được rồi,
em nghỉ trưa chút đi. Cũng không còn việc gì cho em làm nữa đâu – Đại
dựa lưng vào ghế và nhìn ra hồ, không nói thêm câu nào nữa.
- Vâng… Em chào anh! – Linh gật đầu, len lén đưa mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Đại rồi đi thẳng vào trong nhà.
Từ một khung cửa sổ trên tầng hai của ngôi biệt thự, có một đôi mắt đang
nhìn xuống cái đình nhỏ, chứng kiến hai người bên dưới nói chuyện. Sau
đó chủ nhân đôi mắt đóng sập cửa lại, chẳng buồn để ý thêm nữa.