Alex đang loay hoay tháo giày thì đột nhiên một ông già Noel xuất hiện
trước mặt nó. Đó là một ông già Noel cao lớn, mặc một bộ đồ màu đỏ, đeo
râu, đội mũ đỏ rũ xuống một bên vai. Ông già Noel nhìn nó, sau đó cất
giọng khàn khàn hỏi:
- Cháu chính là Alex sao?
- Chú biết cháu ư? – Alex ngạc nhiên hỏi lại.
Ông già Noel ngồi xổm xuống trước mặt nó, xoa đầu nó. Alex chỉ có cảm giác
bàn tay này, ánh mắt này thật giống với cảm giác khi ở bên bố, trong
lòng nó ấm áp hẳn lên.
- Ta tất nhiên là biết tất cả những em bé ngoan trên đời này rồi. Nhưng sao cháu lại buồn thế? – Ông già Noel tiếp tục hỏi.
- Vì cháu… – Alex định trả lời, nhưng sau một hồi ngập ngừng thì không nói gì nữa.
- Sao thế?
- Không có gì đâu ạ – Alex lắc đầu – Với lại vừa nãy đã có một ông già
Noel khác tặng quà cho cháu rồi. Các bạn mỗi người cũng chỉ có một hộp,
cháu không thể nhận nhiều hơn được.
Ông già Noel mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi đang vác ở một bên vai ra một hộp quà lớn, đặt lên đùi Alex, nói:
- Đây là món quà từ bà chúa Tuyết dành cho chàng hoàng tử xuất sắc đã cứu được công chúa xinh đẹp.
- Bà chúa Tuyết ư? Cháu tưởng bà chúa Tuyết là một người độc ác chứ? – Andecxen đã viết như thế.
Ông già Noel cười, sau đó ngồi lên ghế băng cạnh Alex, quay sang nhìn thằng bé:
- Con người ai cũng có mặt thiện và mặt ác, mặt tốt và mặt chưa tốt… Cháu đã nghe Câu chuyện về con sói lẽ phải chưa?
Alex lắc đầu, mắt nó sáng lên hỏi:
- Ông kể cho cháu nghe đi.
Ông già Noel xoa đầu thằng bé, sau đó cất giọng khàn khàn và bắt đầu kể chuyện.
“Một tù trưởng Cherokee đưa hai đứa cháu của mình vào rừng dạo chơi. Sau một lúc đi dạo, ba ông cháu ngồi nghỉ bên một gốc cây và ông bắt đầu nói
với hai đứa trẻ:
- Có một cuộc chiến tồi tệ đang xảy ra ở bên
trong ông. Đây là cuộc chiến giữa hai con sói. Một bên là con sói của
nỗi sợ hãi, sự giận dữ, kiêu ngạo và tham lam. Bên kia là con sói của
lòng dũng cảm, tử tế, khiêm nhường và yêu thương.
Hai đứa trẻ im lặng và lắng nghe câu chuyện của ông cho đến khi chúng nghe ông bảo rằng:
- Cuộc chiến đang xảy ra giữa hai con sói này cũng đang diễn ra trong mắt các cháu, không khác gì mọi người.
Hai đứa trẻ suy nghĩ một lúc rồi hỏi vị tù trưởng:
- Ông ơi, vậy con sói nào sẽ chiến thắng?
Người ông nhẹ nhàng nói:
- Con sói mà cháu đang nuôi dưỡng.”
Ông già Noel kết thúc câu chuyện bằng cách nhìn vào đôi mắt trong veo của
Alex, thấy gương mặt nó có vẻ mờ mịt thì bật cười. Alex ngây ngô hỏi:
- Vậy cuối cùng là con sói nào thắng ạ?
- Ông không biết, có lẽ cháu biết – Ông già Noel lắc đầu.
- Cháu biết ạ?
- Ừ. Vậy cháu nghĩ con sói của lẽ phải sẽ thắng, hay con sói độc ác sẽ thắng.
- Tất nhiên là con sói của lẽ phải rồi – Alex dứt khoát trả lời.
- Một ngày nào đó khi cháu lớn lên, cháu sẽ nhận ra được con sói nào
thắng. Ta cũng như cha mẹ cháu, muốn cháu hãy nuôi dưỡng con sói của lẽ
phải lớn lên.
- Mặc dù cháu không có con sói nào, nhưng nếu cháu có một con sói, nhất định cháu sẽ nuôi nó thật ngoan.
- Ngoan lắm. Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan. Nào, bây giờ cháu muốn được tặng gì trong lễ Giáng sinh năm nay?
- Nhưng cháu đã có quà.
- Đó là quà của bà chúa Tuyết gửi cho cháu. Bây giờ cháu hãy đưa ra điều
ước, đêm nay ta sẽ gửi quà của ta tới cho cháu. Sáng mai khi thức dậy,
cháu sẽ có nó. Cháu muốn đồ chơi gì, một bộ xếp hình khổng lồ, hay một
chiếc xe đạp leo núi mới?
- Cháu không cần đồ chơi gì cả. Bố đã
tặng cho cháy rất nhiều bộ xếp hình, xe đạp của cháu cũng còn rất mới.
Cháu… cháu muốn… nhưng mà, cháu muốn hai điều cơ.
- Cháu muốn gì nào? Ông nhất định sẽ tặng nó cho cháu, mười điều ước cũng được.
- Cháu muốn bố cháu mau chóng khỏe lại.
- Ừ, ông nghĩ là bố cháu sẽ sớm khỏe lại thôi. Điều ước này nhất định ông sẽ làm được cho cháu. Còn điều ước thứ hai thì sao?
- Cháu muốn chú Đại trở thành bố cháu – Alex ngập ngừng một hồi rồi dõng dạc nói.
Ông già Noel yên lặng. Một lúc sau, giọng khàn khàn của ông trở nên khó nhọc hơn:
- Chú Đại? Vậy còn bố cháu? Cháu không yêu bố cháu ư?
- Cháu rất yêu bố cháu, nhưng cháu biết bố cháu không thể nào sống chung
với mẹ con cháu được. Bố cháu bị ốm phải nằm viện, hơn nữa bố phải ở với bà và một đứa em gái khác của cháu.
- Ông hiểu rồi – Ông già Noel gật đầu – Vậy cháu có thích em gái cháu không?
Alex lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cách vô cùng mâu thuẫn.
- Mặc dù đứa em gái đó rất hung dữ, nó còn đẩy cháu ngã gãy tay, nhưng cháu nghĩ là cháu sẽ không tiếp tục ghét nó nữa.
- Tại sao?
- Vì nó không có mẹ, nó còn đáng thương hơn cháu.
- Cháu thật là một đứa bé ngoan. Nghe này, ông không chắc ngay ngày mai
có thể làm cho chú Đại của cháu trở thành bố cháu. Nhưng ông chắc chắn
là không lâu nữa điều ước này của cháu sẽ thành sự thật.
- Thật chứ ạ? – Alex tròn mắt vẻ không thể tin được.
- Tất nhiên rồi. Ông già Noel không bao giờ nói dối trẻ con cả.
Ông già Noel xoa đầu nó một lần nữa rồi dứt khoát đứng dậy, thân hình hơi
nghiêng ngả một chút nhưng cuối cùng vẫn đứng vững. Sau khi nghe Alex
ngoan ngoãn tạm biệt mình và còn chúc mình ngủ ngon, người đàn ông nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng.
Ở bên ngoài đã có một người đàn ông khác đang chờ sẵn từ trước, vừa thấy người đàn ông này đi ra lập tức
tiến lên đỡ lấy, sau đó lo lắn hỏi:
- Chủ tịch, ổn chứ?
- Không sao đâu. Chúng ta quay lại bệnh viện thôi.
- Được. Đi từ từ thôi, để tôi đỡ cậu.
Người đàn ông vừa vịn vào trợ lý của mình, vừa lặng lẽ lê bước rời khỏi
Winter. Trong đầu anh vẫn còn chìm trong hồi tưởng về cuộc trò chuyện
cùng con trai khi nãy.
“Giáng sinh cuối cùng này của bố, bố chỉ ước con sẽ nuôi dưỡng được một con sói chân chính.”
***
Linh vừa mở cửa, hai đứa trẻ đã ùa vào nhà, chạy một mạch về phòng ngủ của
Alex và bắt đầu mở những gói quà. Hôm nay, sau khi đêm hội kết thúc, Đại còn đưa hai mẹ con Linh và con gái đi chơi đêm Noel, tới tận khi hai
đứa trẻ kêu mệt và đói thì mọi người mới quyết định về nhà ăn đêm. Đại
tháo giày để lên kệ, dặn dò Linh không cần nấu quá nhiều, sau đó cũng đi vào phòng chơi với hai đứa. Như Ý nhận được một cái mũ len màu hồng,
Alex thì nhận được một đôi tất màu xanh trong cái hộp quà nhỏ của trường mầm non tặng. Ở trong hộp quà lớn mà theo ông già Noel là do bà chúa
Tuyết gửi tặng nó có một đôi giầy trượt patin mới toanh, làm cho nó phải hét lên vui sướng, thậm chí còn nhảy tưng tưng ở trên giường. Đại cũng
kinh ngạc hỏi về món quà đắt tiền này nhưng Alex lại giải thích rằng do
một ông già Noel mang quà từ bà chúa Tuyết tới cho nó. Trong đầu anh
nghĩ ngoài Cường ra thì không còn ai có khả năng sẽ tặng cho nó một món
quà như thế. Đại ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức bên ngoài nên vội giục
hai đứa trẻ đi rửa tay để chuẩn bị ăn đêm.
Đại ngồi ở bàn ăn,
lặng lẽ ngắm Linh nấu ăn từ phía sau lưng, thầm nghĩ rằng bao năm rồi,
hình ảnh của cô trong đầu anh vẫn nhỏ bé và thân thương như thế.
- Hình như Cường có tới tối nay – Đại lên tiếng khi thấy cô quay lại nhìn mình.
- Anh ấy tới làm sao được? Với lại nếu anh ấy tới nhất định sẽ gặp Alex.
Lúc về nhìn nó có vẻ rất buồn, có lẽ là vì bố nó không đến? – Linh lắc
đầu cho là không đúng.
- Nó nhận được đôi giày trượt patin Igor
rất đẹp, giá của nó bây giờ khoảng tám trăm đô, em nghĩ ai có thể bỏ ra
một cái giá trên trời như thế để mua một đôi giày patin cho một đứa trẻ.
Linh lặng yên, dường như cô đang suy nghĩ những gì Đại nói. Hai đứa trẻ rửa
tay xong thì đuổi nhau chạy ào vào bếp, kéo ghế ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, mắt nhìn về phía Linh chờ đợi. Khi Linh đặt hai món ăn lên bàn, Alex
nhìn chòng chọc, sau đó xụ mặt nói:
- Bánh táo mật ong, sao mẹ không làm bánh pudding như mọi năm?
- Con có muốn ăn không hay thôi? – Linh trừng mắt hỏi.
- A, con ăn, con ăn – Alex cười hì hì, vươn tay tóm lấy một miếng bánh còn nóng hổi.
Linh tháo tạp dề và cũng kéo ghế ngồi xuống, nhìn hai đứa trẻ ăn. Đại thấy cô cứ mãi lo cho hai đứa thì giục:
- Em cũng mau ăn đi. Cái này ăn nóng mới ngon.
Linh lờ anh đi, quay trở về với tô súp nóng của mình. Một thoáng bốn người
đã chén sạch sẽ đồ ăn trên bàn. Linh dọn dẹp bếp, còn Đại thì đưa hai
đứa trở lại phòng, hay nói đúng hơn là dẫn Alex đi ngủ. Chưa bao giờ
thằng nhóc lại thức khuya như hôm nay, thế nên Đại vừa vào được một lúc
đã trở ra. Linh pha cho anh một chén trà xanh, vừa lau dọn bếp vừa hỏi:
- Như Ý cũng ngủ luôn rồi sao?
- Ừ – Tiếng Đại đáp lại.
Cô cũng không ngoảnh đầu, vẫn tiếp tục công việc của mình.
- Vậy thì anh cứ để con bé ngủ ở đây, mai sang đón sớm đưa con bé đi học là được.
Linh không nghe tiếng anh trả lời. Nhưng chỉ vài giây sau, cô có cảm giác cổ mình bị một hơi thở nóng rực phả lên, cô giật mình quay lại thì thấy
Đại đã đứng ngay phía sau mình từ bao giờ. Đại không để cho cô có cơ hội phản kháng, lập tức anh tiến tới, áp sát lấy cô, hai tay ôm gọn lấy
thân hình mảnh mai của Linh, sau đó anh áp đôi môi mỏng lạnh lẽo lên môi cô. Linh vừa định nói câu gì đã lập tức bị nụ hôn bất ngờ này chặn lại, đam mê lập tức bao phủ lấy cô. Cô có cảm giác mình như trở về với lần
đầu tiên khi hai người hôn nhau, cũng một nụ hôn mạnh mẽ và bất ngờ như
thế này. Lúc ấy, cô cảm thấy hương rượu nóng bỏng trong hơi thở của anh, còn lần này, nụ hôn mang vị trà thơm ngát.
Chút lý trí còn sót
lại của Linh mách bảo rằng cô phải lập tức thoát khỏi anh. Nhưng cô càng giãy, Đại càng siết chặt hơn. Bờ môi lạnh lẽo của anh tham lam trượt
trên môi cô, lưỡi anh sục sạo tìm tình nhân của nó, một nụ hôn tựa như
muốn nuốt chửng lấy cô, để cô mãi mãi không thoát khỏi anh nữa.
Mãi cho đến khi Linh cảm thấy lồng ngực như muốn vỡ tung ra vì thiếu không
khí, cô mới cắn mạnh vào lưỡi anh khiến cho Đại “a” lên một tiếng, lập
tức rời khỏi môi cô.
- Em không nên cắn như thế, có thể chết người đấy – Đại giận dỗi kêu lên vì bị cô cắt đứt cảm xúc một cách phũ phàng như thế.
“Bốp”. Một cái tát bỏng rát từ Linh dán lên má anh, âm thanh vang tới nỗi
chính Linh sau khi làm ra hành động này cũng cảm thấy hơi hối hận vì đã
quá tay. Cô vừa thẹn vừa giận lại vừa thương, đỏ mặt quát khẽ:
- Anh muốn chết à?
- Phải, anh đang muốn chết đây.
Nói rồi, Đại một lần nữa nhào tới ôm lấy cô, mặc cho má rát, lưỡi vẫn còn
đau, anh lại một lần nữa tham lam ngốn lấy đôi môi đỏ mọng đầy khiêu
khích của cô. Anh ép cô tựa sát vào bệ bếp, một tay ghì chặt lấy cô, tay còn lại nhanh chóng luồn qua lớp áo ngủ ấm áp, đặt lên lưng cô. Cái
lạnh lẽo từ bàn tay anh truyền tới da thịt khiến cô rùng mình. Nhưng khi anh bắt đầu tiến lên trên, cô lại cảm thấy càng lúc càng nóng lên. Một
nửa cô muốn đẩy anh ra, nhưng một nửa lại chần chừ.
- Buông em ra mau – Cô vừa thở hổn hển vừa nhắc khi Đại rời khỏi môi cô, bắt đầu hôn lên má, lên cổ cô.
- Không đời nào – Đại kiên quyết đáp, bàn tay miết nhẹ lên lưng cô.
Linh run rẩy cả người. Cô thì thầm như van nài:
- Em xin anh, mau bỏ em ra. Chúng ta không thể…
- Quên đi, đừng bao giờ bắt anh buông em một lần nữa – Đại lại trở về với đôi môi cô.
- Không được. Ở đây là nhà bếp, lũ trẻ sẽ…
- Vậy ý em là chúng ta vào phòng ngủ? – Đại sững lại, ánh mắt nghi hoặc
nhìn cô đầy vẻ không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
- Em không… – Linh phản kháng.
Nhưng đã quá muộn. Đại lập tức bế bổng cô lên và đi về phía phòng ngủ, để mặc căn bếp vẫn còn sáng đèn với những bừa bộn chưa kịp lau dọn.