Đó là một buổi sáng cuối tháng Mười,
trời có sương và hơi se lạnh. Cả con phố nhỏ vẫn ngủ im lìm, chỉ có hàng cây là cựa mình thức giấc theo tiếng lá bay xào xạc. Trong không khí ẩm ướt của ban mai thoang thoảng hương ngọc lan khiến ai đi qua đều cảm
thấy thanh tịnh lạ lùng. Dọc hai bên phố là hai hàng xà cừ cổ thụ cao
lớn, thân cây chằng chịt những vết sẹo. Những tán lá vươn cao đan vào
nhau thành tầng tầng lớp lớp. Mùa hè, đứng từ dưới đường nhìn lên sẽ
thấy hàng trăm cổng vòm lớn xếp dọc theo con phố nhỏ, hiếm hoi lắm mới
có một tia nắng lọt qua, chiếu xuống mặt người.
Làm bạn với hàng cây và con phố là những ngôi biệt thự cũ kỹ với tường rào sắt cao,
những khoảng sân vườn lớn. Trong mỗi mảnh vườn đều có vô số những chậu
hoa, cây cảnh, có mảnh vườn còn đặt cả hòn non bộ, bàn uống trà và những chiếc xích đu xinh xắn. Đâu đó có tiếng chim hót vọng ra. Những ồn ào
của xe cộ và phố xá dường như chẳng bao giờ lọt được tới đây.
Lúc này, đứng trước cổng ngôi biệt thự ở cuối con phố là một cô gái ăn mặc
quê mùa, nước da hơi đen, hai hàng lông mày rậm, đôi mắt to và sâu, nhìn lâu sẽ thấy có cảm giác buồn bã, u uất. Cô gái này chỉ chừng ngoài hai
mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu, tay xách theo một túi du lịch xanh da trời cũng có vài chỗ đã sờn rách.
Cô gái đứng
trước cổng sắt lớn của ngôi nhà rất lâu, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn
lên vị trí chuông gọi cửa nhưng cứ chần chừ mãi không dám tiến lên. Sau
đó, có lẽ cảm giác trời vẫn còn hơi sớm, cô bèn lùi lại, ngồi xuống gốc
bằng lăng với dáng vẻ vô cùng mỏi mệt. Ngồi một lúc, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm hình nhỏ, cứ thế dán mắt vào nó. Nước mắt chảy ra từ
lúc nào, nhưng cô không lau đi.
Có tiếng xe máy nổ vang tiến lại gần khiến cô gái như người trong mộng giật mình tỉnh lại. Một chiếc mô
tô phân khối lớn dừng trước cổng, một thanh niên mặc áo đen, đầu đội mũ
bảo hiểm che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lùng bước
xuống. Chàng trai dựng xe rồi tháo mũ ra, hai tay bám vào cổng sắt, leo
lên bước xuống. Vài giây sau, cánh cổng từ từ mở ra, xuất hiện phía sau
đúng là chàng trai ấy. Anh ta định dắt chiếc xe vào thì mới phát hiện ra cô gái nhà quê kia đang nhìn mình chằm chằm. Anh ta “hừ” một tiếng đầy
bực bội, sau đó dắt xe vào cánh cổng đang từ từ khép lại.
Từ đầu đến cuối, cô gái trẻ không nói một lời nào mà chỉ yên lặng chờ đợi.
Cũng sắp đến giờ những người trong ngôi nhà này thức dậy rồi.
Quả nhiên, chừng mười lăm phút sau, cánh cổng sắt lại mở ra một lần nữa,
một phụ nữ trung niên bước ra, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô.
- Sao cháu tới sớm vậy? Bác tưởng đến trưa cháu mới lên?
- Cháu đi nhờ được xe nên đến sớm bác ạ!
- Ờ, thôi vào nhà đi, chừng nào bà chủ nhà dậy thì bác sẽ dẫn cháu đi
gặp. Bác có nói qua chuyện của cháu rồi, nhưng bà ấy nói phải xem cháu
thế nào đã rồi mới quyết.
Cô gái gật đầu, nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp.
Khuôn viên ngôi biệt thự có vẻ rộng hơn tưởng tượng với màu xanh mướt mắt của cây cảnh. Giữa vườn có một hồ nước, giữa hồ có một mái đình hình lục
giác, ở trong đình kê một bộ bàn uống trà. Đường ra đình là một cây cầu
gỗ sơn đỏ. Dưới hồ nước có vài cụm hoa súng trắng, lẫn trong đó vẫn còn
mấy lá sen già chưa kịp lụi tàn. Ngay góc sân bên hồ có một cây si già,
rễ đâm xuống tua tủa. Dưới gốc cây si ấy có một chiếc xích đu màu trắng
nổi bật hẳn lên trong màu xanh mướt của cây.
Ngôi biệt thự màu
rêu với dáng vẻ cũ kỹ khuất sau khoảng vườn tĩnh lặng ấy. Những gam màu
lạnh khiến ngôi nhà toát lên một vẻ ảm đạm khó nói. Nhìn nó người ta sẽ
nghĩ ngay rằng: dường như cuộc sống ở đây cũng lặng lẽ và buồn chán như
vậy.
Bước trên con đường dẫn vào khoảng sân rộng, cô gái gần như không thể rời mắt khỏi hai hàng cẩm tú cầu trồng hai bên. Chủ của ngôi
nhà này có lẽ là người rất yêu hoa và cây cảnh nên giữa màu xanh mướt
của những cây vạn tuế, nhật quỳnh,… còn có cả sắc đỏ của hoa hồng, sắc
vàng tươi của hoa cúc hay những mảnh màu rối rắm và kiêu kỳ do những
nhánh lan rừng mang lại.
- Đi, vào đây cháu.
Tiếng người phụ nữ ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái. Hai người đi men theo một
lối nhỏ lát bằng gạch đỏ ở bên hông ngôi biệt thự.
Mở cánh cửa
sắt nặng nề ở phía sau ngôi nhà, người phụ nữ trung niên dẫn cô đi vào
bếp, qua một đoạn hành lang ngắn, cuối cùng mở cửa một căn phòng nhỏ tối om ngay gần chân cầu thang. Người phụ nữ vẫy tay ra hiệu cho cô gái đi
vào và nói:
- Đây là phòng của bác, sau này cháu sẽ ở đây. Nhà
tắm và bếp ăn ở ngay bên cạnh. Cháu rửa mặt mũi đi rồi ra phụ bác dọn
dẹp, nấu bữa sáng. Bác chỉ hướng dẫn cho cháu một ngày hôm nay thôi,
sáng mai bác sẽ về quê. Cháu ở lại cố gắng nhé!
- Vâng, cháu nhớ rồi! – Cô gái hít vào một hơi thật sâu rồi gật đầu đầy kiên quyết.
***
- Linh, em định làm vậy thật sao? Bé Thiên Ý không thể xa em một ngày được, em biết điều đó mà.
- Nếu sống mãi với em thế này, nó sẽ không có tương lai gì cả. Em muốn cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Cuộc sống tốt đẹp? Nếu chỉ cần như vậy thì anh tự tin là anh có thể đem lại cho em và Thiên Ý.
- Em đã quyết định rồi. Anh và bác gái giúp em lo cho Thiên Ý ít bữa, em sẽ sớm quay lại.
- Linh…
- Em xin lỗi anh, anh Kiên.
Tiếng mở cửa khiến Linh giật mình thoát khỏi suy nghĩ miên man. Bước vào là
người phụ nữ ban sáng đã dẫn cô vào đây, cũng chính là người cùng quê
với cô, người đã đồng ý nhường lại cho cô làm người giúp việc trong ngôi nhà này. Cô mang ơn bác ấy. Người phụ nữ quê mùa ấy tên là Hiền.
Bây giờ đang là buổi trưa, cả nhà chủ đã đi ngủ sau bữa cơm do chính tay cô làm để chứng tỏ khả năng của mình. Bác chủ nhà có vẻ ưng ý Linh nên đã
đồng ý cho cô ở lại ngay.
- Cháu thấy ở đây thoải mái chứ? – Bác Hiền ngồi xuống đầu giường hỏi, trên mặt có chút lo lắng.
- Tốt lắm bác ạ! – Linh gật đầu cười.
Thấy bác Hiền có vẻ không tin tưởng những lời mình nói, cô lại nói tiếp:
- Cháu thật sự nghiêm túc với việc này. Bác đồng ý giúp cháu, cả đời này cháu phải mang ơn bác.
- Bác không phải muốn nói chuyện ơn huệ gì cả, mà hơn nữa nếu nói chuyện
ấy thì bác phải là người cám ơn trước. Vợ chồng ông bà Phương ở đây là
người rất tốt bụng, bác không muốn làm việc gì thất đức ảnh hưởng tới
họ.
- Những gì cháu nói với bác là sự thật. Nếu bác thương cho hoàn cảnh của cháu thì mong bác giúp cháu.
- Thôi được rồi. Thực ra vì họ tốt bụng nên bác cũng không ngại để cho
cháu vào đây làm. Nhưng dù sao người giúp việc thì vẫn mãi là người giúp việc, cơ cực và tủi nhục lắm cháu ạ!
- Cháu hiểu.
-
Sáng mai bác sẽ về quê, cháu ở lại cố gắng nhé! Hai bác chủ thì không
sao. Bác trai là bộ đội đã nghỉ hưu nhưng cũng đi suốt, còn bác gái thì
bận bịu cả ngày với đứa cháu ngoại nên không có thời gian cơm nước và
dọn dẹp nhà cửa. Mấy cậu con trai thì trái tính trái nết một chút, cháu
chỉ cần nhẫn nhịn là được. Cũng may là một cậu đã ra ở riêng, một cậu
cũng đi suốt không về, chỉ có cậu út vẫn còn sống cùng ông bà ấy thôi.
Bác Hiền thở dài một tiếng khi nói tới mấy đứa con chủ nhà, dường như chính bác cũng khó lòng mà chịu đựng được tính nết của những anh con trai nhà này, mà theo bác thì không có được một chút tính tốt nào của bố mẹ cả.
***
Hôm nay, ông bà Phương dậy sớm hơn mọi khi. Chủ nhật, theo thường lệ sẽ là
ngày các con của ông bà về nhà đông đủ. Ngoại trừ cô con gái cả hiện
đang cùng chồng tu nghiệp ở nước ngoài thì hai ông bà còn ba cậu con
trai nữa, hai trong ba người đã trưởng thành và ra ở riêng, còn lại cậu
út vẫn sống cùng bố mẹ. Mặc dù nhà còn rộng rãi nhưng ông bà Phương rất
khuyến khích con cái tự lập.
Ông Phương là đại tá quân đội đã
nghỉ hưu được nhiều năm. Từ khi về nhà, ông thích trồng và chăm sóc cây
cảnh, thường ngày ông hay đi chơi cờ cùng mấy người bạn hưu trong tổ dân phố, đến bữa mới về ăn cơm. Ông hay mặc bộ quần áo bộ đội đã cũ sờn và
bạc phếch, đầu đội mũ cối, đi chiếc mi-pha sắm từ những năm chín mươi.
Ông dùng chiếc xe đạp đó để đi khắp thành phố thăm hỏi đồng đội. Mọi
người trong gia đình này đều rất kính sợ ông.
Bà Nguyệt ngày
trước là con gái thành phố, xinh đẹp, duyên dáng, mười tám tuổi đã lấy
ông. Hai ông bà lấy nhau được hai tháng thì chiến tranh biên giới Tây
Nam nổ ra. Ông phải vào chiến trường, còn bà làm công nhân ở nhà máy xe
đạp Thống Nhất. Sau khi Tư lệnh Kim Tuấn hy sinh tại Campuchia, quân
đoàn 3 mà ông tham gia được điều động về phòng thủ ở chiến trường Đông
Bắc. Trong suốt thời gian tham gia hai cuộc chiến tranh, ông rất ít khi
xin nghỉ phép về nhà. Chỉ mỗi lần theo chỉ huy về Hà Nội họp ông mới
tranh thủ ghé qua nhà, nghỉ lại một đêm rồi sáng sớm hôm sau lại vội vã
về đơn vị ngay. Hai người con của ông bà Phương là Nguyễn Đại và Nguyễn
Lâm đều ra đời trong những tháng ngày khó khăn trùng trùng ấy.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Chiến tranh biên giới khép lại, ông Phương được điều động trở về Hà Nội. Ngày trở về, ông đem theo một đứa bé gái. Ban đầu hàng xóm không biết, bàn
tán rằng ông đóng quân ở xa rồi có con rơi con vãi. Đứa con gái ấy lớn
hơn con trai cả của ông hai tuổi. Ông nói rằng đó là con của một đôi vợ
chồng trẻ từng cưu mang đùm bọc ông trong một lần ông bị thương, lạc đơn vị. Cha mẹ nó qua đời trong một trận lũ quét. Ông đã gửi con bé cho một gia đình ở gần đơn vị cưu mang, bây giờ mới đưa nó về nhà theo ông.
Thằng Đại khi ấy mới chuẩn bị đi học, thằng Lâm thì mới thôi nôi. Mặc dù nhà nghèo, con cái nheo nhóc nhưng bà Nguyệt vẫn đón nhận đứa trẻ, yêu
thương, chăm sóc cho nó thậm chí còn hơn cả con của mình. Nếu không có
cha mẹ nó, có lẽ các con của bà cũng chẳng còn một người cha để yêu
thương như bây giờ. Năm sau thì bà sinh tiếp thằng út. Ông Phương thường phải ở lại đơn vị, tới cuối tuần mới về nhà, một mình bà tần tảo nuôi
bốn đứa con lớn lên. Bốn đứa trẻ hiểu được nỗi vất vả của bà, nên nếu
chúng có sự xa cách với tính tình nghiêm khắc của ông Phương thì lại rất tình cảm với mẹ.
Khi ông Phương nghỉ hưu thì những đứa con đã
khôn lớn, thế nên ông có muốn dùng kỷ luật quân đội để uốn nắn các con
mình thì cũng không được nữa, thậm chí còn tạo ra mâu thuẫn giữa cha và
con. Đầu tiên là người con lớn của ông.
Nguyễn Đại năm nay hai
mươi tám tuổi, là người thừa hưởng nhiều nhất ngoại hình cũng như tính
cách của ông Phương. Đứa con lớn này của ông có một niềm đam mê kinh
doanh vô cùng lớn, nên sau những bài răn dạy của ông về đạo đức kinh
doanh thì hai cha con thường cãi nhau rất lớn. Nó lại giống ông, cứng
đầu và đã muốn thì sẽ làm cho bằng được nên càng ở gần lại càng xung
khắc. Hơn nữa, trong chuyện tình cảm, Đại lại nghĩ rất thoáng. Mặc cho
ông nói rằng như thế là mất dạy, là vô đạo đức, nó vẫn sống theo ý mình, thậm chí còn chuyển ra ở riêng một chỗ cho thoải mái, đỡ làm ông chướng mắt.
Đứa con trai thứ hai là Nguyễn Lâm. Nếu anh trai của nó
chọn nghề kinh doanh, dù đôi khi bị ông coi là nghề lừa lọc nhưng vẫn
còn đỡ hơn cái nghề mà ông cho là chỉ toàn tai tiếng – ca sĩ. Hồi còn
trẻ, bà Nguyệt cũng là cây văn nghệ của cơ quan, có lẽ Lâm được thừa
hưởng tài năng từ bà. Nhưng nếu chọn ca hát làm một nghề thì ông cực lực phản đối. Mỗi ngày xem thời sự hay đọc những bài báo chướng tai gai mắt về giới nghệ sĩ là ông lại liên tưởng tới con trai mình. Cứ nghĩ tới có ngày người khác đọc bài báo về nó rồi cũng có cảm giác chướng tai gai
mắt như ông là ông lại khó chịu. Con trai ông không phải để người ta
nhìn vào rồi bàn tán, chỉ trỏ, thế thì có khác nào họ đang dè bỉu, chê
bai thẳng vào mặt ông không?!
Đó là lý do Lâm cũng dọn ra khỏi nhà.
Đứa con trai út của ông bà là Trường Minh, hiện đang là sinh viên năm cuối trường Kiến trúc.
Đứa trẻ mà ông mang về năm xưa hiện tại là chị cả trong nhà, luôn ngoan
ngoãn khiến ông rất hài lòng. Tâm đã lấy chồng và có một đứa con trai.
Hai vợ chồng cô đều đang tu nghiệp ở nước ngoài, để con lại nhờ ông bà
chăm giúp. Thằng cháu ngoại được cả nhà gọi là Tin, cũng sắp được hai
tuổi, đang bập bẹ học nói.
Nếu chỉ có hai vợ chồng ông với đứa
con trai út thì ông bà đã không thuê người giúp việc. Nhưng chăm sóc
thằng cu Tin quá vất vả, một mình bà Nguyệt không xong. Bận bịu với nó
mà bà không có thời gian chăm lo nhà cửa và cơm nước cho bố con ông nữa. Thuê người giúp việc cũng là để bà có người nói chuyện hàng ngày cho đỡ buồn.
Hai ông bà Phương vừa ăn sáng vừa bàn xem hôm nay mấy đứa con trai về sẽ làm món gì cho chúng ăn. Bàn một thôi một hồi, cuối cùng lại dẫn tới tận chuyện bây giờ đã là mùa thu rồi, đang là mùa cưới,
cũng nên giục thằng lớn lấy vợ đi là vừa. Có vợ con rồi chắc nó mới tu
chí làm ăn, không suốt ngày lang thang, nhậu nhẹt, gái mú nữa.
- Tôi nhắm kỹ đứa thứ hai nhà anh Học rồi, hôm nào mời nhà nó sang đây ăn một bữa cơm, gọi cả thằng Đại về xem ý kiến nó thế nào – Bà Nguyệt vừa
ăn vừa nói với chồng.
- Cần ý kiến của nó làm gì! Chắc chắn là
con gái nhà người ta hơn hẳn với đám bạn bè ăn chơi của nó rồi – Ông
Phương đặt đũa xuống rồi nói tiếp – Cái lũ con gái ấy chỉ giỏi suốt ngày bôi son trát phấn, quần quần áo áo. Bà cứ gọi nó về đây, bắt nó lấy vợ, xem nó có dám cãi lời không?
- Ừ, mà con bé Huyền nhà anh Học
khôn ngoan và giỏi chắn vén lắm, phải tay nó mới trị được thằng Đại nhà
mình – Bà Nguyệt gật đầu đồng tình với chồng, nhưng rồi như sực nhớ ra
gì đó, bà hỏi tiếp – Nhưng mà lần trước tới nhà hàng của nó, tôi nghe
nhân viên kháo nhau là nó đang theo đuổi cái cô đầu bếp làm ở đó cơ mà,
chắc lại thôi rồi à?
- Con bé Nhật Lệ tôi gặp rồi, cao ráo, xinh đẹp lại có nết, thằng con nhà mình nằm mơ mới lấy được nó – Ông Phương
chép chép miệng.
- Sao nghe nói nó bỏ nhà hàng của thằng Đại để sang nhà hàng khác trả lắm tiền hơn mà? – Bà Nguyệt ngẩn ra hỏi lại.
- Bà nghe ai nói? Nó đi chữa bệnh rồi. Nhà nó ở quê, nhưng mà nó mua một
căn hộ ở ngay bên cạnh căn hộ của thằng Đại. Dạo đó thằng Đại đi công
tác nước ngoài, tôi phải tới trông nhà cho nó mấy bữa còn gì. Khi đi con bé còn sang chào cả tôi, rồi còn gửi con chó ở chỗ thằng Đại, sẽ quay
lại lấy sau mà.
- À, ra thế. Thế mà tôi cứ tưởng… – Bà Nguyệt
nói thêm – Mà thôi, cứ lấy con gái thành phố cho gần nhà. Lấy gái quê,
Tết nhất chạy đi chạy lại hết nhà mình tới nhà vợ, vừa khổ vừa mệt.
- Bà chỉ được cái nghĩ ngắn. Con gái quê thì càng ngoan chứ sao. Tôi là
tôi chỉ thích nó lấy con gái quê. Con gái thành phố, nhiều đứa về làm
dâu đã cãi bố mẹ chồng như chém chả.
Ông Phương nói xong thủng thẳng đứng dậy, đi ra bàn uống nước, nói với Linh:
- Cháu lên gọi thằng Minh dậy đi. Con trai gì mà sáng cứ nằm ườn ra,
không chịu dậy tập thể dục gì cả. Chắc nửa cái ba lô của bộ đội ngày xưa nó cũng chẳng đeo nổi. Gọi nó dậy bằng được cho bác.
- Thời mình đói khổ quen rồi mà ông.
- Thời nào chả có người khổ – Ông Phương nghe thấy vợ bênh con thì quát
lại – Cứ sướng quen rồi hư cả người, đến lúc đói rách thì khổ nó chứ khổ ai. Bà toàn bênh con những cái không đâu. Còn thằng Lâm nữa, nó về thì
bảo nó học lấy cái nghề khác tử tế hơn đi, tôi không cấm nó đam mê hát
hò, nhưng chọn đó làm nghề mưu sinh là không được. Nó đi hát mãi được à, bốn năm chục tuổi đầu thì ai người ta mướn nó hát mấy cái bài vớ vẩn,
anh anh em em não ruột nữa.
Biết tính chồng nên bà Nguyệt lặng im, không cãi lại nữa, chỉ khẽ khoát tay ra hiệu cho Linh đi lên lầu gọi con trai xuống.
Linh đi lên lầu. Cô gõ cửa phòng Minh mấy tiếng cũng không có ai đáp lại, có lẽ Minh vẫn còn ngủ say. Minh cũng là người mà sáng qua khi tới đây cô
đã gặp ở cổng. Anh chàng cao lớn có đôi mắt sắc lạnh đi chiếc xe mô tô
màu đen rất bắt mắt.
Cô đẩy cửa, cửa không khóa. Vừa bước vào,
một luồng không khí lạnh toát xộc tới khiến cô rùng mình. Một người đang trùm chăn kín mít từ đầu tới chân nằm trên giường. Thực ra cô biết anh
chàng này tới bốn giờ sáng hôm nay mới mò về, nên giờ này dĩ nhiên là
đang ngủ rồi. Ông bà Phương có lẽ chẳng bao giờ ngờ cậu con trai út
tưởng là ngoan nhất nhà lại luôn trèo cổng trốn ra ngoài lúc nửa đêm và
sẽ không bao giờ về trước bốn giờ sáng.
Linh kéo rèm căn phòng cho ánh sáng chiếu vào rồi đặt tay lên chăn khẽ lay:
- Anh Minh, anh Minh.
Không có tiếng đáp lại. Cô lại lay lần thứ hai:
- Hai bác gọi anh xuống ăn sáng kìa.
- Không ăn – Lần này có tiếng đáp lại với giọng ngái ngủ.
Linh lắc đầu ngán ngẩm, một chút cảm giác chán ghét đám cậu ấm cô chiêu này
dâng lên trong đầu, lại nhớ tới lời của ông Phương, phải gọi dậy bằng
mọi cách, thế nên cô cầm lấy chăn và kéo soạt một cái:
- Anh dậy đi, bác trai nói cậu không chịu xuống thì…
Nhưng lời nói đến đây thì dừng. Trước mắt cô, nằm co ro trên giường là một gã trai mét tám, trần như nhộng, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bé xíu.
Cảm thấy lành lạnh, Minh mở mắt ra mới thấy trước mặt mình là một con bé quê mùa, xấu xí không chút ưa nhìn, tay đang ôm cái chăn trắng tinh,
miệng há hốc, mắt mở trừng trừng nhìn mình, hay nói đúng hơn là một vị
trí nhạy cảm trên cơ thể mình thì vội vàng giật lấy cái chăn rồi hét
lên:
- Cút… ra… mau. Chưa thấy con trai cởi truồng đi ngủ bao giờ à?
- Aaaaa… – Giọng Linh hét sau đó còn to hơn. Cô chạy biến ra khỏi phòng
với tốc độ nhanh nhất có thể, để lại phía sau tên con trai mặt mũi đỏ
như gấc chín. Lúc đó, mặt cô còn đỏ hơn cả mặt hắn.