- Đuổi việc? Tất cả bọn họ? Chị chắc chứ? – Hà Phương nghe Linh thông báo, tròn mắt nhìn cô vẻ vô cùng khó tin.
- Đúng vậy – Linh gật đầu.
- Chị có biết là chị không có quyền đuổi việc nhân viên ở đây chứ? – Hà
Phương nhếch miệng cười, giống như đang nghe chuyện nực cười nhất mà
mình từng nghe.
Linh còn chưa kịp đáp thì lại nghe Hà Phương vặn vẹo:
- Hơn nữa tôi cũng rất thắc mắc lý do mà chị định đuổi việc tất cả nhân
viên ở đây? Xét về thời gian làm việc ở đây, họ còn hơn chị nhiều lắm
đấy?
- Tôi đã không định nhắc lại chuyện này, nhưng toàn bộ sổ
sách kế toán và hóa đơn đã được kiếm tra lại Tổng công ty và đúng như
tôi dự đoán, các cô đã tiến hành gian lận sổ sách và ăn cắp một số tiền
không nhỏ của cửa hàng trong một thời gian dài.
- Chị đừng có vu
cáo – Hà Phương giật mình, quát lên – Chính Kế toán trưởng tại công ty
chi nhánh miền Bắc đã kiểm tra sổ sách, làm gì có chuyện sai sót, gian
lận gì? Hừ, chẳng lẽ chị còn nghi ngờ năng lực làm việc của nhân viên
công ty nữa sao?
- Được rồi, không cần phải to tiếng ở đây. Cô
cũng nên cảm ơn giám đốc Thái, nhờ có anh ta mà cô vẫn tiếp tục được làm tại cửa hàng này. Nhưng tôi cảnh cáo cô, sau này không nên giở trò quỷ
trước mắt tôi – Linh liếc nhìn Hà Phương, lúc này đã hoàn toàn lộ ra vẻ
chua ngoa, đanh đá của mình – Quyết định sa thải nhân viên ở đây đều do
Tổng giám đốc đã kí duyệt, ngày mai sẽ có nhân viên mới được điều động
từ các cửa hàng khác sang, cô sẽ tiếp tục ngồi tại ghế phó trưởng cửa
hàng, sẽ có Trưởng cửa hàng mới tới tiếp nhận nơi này.
Linh đặt
quyết định sa thải lên bàn, sau đó tiếp tục trở về với công việc của
mình. Hà Phương giật lấy tờ giấy đọc, hai mắt nếu như có thể thật sự
phun lửa, chỉ sợ tờ giấy trên tay cô đã bị hóa thành tro tàn rồi.
Vùng vằng bỏ ra ngoài, Hà Phương lập tức gọi điện cho giám đốc Thái.
- Anh cũng đã bị khiển trách và bị phạt giảm 50% lương trong vòng ba
tháng liền, thế nên tốt nhất em đừng thắc mắc nữa – Giám đốc Thái thở
dài, trong lòng cũng vô cùng chán nản vì sáng nay bị Tổng giám đốc gọi
tới, phê bình một trận.
- Nhưng chẳng phải anh nói sẽ không có chuyện gì sao? Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này?
- Tổng giám đốc đã quyết định chuyển Trụ sở chính của Tập đoàn ra Hà Nội, vì thế anh cũng chịu thôi – Thái thở dài đầy bất lực.
Hà Phương hậm hực cúp máy, trong đầu nhớ lại những lời mà Linh vừa nói với mình thì càng thêm cáu kỉnh. Cô ta nghĩ mình là ai mà dám lên mặt với
cô như thế? Chỉ vì có người trên Tổng công ty nâng đỡ thôi sao?
Linh làm việc tới đầu giờ chiều thì đột nhiên nhận được điện thoại. Vừa nhận được thông tin từ đầu dây bên kia, mặt cô đã trắng thành một mảng. Vội
bỏ lại công việc đang ngổn ngang, cô lập tức bắt taxi tới bệnh viện.
Khi Linh tới bệnh viện, Cường vẫn hôn mê sâu. Người gọi cho cô chính là trợ lý của anh. Linh chết lặng tại chỗ khi nghe người trợ lý thú nhận sự
thật về bệnh tình của anh với cô. Cô ngồi phịch xuống ghế, nhìn gương
mặt tiều tụy và thân hình ốm yếu của anh, trong lòng dân lên một sự chua xót không thể nói thành lời.
- Chủ tịch có triệu chứng bị sưng
gan cách đây mấy năm, đã điều trị nhưng không dứt điểm. Cậu ấy lại
thường xuyên uống rượu, gan không chịu nổi nên đã chuyển thành ung thư.
Hai năm nay, cậu ấy đã tiến hành xạ trị và cắt bỏ một phần gan nhưng kết quả không có gì khả quan lắm. Cậu ấy bị ngất tại công ty vào sáng nay,
tới giờ vẫn hôn mê không tỉnh lại. Bác sĩ nói gan của cậu ấy đã hỏng hẳn rồi, sự sống chỉ còn tình theo tháng mà thôi – Người trợ lý nói.
- Sao không làm phẫu thuật thay gan? – Linh ngẩng đầu nhìn anh ta.
- Bác sĩ nói giờ sức khỏe của Chủ tịch đã không còn đủ để thực hiện một
ca phẫu thuật ghép gan nữa. Huống chi tìm được một người hiến gan phù
hợp không phải dễ.
Linh lại quay vào nhìn Cường, trong đầu ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Đã từng là mối tình đầu của nhau, đã từng là vợ chồng đầu ấp tay gối, đã
có chung với nhau một đứa con, dù Linh không còn chút tình cảm nào với
Cường, nhưng nghĩa thì vẫn có. Cô không phải gỗ đá mà có thể vô cảm
trước tình cảnh này của anh. Cô chợt hiểu tại sao gần đây Cường hay gọi
điện và tới thăm con như thế. Anh biết anh không còn nhiều thời gian nên mới dành hết thời gian cuối này cho đứa con mà anh yêu thương nhất. Anh nén mọi cơn đau để cho con lúc nào cũng chỉ thấy anh cười. Cuối cùng là anh đã phải chịu bao nhiêu đau đớn đây?
Linh ngồi bên Cường,
nước mắt cứ thế theo cảm xúc trào ra. Cô ngồi đó cả buổi chiều, tay nắm
lấy tay anh, trong lòng thì thầm cầu khẩn cho anh sớm tỉnh lại. Lúc Linh còn đang mê man giữa những ký ức xưa cũ, bên tai cô chợt vang lên tiếng hét của một người phụ nữ:
- Con đàn bà khốn nạn này, mày còn dám vác mặt tới đây sao?
Linh quay lại, chỉ thấy trước mắt một mảng tối sầm, một chiếc túi da có viền bao bằng kim loại đánh thẳng vào mặt cô làm cô chới với suýt ngã xuống
đất. Sau đó là những cú đánh tới tấp bằng túi vào đầu, vào mặt cô, kèm
theo đó là tiếng hét giận dữ:
- Mày là đồ đàn bà đê tiện. Mày
cưới nó mà còn quay sang quyến rũ thằng anh nó. Mày không cho nó nuôi
con làm nó ngày đêm nhớ thương thằng bé, luôn tìm rượu giải sầu. Nếu
không phải vì mày thì nó cón tàn tạ đến mức này không? Hả?
Bàn
tay với những móng tay sắc nhọn túm lấy tóc cô, cào trên mặt, trên cổ
cô, Linh bị choáng váng tới mức không có một chút khả năng chống cự nào. Người trợ lý của Cường cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.
-
Mày cút đi. Cút cho khuất mắt tao. Mày cũng không khác gì con chị mày,
muốn trả thù tao ư, chúng mày không đủ tuổi đâu. Nếu không phải thằng
con tao nó si mê mày, bị mày bỏ bùa mê thuốc lú thì nó nào đâu đến nông
nỗi này…
- Aaaaaaaaa, mẹ ơi! Mẹ ơi!
- Này bà kia, bà có thôi đi không?
Bà Phượng lập tức bị hai cánh tay to khỏe túm lấy và đẩy ra khỏi Linh.
Tiếng òa khóc của con trẻ, tiếng gào giận dữ của người đàn bà như đang
phát điên, tiếng nấc nhè nhẹ của Linh, và tiếng gầm giận dữ của Phong
làm căn phòng bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Bà Phượng lập tức bị đẩy ra
khỏi cửa một cách thô bạo. Phong tiến lên đỡ Linh ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc đang rối tung lên của cô, đau lòng khi thấy những vết cào xước
trên tay, trên mặt cô. Anh quay ngoắc lại nhìn bà Phượng như muốn ăn
tươi nuốt sống người đàn bà này. Alex sợ hãi tột độ, nó vội nhào vào
lòng mẹ nó, khóc ầm lên:
- Mẹ, mẹ có đau không? Mẹ đau ở chỗ nào?
Đôi mắt Linh như vô hồn. Cô cuối xuống vuốt tóc thằng bé, sau đó gục đầu
vào con mà lặng lẽ khóc. Bà Phượng càng điên tiết, lại xông vào phòng
nhưng bị Phong ngăn lại không cho tới gần Linh. Bà ta chỉ biết chỉ tay
về phía cô, gào lên:
- Mày muốn trả thù tao kia mà. Giờ con tao
ra nông nỗi này vì mày, mày trả thù tao được rồi đấy. Mày vui lắm đúng
không? Con đàn bà lòng dạ độc ác kia, mày thấy sướng lắm đúng không?
- Này bà, yêu cầu giữ trật tự trong bệnh viện, nếu không tôi gọi bảo vệ tống bà ra ngoài bây giờ.
Tiếng của một y tá vang lên đầy nghiêm khắc.
- Bà là mụ phù thủy đáng ghét – Alex quay ngoắt đầu, oán giận nói.
Bị cháu trai đột nhiên mắng như thế, bà Phượng giật mình, sau đó nhìn thằng bé, lên tiếng dỗ dành:
- Gia Bảo của bà. Mau lại đây với bà nào. Cháu thích chơi trò chơi ghép
hình đúng không, để bà dẫn cháu về nhà, ở nhà bà có rất nhiều.
-
Không thích. Bà là bà già độc ác – Alex hét lên, nhưng Linh đã vùi nó
vào lòng mình, không cho nó có lời lẽ bất kính với bà Phượng nữa.
- Cô… khôn hồn thì trả thằng thằng bé cho chúng tôi. Nó là con của thằng
Cường, cô không có tư cách nuôi nó – Bà Phượng như mất hết cả lí trí,
lại gằn giọng lên với Linh.
- Bà bị điên à? – Phong giận điên lên trước sự hung hăng của bà Phượng – Bà nghĩ bà còn giống như trước đây,
có thể dùng tiền đè chết người ta sao? Sau khi ông già ly dị với bà, bà
nghĩ bà vẫn còn là phu nhân chủ tịch nữa sao? Bà mà còn dám động tới mẹ
con cô ấy thì đừng trách tôi.
- Mày… mày… thằng ăn cháo đá bát –
Bà Phượng chỉ tay vào Phong đầy tức giận – Cơm mày ăn, nước mày uống để
lớn lên là do ai mà có, thế mà giờ phút này còn vì một con đàn bà mà
quay lưng lại với em trai mày sao? Mày cũng bị nó bỏ bùa mê thuốc lú
rồi, không tỉnh lại được, nếu vậy thì nhìn kết cục của em mày kia kìa.
- Sao? Bà nuôi tôi lớn ư? Hay thằng em quý hóa này nuôi tôi? – Phong
nhếch miệng cười gằn – Nếu bà còn không chịu biết điều thì không chỉ có
Winter thôi đâu, tôi sẽ đánh sập cả cái tập đoàn Hoàn Mỹ đấy.
- Hóa ra là chúng mày rắp tâm hãm hại mẹ con tao?
- Gieo nhân thì gặt quả, đáng ra bà phải hiểu điều đó hơn chúng tôi chứ – Phong tiến lên đỡ Linh đứng dậy, Alex cũng nắm lấy tay mẹ không rời,
ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bà Phượng một cách ghét bỏ.
Đưa
hai mẹ con ra ngoài, khi bước qua bà Phượng, Phong còn hừ lạnh một tiếng rồi mới rời đi. Bà Phượng sững sờ nhìn ba người rời đi, sau đó run rẫy
bước tới gần giường bệnh con trai. Rồi như một cây khô đã hoàn toàn héo
úa, bà Phượng gục xuống bên giường con trai, khóc òa lên:
- Con ơi…