Cuộc sống vẫn trôi qua bình lặng như thế, chẳng mấy mà đã sang năm mới.
Nhiều ngày nay, Đại về nhà muộn hơn thường lệ. Anh thường ở lại nhà hàng đến
tận đêm khuya. Hôm nay cũng vậy, Đại về tới nhà thì đã gần nửa đêm. Ngày mai anh bắt đầu chuyến công tác 5 ngày ở Cô Tô nên hôm nay phải ở lại
nhà hàng để giải quyết cho xong mọi việc. Thời gian này anh ít có thời
gian dành cho gia đình, nhưng được cái Như Ý rất ngoan nên anh cũng yên
tâm phần nào. Được bà nội và Linh chăm sóc, nó tăng cân nhanh, khỏe
mạnh, ai nhìn cũng thấy nó đáng yêu. Nó bắt đầu biết bò, miệng bi bô tập nói. Mẹ anh nói, Như Ý chắc sẽ nhanh biết nói hơn những đứa trẻ khác.
Đại mở cửa phòng Như Ý, đèn ngủ mờ mờ. Anh khẽ bước vào. Con gái đã ngủ say nên anh cũng không muốn nó bị giật mình. Tuyết nằm ngay dưới sàn nhà,
thấy động liền ngóc đầu dậy thám thính, thấy anh thì vẫy vẫy đuôi, nhưng cũng không đứng dậy mà lười nhác nằm nguyên tại chỗ. Từ ngày về đây,
Tuyết được Linh chăm sóc cẩn thận nên nó béo ú ra thấy rõ. Nó dần dần
quen với nếp sống của một gia đình.
Đại đi tới bên giường. Anh
lặng yên nhìn vào gương mặt ngây thơ của con gái, đăm chiêu suy nghĩ.
Anh gần như đã quên hẳn việc tìm mẹ đẻ của Như Ý. Dù có chút tò mò,
nhưng anh không muốn đặt nhiều sự quan tâm vào một người đàn bà sẵn sàng từ bỏ đứa con của mình. Cả cuộc đời này, anh chỉ cần có đứa con gái nhỏ này cũng đủ rồi.
Có tiếng mở cửa lần thứ hai, con Tuyết lại
ngóc đầu dậy, cái đuôi lại một lần nữa ngoáy tít lên. Linh bước vào,
trên tay là một đống quần áo gấp gọn gàng.
Linh ở nhà này cũng
đã được gần bốn tháng. Từ ông bà Phương cho tới anh em Đại đều coi Linh
như một thành viên trong gia đình. Linh rất chu đáo, từ việc chăm sóc
nhà cửa, cây cối, cho tới việc chăm chút từng bữa ăn cho cả nhà. Cô tinh tế trong việc đối xử nên kể cả người trái tính trái nết như Minh, dần
dà cũng chẳng tìm được cớ gây sự với cô nữa. Mỗi lần Đại nhìn thấy Linh
chăm lo cho bé Như Ý, trong lòng anh lại dâng lên một thứ tình cảm khó
nói. So sánh cô với Huyền, dù hai người cùng quan tâm lo lắng cho Như Ý, nhưng anh vẫn thấy trong cách chăm sóc của Huyền thiếu đi sự tỉ mỉ,
chăm chút, thiếu đi sự lo lắng thực sự mà Linh có.
- Em chưa ngủ sao? – Đại đứng dậy hỏi.
- Em vừa giặt đồ xong. Anh về muộn nhỉ? – Linh đặt quần áo vào tủ một cách nhẹ nhàng, đáp lại cũng rất nhỏ nhẹ.
- Ừ, mấy hôm nay anh nhiều việc. Em nấu cho anh một bát mì nhé. Anh đói quá!
Linh gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa vào bếp, Đại đã ngửi thấy mùi mì thơm phức. Anh hít một hơi thật sâu để cảm nhận trọn hương vị đó rồi mới kéo ghế ngồi xuống. Linh đặt bát mì
còn nóng xuống trước mặt anh.
- Cám ơn em. Làm phiền em quá! – Đại cười – Mà em không có ý định làm đầu bếp thật sao?
- Em thấy thế này cũng được rồi. Với lại… – Linh ngập ngừng một hồi rồi mới nói tiếp – Chắc về nghỉ Tết xong em sẽ ở nhà luôn…
- Sao vậy? – Đại bị thông báo này của cô làm cho bất ngờ.
- Nhà em neo người. Em định mấy hôm nữa nói chuyện với hai bác để về luôn – Linh ngập ngừng.
- Chà, có vẻ gấp vậy? Chẳng phải gia đình em đang cần tiền sao? – Đại gặng hỏi.
- Nhưng không có người ở nhà thì còn vất vả hơn nữa. Chị gái em nói ở quê giờ cũng có mấy công ty may, em về đó làm vừa gần nhà, lương cũng ổn.
- Tiếc nhỉ. Anh vẫn thấy em nên đi làm đầu bếp – Đại thở dài.
- Chắc là em không có duyên rồi – Linh cười.
- Thế chừng nào em về quê? – Đại hỏi tiếp.
- Hôm qua em nghe mẹ anh nói là đến ngày cúng ông Táo thì chị gái anh sẽ về nước. Chắc tầm đó em cũng xin nghỉ luôn.
Đại cũng không biết nói thêm gì nữa nên anh ăn xong rồi đứng dậy, đi lên
phòng. Linh quay đầu nhìn theo bóng anh, ánh nhìn của cô đầy mâu thuẫn.
***
Đại dậy từ rất sớm. Sau khi mặc đồ chỉnh tề, đi sang phòng con gái, Đại
ngạc nhiên khi thấy Linh đang ngủ cùng Như Ý trên chiếc giường nhỏ, tay
cô vẫn còn cầm bình sữa đã vơi quá nửa. Anh ôm cái chăn bông đắp lên
người Linh. Đúng lúc đó Linh mở choàng mắt, hơi bối rối khi thấy anh.
Đại bèn hỏi:
- Anh phải đi bây giờ. Em cứ ngủ thêm chút đi. Sao đêm qua ngủ mà không lấy thêm chăn?
- Nửa đêm bé khóc nên em lấy sữa cho bé uống. Nằm chơi một lúc mà ngủ quên mất – Linh ngồi dậy giải thích.
- Cảm ơn em – Đại nhìn cô rồi chợt thở dài – Giá như Như Ý có mẹ…
Chợt nghe tiếng còi ô tô ở dưới cổng, Đại vội vã ra ngoài.
Chiếc xe chuyển bánh đi rất xa rồi mà cô vẫn cứ đứng ngẩn ra ở đó.
Linh càng ngày càng không lý giải được bản thân mình. Một mặt cô luôn suy
nghĩ trong đầu rằng nhất định phải khiến cho người đàn ông này trả giá
vì tất cả những gì anh ta đã gây ra cho cả gia đình cô. Vậy mà, hàng
ngày, khi chơi đùa với bé Như Ý, nhìn thấy tình cảm của anh ta dành cho
con bé, cô lại thấy nao lòng, quyết tâm ban đầu dường như đã bị phai
nhạt đi rất nhiều. Cô không thể ngăn mình mỗi chiều bế Như Ý ra cổng để
đợi anh ta trở về, rồi để anh ta bế con gái và chơi đùa với nó.
Anh ta đã có thể sống trong một khung cảnh hạnh phúc như thế, với một cô vợ xinh đẹp, mỗi chiều bế con ra cổng tha thẩn đợi chồng về. Họ sẽ cùng
cười nói bên mâm cơm, cùng dỗ đứa trẻ ăn, cùng chơi với nó trước khi đi
ngủ. Nhưng cô không hiểu tại sao anh lại xô đổ tất cả. Có thật là anh ta không hề biết gì về sự tồn tại của đứa con này, cho đến khi nó xuất
hiện, hay anh ta chỉ đang giả vờ như không biết? Một người đàn ông mang
quá nhiều bộ mặt: một người đàn ông thành đạt nhưng lạnh lùng trên
thương trường, một người tình hào hoa và lãng mạn khi hò hẹn, một người
cha luôn vui vẻ và hiền hòa bên đứa con gái nhỏ của mình, một người luôn hấp dẫn người đối diện bởi sự chín chắn và thông tuệ của mình… Cuối
cùng thì đâu mới là con người thật của Đại? Cuối cùng thì anh ta có biết yêu hay không, khi luôn đặt quanh mình hàng chục những cô bồ đẹp đẽ và
chỉ nhớ đến họ trong những phút say sưa?
Cô phải làm thế nào đây khi sự mâu thuẫn trong lòng ngày càng rõ ràng hơn?
Linh thở dài một hơi, kéo lại cổ áo cho đỡ lạnh sau đó quay vào trong. Cô
không hề biết rằng, ở cách cổng không đầy ba mươi mét, đỗ ngay trên vỉa
hè là một chiếc ô tô Toyota bốn chỗ, màu đen. Thực ra nếu ai trông thấy
nó thì cũng chỉ nghĩ rằng nó thuộc về một gia đình nào đó ở quanh đây mà thôi.
Trên xe lúc này có hai người đàn ông, họ đều mặc áo phao
màu đen và không ngừng hút thuốc. Trên gạt tàn mới có vài ba cái đầu
lọc, chứng tỏ họ cũng chỉ mới tới đây không lâu. Khi Linh và Đại đi ra
cổng thì lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú theo dõi. Sau khi chiếc xe chở Đại đi xa và Linh quay vào trong, một trong hai người lấy ra một tấm
ảnh. Trong ảnh là một cô gái búi tóc cao, da trắng hồng, cái miệng nhỏ
đang cười, để lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Gương mặt trái xoan và cân
đối nên càng nhìn càng thấy cô gái này đẹp, nhất là ánh mắt trong sáng
càng làm cô cuốn hút hơn.
- Có phải không? – Người đàn ông ngồi sau vô lăng ngoảnh sang hỏi.
- Hơi giống thôi.
- Nhà này chỉ có mình cô ta là trạc tuổi đó.
- Vậy thì chắc là cô này rồi. Nhưng sao lại khác quá vậy, đây chắc là ảnh photoshop à? – Người đàn ông đang cầm bức ảnh nhíu mày vẻ khó hiểu.
- Đó không phải là việc của chúng ta. Nếu là người ta thuê chúng ta tìm
thì chỉ cần quay về báo cáo công việc là xong – Người kia nhún vai sau
đó nổ máy, cần gạt nước lập tức hoạt động để lau đi những giọt mưa đang
chảy thành vệt.
***
Chín giờ sáng, bà Phượng đang trò
chuyện thân mật với cô con dâu tương lai trong phòng làm việc thì Cường
đẩy cửa bước vào, trên mặt không hề giấu đi sự tức giận. Thấy con trai,
bà Phượng tỏ ra ngạc nhiên, sau đó lại ngay lập tức thản nhiên nhấp một
ngụm trà hỏi:
- Sáng nay con phải đi công tác cơ mà, sao giờ còn tới đây vậy?
Cường liếc mắt nhìn sang Hằng đang ngồi ở đối diện bà Phượng. Cô đứng dậy
định chào và giải thích nhưng bà Phượng xua xua tay bảo cô ngồi xuống.
Không đợi Cường trả lời, bà tiếp:
- Hằng và mẹ chuẩn bị đi spa, con có chuyện gì thì nói nhanh lên.
Cường nhếch miệng cười rút từ trong túi áo ngực ra một chiếc phong bì, quẳng lên mặt bàn một cách ngỗ ngược:
- Sáng nay con có việc ghé qua văn phòng thám tử. Họ nhờ con chuyển cho mẹ cái này.
Bà Phượng giật mình, dường như hiểu được nguyên nhân khiến con trai mình
tỏ ra hằn học nãy giờ, nhưng vẫn giả vờ cầm lấy phong bì nói:
- Vậy à? Cảm ơn con. Còn việc gì không?
Vừa hỏi bà Phượng vừa cất phong bì vào túi xách, không hề có ý bóc ra trước mặt con trai mình.
Cường đưa mắt nhìn Hằng, đề nghị một cách lạnh nhạt:
- Cô ra ngoài chút đi, tôi có chuyện muốn nói với mẹ tôi.
- Đây là văn phòng của mẹ, ai đi, ai ở là việc của mẹ – Bà Phượng tức giận quát.
Cường vẫn không hề có ý nhún nhường:
- Tùy mẹ. Vậy con cũng nói luôn, mẹ thôi ngay việc điều tra về Linh đi.
Con không cho phép mẹ làm bất cứ điều gì tổn thương cô ấy nữa. Nếu có
chuyện gì xảy ra, mẹ đừng trách con bất hiếu với mẹ.
- Mày… – Bà Phượng giơ tay lên định tát Cường nhưng Hằng đã kêu lên và vội giữ lấy tay bà.
- Bác bình tĩnh đi bác. Chắc anh ấy nhất thời tức giận mà nói vậy thôi – Hằng cố xoa dịu bà.
- Con hy vọng những lời con vừa nói mẹ đã đều nghe thấy rõ. Con đi đây.
Cường nói và đi nhanh ra cửa, ào ào như một cơn gió, để lại trong căn phòng
một không khí nặng trịch. Bà Phượng gần như nghẹt thở vì nén cơn tức
giận với con trai. Bà đập bộp tay xuống thành ghế, gằn giọng nói:
- Thằng bất hiếu. Nó coi trọng một con đàn bà hơn cả mẹ đẻ của nó.
- Bác uống ly nước này đi bác – Hằng đưa cho bà Phượng cốc nước.
Bà Phượng uống xong cốc nước, cảm thấy cơn tức giận đã xuôi đi một chút,
lúc này bà mới nhìn tới vẻ mặt của Hằng. Bà thầm khen ngợi cô con dâu
tương lai này, dù trong lòng có tức giận và tổn thương nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để kiềm chế lại. Bà dịu giọng nói:
- Bác xin lỗi con. Tại
bác không biết dạy dỗ nên thằng Cường nó mới như thế. Nhưng con yên tâm, ngoài con ra, sẽ không một đứa con gái nào được phép bước chân vào cửa
nhà bác.
- Con biết mà bác. Anh Cường cũng cần phải có thời gian để quên đi cô ta nữa.
- Nó bị con bé đó mê hoặc rồi, suốt ngày chạy đi tìm nó, rồi tìm mọi cách bảo vệ nó. Chỉ có nước đẩy con bé đó đi thật xa mà thôi – Bà Phượng
trầm ngâm nói, trong đôi mắt bà lúc này hiện lên một nét cay nghiệt rõ
ràng.
- Bác định làm gì? – Hằng tò mò hỏi.
- Bác định
cho người tới gặp cô ta, đưa cô ta một ít tiền và bắt cô ta đi thật xa.
Nếu cô ta ương ngạnh không chịu thì buộc phải dùng tới biện pháp mạnh,
hủy đi gương mặt, làm tàn phế, gieo chút bệnh… Bất cứ cách gì khiến cô
ta tự cảm thấy nhục mà tránh xa thằng Cường ra.
Hằng im lặng
nhìn bà mẹ chồng tương lai của mình, trong đôi mắt xinh đẹp không ngờ
lại hiện lên vẻ đồng tình. Cô chợt cười, chìa tay ra nói:
- Bác đưa con chiếc phong bì kia đi.
- Để làm gì? – Bà Phượng hỏi lại.
- Anh Cường cấm bác, nhưng không có cấm con. Để con làm giúp bác. Bác cần làm như thế nào cũng được, thậm chí… thậm chí là khiến cô ta biến mất
vĩnh viễn khỏi cuộc đời này.
Nụ cười độc địa của Hằng lúc này
khiến bà Phượng ngồi đối diện cũng không tự chủ được mà rùng mình một
cái. Trong giây lát, trên gương mặt bà thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.