Hơi thở Tô Mạch cứng đờ, nàng có thể nhìn thấy chính mình ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp một phong cảnh vô cùng đồ sộ. Dâm loạn long thể, đây chẳng phải là tội chết sao?
Nghe nói trong cung kẻ nào dám nhìn thẳng mặt rồng đều có thể rơi đầu, huống chi long căn...
Tô Mạch không dám ngẩng đầu, Triệu Nghị trần truồng hùng dũng uy phong mà đứng trước mặt nàng cũng không nói lời nào. Tô Mạch cảm thấy sức mạnh uy nghiêm đang đè ép nàng xuống dưới, cơ thể nàng vốn dĩ lạnh băng, thế nhưng không tự giác mà toát ra mồ hôi hột.
Triệu Nghị ngạo nghễ đứng thẳng, dưới háng gió mát sưu sưu, xoay người một cái, hắn ngồi xuống trước mặt Tô Mạch , chỉ cách khoảng chừng một thước, “Giúp trẫm kì cọ.”
Tiểu tâm can của Tô Mạch nhún nhảy một chút, hồi lâu mới lĩnh hội được ý chỉ của bạo quân, chạy nhanh cầm lấy khăn tay, chà lau lưng Triệu Nghị.
Dưới bàn tay nàng là đang kì cọ là một bộ lưng ngang dọc các vết thương đan xen, một loại cảm xúc thô ráp như cào vào lòng Tô Mạch. Có bao nhiêu người từng bỏ mạng dưới đao của Triệu Nghị nàng không biết được, nhưng những vết thuơng trên bộ lưng của người đàn ông này đã chứng minh hắn đã trải qua nhiều lần sinh tử, máu tươi đã tôi luyện ra và hình thành ra ý chí cùng tính tình của hắn. Hiển nhiên hắn có thể dễ dàng trong khoảnh khắc bóp chết nàng mà không cần nhíu mày.
“Mạnh lên!”
Tô Mạch tăng thêm lực đạo.
“Trong quần áo trẫm có một lọ cao, lấy ra đây xoa bóp cho trẫm.”
Tô Mạch thoáng nhìn đống quần áo trên tảng đá, muốn nàng đi lấy, thân thể phải chui ra khỏi mặt nước, nàng đành phải lùi lại sau lại tảng đá, bắt đầu tìm kiếm.
Ngón tay bất chợt lướt qua con dao găm, trên người nổi lên một cỗ khí lạnh. Tô Mạch liền tránh đi, nhanh chóng tìm thấy lọ cao, sau đó liền quay lại chỗ Triệu Nghị.
Sáp cao mát lạnh thấm vào xương cốt, cho dù là ngày hè gió mát, Tô Mạch cũng có thể cảm nhận được một luồn lãnh ý.
“Hoàng Thượng, sáp cao lạnh lẽo này ngài thật muốn dùng sao?“.
Ai ngờ Triệu Nghị lại nói, “Nếu vừa rồi ngươi cầm lấy con dao găm kia, giờ phút này, ngươi đã mất mạng!”
Tay Tô Mạch run lên, mồ hôi lạnh đổ rào rào.
“Giết trẫm ngươi liền tự do, không cần phải run sợ mà tồn tại.”
“Vi thần không dám!” Tô Mạch thu hồi cảm xúc hoảng loạn, tiếp tục xoa bóp cao cho Triệu Nghị, “Nếu hôm nay không phải Hoàng Thượng, ngày mai cũng sẽ có những người khác đứng ra dẹp yên thế lực của các phiên vương.”
Trước đó Triệu Nghị vừa tiêu diệt thế lực cường đại nhất trong các phiên vương, toàn tộc Tây Bình vương, rất nhiều phiên vương đều vô cùng sợ hãi mình sẽ đi theo vết xe đổ này. Vào đúng thời điểm đó, Triệu Nghị hạ chỉ, nếu phiên vương nào chủ động quy thuận sẽ được giữ lại vương vị, miếng mồi này không thể nói là không hấp dẫn. Thế là Tương Nam vương liền là người đầu tiên lăn tới quy hàng. Đứng từ góc độ này mà nói, các phiên vuơng khác mau chóng thuần phục, Tô Mạch xác định bản thân tạm thời vẫn an toàn. Triệu Nghị không thể để cho những con tin đầu tiên xảy ra chuyện. Bây giờ, Triệu Nghị chỉ cần thu phục tên Đông Sơn vương bướng bỉnh này, như vậy thiên hạ liền định rồi.
“Hoàng Thượng là minh quân, triều đình và bá tính đều rõ như ban ngày. Đầu tiên là bình ổn triều chính, sau đó là dẹp loạn phiên vương, bực này quyết đoán không người nào có thể so sánh“.
Lời này tuy là lời nói thật, nhưng tại cái thời điểm này nịnh nọt đến Tô Mạch cũng cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà.
Triệu Nghị xoay người, bộ ngực rộng rãi kiên cố đối diện với nàng, cuối cùng sâu kín đưa ra kết luận, “Ngươi thật sự không có can đảm hành thích vua.”
Tô Mạch lại ngây người, mẹ nó chứ, nàng biểu thị trung tâm nửa ngày, cũng chỉ khiến bạo quân cho rằng nàng là một tên chuột chết nhát cáy sao?”Giúp trẫm kì cọ phía trước!” Triệu Nghị lười biếng mà dựa vào tảng đá phía trước, đôi mắt khép hờ, một bộ dáng cực kì hưởng thụ.
Tô Mạch nghẹn một hơi, một lần nữa cầm lấy khăn tay, chà lau ngực hắn. Phía này cùng sau lưng ngang dọc đan xen miệng vết thương bất đồng, Triệu Nghị trước ngực vô cùng trơn nhẵn, hầu như nhìn không tới một tia tì vết. Điểm này có thể chứng minh, nếu cùng bạo quân giao đấu chính diện không ai có thể đả thương hắn.
Triệu Nghị đột nhiên đặt tay lên trên đầu gối của Tô Mạch đang che ngực, Tô Mạch sợ tới mức co rụt người lại.
Triệu Nghị bất mãn nhướng mày, ý bảo nàng xoa bóp cánh tay, ổn định tiểu tâm can, Tô Mạch cẩn thận xoa bóp cho Triệu Nghị.
Cả người hắn cơ bắp cuộn cuộn, cứng cỏi và rắn chắc. Một cánh tay to lớn của hắn đập vào trước mặt Tô Mạch mang đến một cảm giác quỷ dị khiến người rùng mình. Tô Mạch không nghi ngờ một chút nào, một đầu ngón tay của Triệu Nghị cũng có thể chọc chết nàng.
Triệu Nghị cũng nửa híp mắt quan sát tên nhóc con thế tử này đang run sợ, giống y chang con nai con đôi mắt long lanh nước, chứng tỏ lá gan hắn nhỏ như thế nào. Một thân da thịt non mịn, cổ cánh tay tinh tế, vị trí xương quai xanh càng mỏng manh đến đáng thương, hai chân co quắp trước ngực. Chắc hẳn tự biết xấu hổ với vùng ngực non choẹt không cơ bắp của bản thân.
Nam nhân trưởng thành như vậy, thật là đáng buồn!
“Hôm nay, ngươi và La Chiêu nói chuyện, trẫm đều nghe thấy được.”
Tô Mạch bỗng dưng ngẩng đầu, cẩn thận quan sát biểu tình của bạo quân, thấy vẻ hắn mang bộ dáng thoải mái, chẳng lẽ là La Chiêu đã đầu hàng?
“Hoàng Thượng không cần cảm tạ vi thần. Khuyên nhủ La tướng quân, đó là thần tận trách !”
Triệu Nghị mày nhảy dựng, trước mặt đây là tiểu thế tử thoạt nhìn kính cẩn, khiêm tốn nhưng trong lúc vô tình sẽ để lộ ra một cỗ hơi thở thập phần không hài hoà. Rõ ràng là nhát gan đến đáng thương nhưng vào thời khắc quan trọng, sẽ không chút nương tay một đao dứt khoát đâm thẳng lồng ngực La Chiêu, khiến một tên dũng tướng bây giờ vẫn còn không bò dậy khỏi giường...