Tô Mạch cảm giác con dao găm đã buông tha cái cổ của nàng, lúc này mới dám phun ra một câu, “La tướng quân ngươi đã chạy thoát rồi, nên thả ta đi!“.
Gió thổi mạnh lên mái tóc dài của Tô Mạch, những sợi tóc phất qua cánh mũi La Chiêu, La Chiêu hừ nhẹ một tiếng, “Mang ngươi đi, còn hữu dụng!”
Tô Mạch sợ hãi, “Chẳng lẽ ngươi muốn dùng ta đổi lấy Phùng Dịch?”
“Xem ra ngươi còn có tý đầu óc.”
Lần này Triệu Nghị tấn công Đông Sơn, hiển nhiên máu chảy thành sông. Triệu Nghị thích giết chóc thành tính, Đông Sơn vương huyết mạch, sợ là không giữ nổi!
Dùng một mạng của thế tử để đổi lấy một mạng của thế tử, nhìn qua là biết không thể nào được!
“Chỉ sợ lần này La tướng quân tính sai. Triệu Nghị không giống người có thể chấp nhận để người khác áp chế mình! Hành động này của ngươi chính là chọc giận hắn, sao ngươi không thần phục sau đó cầu Triệu Nghị đặc xá Phùng Dịch!”
“Thần phục?! Ngươi bảo ta thuần phục một tên bạo quân?“.
Tô Mạch trong lòng rùng mình, hoá ra hơn mười ngày nay thằng này toàn giả vờ quy thuận! Đột nhiên nàng ý thức được, nói không chừng, lần này chỉ chừa lại hơn một trăm người ở cửa sông là Triệu Nghị cố ý thả cho La Chiêu một cơ hội chạy trốn đi. Giả như lần trước trong lúc tắm gội, hắn cũng dùng con dao găm để thử nàng.
Một khi đã như vậy, Triệu Nghị khẳng định có hậu chiêu, không biết mình có cơ hội chạy trốn không đây.
Cho dù mạng Tô Mạch nàng không đáng tiền cũng không đến nỗi phải chôn cùng Đông Sơn vương chứ.
Cái con ngựa này chạy không đến mười dặm liền xịt ngòi. Nó rên rỉ một tiếng, La Chiêu lôi kéo Tô Mạch nhảy xuống, thì nhìn thấy nó uể oải ngã phịch xuống mặt đất, tắt thở bỏ mình.
Tô Mạch chớp mắt, “Phỏng chừng là ngươi chạy trốn quá gấp, khiến nó mệt đến chết toi!“.
Trong lòng La Chiêu hiểu rõ, “Ngươi cho là
ta cũng giống người là đồ ngu à?“. Con ngựa này khẳng định đã bị người đánh thuốc, hắn tự mình chọn ngựa chính là đề phòng việc này, thằng oắt này nó còn đả kích hắn nữa, thật khó lòng phòng bị!
Xét thấy Triệu Nghị tính tình tàn nhẫn, có khả năng hắn đồng thời hạ thuốc mấy chục con ngựa một lượt.
Hai người chạy vội vàng cả đêm.Tô Mạch thân thể yếu đuối, nửa đường liền không thể chịu nổi, La Chiêu chỉ có thể đem nàng
khiêng lên vai tiến thẳng Đông Sơn mà đi.
Trời càng ngày càng sáng, vừa phải trốn truy binh vừa phải tìm nơi ẩn nấp, miệng vết thương của La Chiêu lần thứ hai vỡ ra, trên người quần áo thấm đẫm một mảng lớn vết máu, thoạt nhìn rất ghê người.
Tô Mạch nói: “La tướng quân, ngươi cứ như vậy thì đến mạng mình cũng giữ không nổi, có cứu được Phùng Dịch đi chăng nữa hắn cũng bơ vơ không ai giúp đỡ, như vậy mạng hắn cũng không thể kéo dài, nói không chừng Triệu Nghị còn sẽ giận chó đánh mèo, đem hắn bầm thây vạn đoạn.”
La Chiêu ném một ánh mắt hình viên đạn tới, Tô Mạch câm miệng, nhưng chỉ trong chốc lát lại nói, “Ở đây ta có ít thuốc có thể cầm máu!“.
Tô Mạch thấy La Chiêu không tin, nàng liền cắt một vết nhỏ trên người xong đó đem bột thuốc bôi lên, quả nhiên không bao lâu, máu ngừng chảy, miệng vết thương không có sưng đỏ.
La Chiêu lúc này mới cởi quần áo, đoạt thuốc từ tay nàng, chính mình hướng miệng vết thương mà rắc.
Tô Mạch cười tủm tỉm mà nhìn hắn, “La tướng quân, ta yếu đuối như vậy, ngươi còn sợ ta đối với ngươi xuống tay hay sao?“.
La Chiêu đem dược xoa đều, mắt thường có thể nhìn thấy máu không còn chảy nhiều nữa, đem thuốc bột rắc xuống cũng khiến miệng vết thương không giống trước kia vô cùng dữ tợn.
La Chiêu vừa lòng gật đầu, “Thách ngươi cũng không dá……”
Âm cuối cùng của chữ chưa thoát ra khỏi miệng thì lạc hẳn đi, thân mình La Chiêu mềm oặt, ngã phịch xuống mặt đất.
Lần thứ hai tỉnh lại, chân tay hắn đều bị trói nhốt trong xe chở tù nhân, trước sau đều là binh lính cầm dao sắc bén. Xe chở tù kẽo kẹt mà lắc lư đi về phía trước, Tô Mạch ngồi ở bên ngoài xe chở tù, đang gặm một cái đùi gà.
Gặm xong chân gà, Tô Mạch mới phát hiện La Chiêu tỉnh, cười hì hì hỏi: “Có muốn uống nước hay không?“.
La Chiêu lập tức giận đến ngực cũng phập phồng, thiếu chút nữa hít thở không thông. Lần đầu tiên bị lật thuyền trong mương có thể là xui xẻo, lần thứ hai, hắn hoài nghi chính mình có phải hay không là nam nhan bạc mệnh, vận mệnh sao lại bi đát đến thế!
Nếu là hắn thua trong tay một vị anh hùng hào kiệt, hắn nhận mệnh, tâm phục khẩu phục, cố tình thua tại trong tay thằng ranh thế tử yếu ớt này. Một đời anh minh của hắn liền bị huỷ trong một ngày.
“Đây là đang đi đâu?”
Tô Mạch biết gì đều nói hết, “Đông Sơn!
Xe ngựa chở ngươi đi đường ngươi càng khoẻ hơn!“.
Hoá ra ngươi vẫn vì ta suy nghĩ? hơi thở La Chiêu càng thêm không thuận, không thể nào phản bác được những lời nói của thằng ranh này.
La Chiêu bị nhốt tại xe chở tù, Tô Mạch cũng đi theo chịu tội —— bạo quân cho nàng chức trách chính là coi chừng La Chiêu, La Chiêu không trốn, nàng sống, La Chiêu trốn, nàng liền toi—— ớ chẳng phải nàng cực khổ đem tên khổng lồ này tha về thì phải được phong thưởng chứ?
Tô Mạch đeo mũ rơm, ngăn trở ánh nắng mặt trời chói chang, vừa lau mồ hôi vừa nói chuyện cùng La Chiêu.
“…… Ngươi một tên thương binh tàn tạ, cho dù có là hãn tướng dũng mãnh phi thường cũng khó có thể chạy ra khỏi đầm rồng hang hổ này? Ngươi xem ta tứ chi kiện toàn cũng chưa nghĩ tới chuyện đào tẩu.”
La Chiêu vẫn luôn thờ ơ rốt cục cũng liếc nhìn Tô Mạch một cái, chỉ là ánh mắt kia mang theo ý khinh thường.
Tô Mạch đối với tiết mục quân thần tương ái tương sát không cho là đúng.Con người ấy à, tồn tại mới là quan trọng nhất. Nàng hoàn toàn không cảm thấy mình đem La Chiêu trói về tranh công có gì không đúng.