Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 20: Chương 20




Tô Mạch chạy được một đoạn đường, nàng tập trung nhìn xung quanh, xong rồi, nàng chạy trốn thế nào mà lại khiến chính mình bị lạc luôn. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, trong lòng vui mừng, còn tưởng rằng Trương Thỉ tìm tới, kết quả xoay người liền thấy Triệu Nghị cưỡi một con ngựa trắng to lớn đi tới.

Oan gia ngõ hẹp, Tô Mạch đành phải dừng ngựa lại, có chút khiếp đảm mà nhìn về phía Triệu Nghị, “Hoàng Thượng, thật trùng hợp” Vị bạo quân này chắc sẽ không lạc đường đâu, đi theo hắn liền được cứu rồi.

Triệu Nghị nhìn thoáng qua nàng đang tóm thật chặt con thỏ hoang giãy dụa muốn tắc thở luôn, hắn hài hước nói: “Đây là ái khanh săn được sao? Thật mập mạp.”

Tô Mạch mặt hơi đỏ lên, ngay sau đó liền trưng ra bộ dạng thế tử gia lên có, “Hoàng Thượng quá khen, Hoàng Thượng nếu thích, vi thần nguyện ý dâng tặng Hoàng Thượng.”

Triệu Nghị khóe miệng muốn cười đến run rẩy. Nàng không biết bọn họ săn thú đều dùng mũi tên có dấu hiệu riêng sao? Lúc này trong tay nàng cầm con thỏ, mũi tên còn chưa có nhổ đâu.

Tầm mắt Tô Mạch tự nhiên cũng ngó nghiêng đến lưng ngựa của Triệu Nghị chất đầy con mồi, mẹ à, lúc này thời gian trôi đi không bao lâu, thế nhưng hắn đã săn được năm con thỏ, đen nghìn nghịt một đám gà rừng và động vật hoang dã.

Triệu Nghị bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của nàng liền tiện thể bổ sung: “Trẫm còn săn được hai con hươu lớn, đã khênh về đại doanh nướng“.

Tô Mạch theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng, “Hoàng Thượng uy vũ.”

Triệu Nghị thập phần hưởng thụ đôi mắt háu đói nhỏ bé này của nàng, “Chúng ta hồi doanh địa đi.”

Tô Mạch không tự giác mà nhìn ngó bốn phía vài lần, nàng có thể kháng chỉ được không? Nhưng mà nhận thấy tình cảnh lạc đường của bản thân, nàng đành thành thật mà đi theo Triệu Nghị.

Triệu Nghị ném một cái nhìn quái quái khi Tô Mạch khẩn cấp túm chặt con thỏ hoang không buông, trong lòng nhịn không được thầm nói: Vật nhỏ này rốt cuộc vì cái gì muốn cướp con thỏ của ta? Chẳng lẽ là vì chứng minh chính mình không vô năng như vậy?Nhưng điều này cần chứng minh sao? Trên dưới toàn quân ai nấy đều không biết hắn yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một đấm. Lại nói, tên này dường như cực kì vô sỉ?

Mãnh thú đều đối với vật sở hữu của mình có tính chiếm hữu vô cùng mãnh liệt. Triệu Nghị đương nhiên cho rằng những chú ý của hắn đối với Tô Mạch là do con thỏ hoang kia.

“Khụ khụ, Hoàng Thượng, người biết Trương Thỉ ở đâu không?”

Triệu Nghị quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.

Tô Mạch giả vờ trấn định mà nói: “Thần cùng Trương Thỉ thi đấu săn thú, trong thời gian một nén nhang xem ai săn được nhiều con mồi nhất……”

Tức thì Triệu Nghị có cảm giác không được tốt. Quả nhiên, tên này đích xác là người cực kì vô sỉ mà. Hắn rất muốn chất vấn một câu: Ngươi ăn trộm con mồi của trẫm chính là cầm đi thi đấu cùng Trương Thỉ?

Nhưng ở ngôi cửu ngũ chí tôn, sự tự chủ là người thường không thể nào theo kịp.

Triệu Nghị nói: “Tài bắn cung của Trương Thỉ cũng rất tốt“. Ý là ngươi có trộm con thỏ của ta ngươi cũng không thắng được Trương Thỉ.

Căn bản Tô Mạch cũng không có nghĩ đến việc thắng Trương Thỉ, nàng chỉ nghĩ làm sao ở trước mặt Trương Thỉ thua không quá khó coi khiến đối phương coi thường mà thôi. Vì thế nàng nói, “Thần cũng tóm được một con thỏ……”

Trong lòng Triệu Nghị bốc lên một cỗ lửa giận dị thường, vừa quay đầu định đem lời nói dối của mèo nhỏ này vạch trần, thì thấy một đám sương mù từ trong rừng bay ra.

“Chướng khí đi lên, trước hết chúng ta rời đi rồi nói sau.”

Triệu Nghị lập tức lấy thuốc nhét vào miệng nhưng đảo mắt thấy Tô Mạch hoảng sợ đang nhìn khắp bốn phía, sau đó lại trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, trong lòng nhảy dựng lên, “Ngươi không mang theo thuốc?”

Tô Mạch vừa định nói cái gì, Triệu Nghị đã đem nàng nhấc lên trên lưng ngựa của hắn, bóp cằm nàng, cúi đầu đem nước thuốc mớm sang miệng Tô Mạch.

Tô Mạch cả người đều không tốt! Mẹ à! Đó là nụ hôn đầu tiên của nàng! Nụ hôn đầu tiên đấy! Đó là để dành cho phu quân tương lai....

Tô Mạch nghẹn đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, ra sức giãy giụa, Triệu Nghị mắt sáng như đuốc, trừng mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng đừng có mà lộn xộn.

Tô Mạch ngước mắt nhìn “Sương mù” bốc lên nhanh chóng vây quanh bọn họ. Triệu Nghị sau khi hoàn toàn mớm thuốc xong, mới ngẩng đầu lên, trưng lên uy nghiêm của đế vương, “Ngươi không cần tạ ơn.”

Tô Mạch lau chùi khóe miệng, lần đầu tiên uống nước bọt của người khác, cảm giác ghê tởm thật sự làm người ta khó mà tiêu hoá nổi. Nàng đột nhiên nghĩ đến những cảnh hôn lãng mạn trong thoại bản, tức thì ảo ảnh tiêu tan không còn tăm hơi —— quả nhiên thoại bản đều là gạt người!

Môi Tô Mạch mềm mại, còn có một mùi thơm ngọt ngào kì lạ. Buông người ra, tầm mắt Triệu Nghị vẫn không rời hai cánh môi kia. Nội tâm Tô Mạch run rẩy mãnh liệt, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, “Hoàng Thượng, cái này không giống chướng khí……”

Lúc này Triệu Nghị mới ý thức được, đây đích xác không phải là chướng khí.

Bên này mới có một vài bóng dáng lấp ló, bên kia một vài mũi tên phá không mà đến, ngay lập tức Triệu Nghị bế Tô Mạch nhảy lên ngựa nhưng đại mã đã bị kẻ nào đó hạ độc thủ. Biến cố đột ngột xay ra, tức thì Triệu Nghị rút trường kiếm ra khỏi vỏ, Tô Mạch cơ hồ là bị hắn kẹp ở dưới nách.

Tư thế này làm Tô Mạch khó mà thích ứng nổi, nhưng giờ phút này Triệu Nghị như đang trong cảnh giới chúa sơn lâm nguy hiểm cao độ, cho nên ngay cả tim nàng cũng không dám đập, chỉ sợ cái đầu này bị hắn kẹp bẹp.

Nếu định hạ độc thủ, phạm vi tuyệt đối không có khả năng quá rộng, trong một khoảng thời gian kéo dài cũng là điều không thể. Tô Mạch biết, Triệu Nghị tự nhiên cũng biết, đối phương càng rõ ràng không thể để Triệu Nghị rời khỏi phạm vi này.

Mấy hắc y nhân bay nhảy lại đây, tầm nhìn cũng không trống trải, trường kiếm Triệu Nghị như phượng múa rồng bay, chỉ bằng mấy đao qua lại, mấy thi thể liền nằm bẹp dưới chân. Cùng với không khí của đánh nhau là mùi máu tươi đậm đặc, yết hầu Tô Mạch muốn nôn khan. Dường như Triệu Nghị phát hiện ra tình hình của nàng, hắn liền thay đổi tư thế, đặt Tô Mạch đứng thẳng, thay vì kẹp nách hắn liền ôm nàng, Tô Mạch liền theo bản năng mà ôm chặt bả vai hắn, nhắm mắt lại, nghe bên tai truyền đến âm thanh giết chóc.

Đánh nhau tạm thời gián đoạn, nàng như cảm thấy được một bàn tay của Triệu Nghị nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng run rẩy của nàng, trong lòng tự nhiên nổi lên một cảm xúc lạ thường.

Không biết qua bao lâu, âm thanh của tiếng giết chóc cũng ngừng lại, khí độc cũng đã tan bớt đi, Triệu Nghị lảo đảo té lăn trên đất.

Trong lúc đánh nhau, sự vận động kịch liệt đã khiến hắn hít phải quá nhiều khí độc. Đồng thời máu cũng đem độc tố vận chuyển khắp người, thời điểm hắn ngã xuống cũng chính là cực hạn có thể chống đỡ.

Tô Mạch rất rõ ràng hẳn là có hậu chiêu, không lâu sau ắt sẽ có người đến. Nàng có ý định đem Triệu Nghị khiêng lên, nhưng đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn, nàng căn bản không làm gì được. Đừng nói mang Triệu Nghị đi, ngay lúc này nàng

muốn chạy trốn cũng không có khả năng, nếu không phải là có thuốc giải tránh chướng khí của Trương Thỉ, chỉ sợ hiện tại nàng cũng sớm nằm liệt trên mặt đất chờ chết.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, tốc độ thực nhanh, Tô Mạch ngã trên mặt đất giả chết.

Nghe tiếng bước chân, ít nhất là có ba người đến, quả nhiên mục tiêu của bọn họ là Triệu Nghị.

“Thế nhưng hắn còn chưa tắt thở!” Dường như đối phương cũng rất kinh ngạc, lại nhìn lướt qua cách đó không xa những thi thể rơi rụng khắp nơi, toàn thân bọn họ tự nhiên lạnh ngắt.

Giọng nói run rẩy của một tên vang lên, “Quả đúng là bạo quân trong truyền thuyết. Trúng độc còn có thể đem nhiều người như vậy chém thành mảnh nhỏ!”

Có một người đi đến bên Tô Mạch, dùng chân đá một cái, Tô Mạch không nhúc nhích, hắn cũng lười kiểm tra hơi thở của nàng. Có lẽ trong ý thức của bọn họ: Người có khả năng biến thái như Triệu Nghị chống chọi lại khí độc căn bản là không tồn tại.

Tô Mạch giả chết không phải không có đạo lý, mục tiêu của bọn chúng là Triệu Nghị, mà nàng chỉ là một con tin yếu đuối vô dụng cũng không phải nội tặc căn bản là không ai thèm chú ý, cũng hiển nhiên là không xem trọng.

Quả nhiên, người nọ lại hướng về Triệu Nghị đi tới.

Tô Mạch thầm nghĩ, nếu mình cứ nằm yên như vậy, có lẽ chính mình còn có cơ hội bảo toàn tính mạng. Cho dù nàng có muốn cứu Triệu Nghị thì cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi. Khi nghe thấy âm thanh của tiếng rút kiếm, trái tim nàng vẫn là run lên.

“Huynh đệ chúng ta chết thảm như vậy, phải đem bạo quân băm nát như tương để an ủi linh hồn các huynh đệ đã chết ở trên trời....“.

“Dừng tay!”

Thân thể Tô Mạch bò dậy đi trước với ý thức của nàng, hai chân nhũn ra, cũng không biết là bởi vì khí độc hay là bị doạ sợ.

Người đến có năm tên, tất cả đều che mặt,

cùng nhau hướng nàng nhìn qua, ánh mắt bén nhọn, Tô Mạch theo bản năng mà lùi lại đằng sau một bước.

“Lá gan như nhỏ như vậy, còn tưởng anh dũng hộ chủ?” Tên cầm đầu bịt kín cả người lạnh lùng nói.

Mới vừa rồi khí thế như vậy mà giờ Tô Mạch liền ỉu xìu, “Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở chư vị, nơi này có hơn hai mươi vạn đại quân, bên trong rừng rậm còn có không ít cao thủ, ta tin rằng không mất bao lâu họ sẽ tìm tới nơi này. Nếu các ngươi muốn sống sót, giữ lại tính mạng của Triệu Nghị làm con tin chẳng phải tốt hơn sao?“. Chỉ cần Triệu Nghị có thể sống

hẳn là có thể có biện pháp cứu hắn.

Môi đỏ khép mở, sắc mặt tái nhợt, bởi vì

mới vừa rồi được Triệu Nghị ôm khi đánh nhau tóc bay tán loạn khiến cả người Tô Mạch mang một vẻ đẹp quỷ dị làm người nhịn không được muốn chà đạp mỹ nhân.

“…… Ngươi chắc là phi tử của bạo quân mang theo bên người đi?”Hàng năm bên ngoài chinh chiến, mang theo phi tần bên người nữ giả nam trang trong con mắt của bọn họ là hoàn toàn hợp lý.

Tô Mạch sợ tới mức giật cả mình, ánh mắt của năm kẻ này lộ ra thần sắc khiến nàng sợ hãi vạn phần, cái này so với tử vong lại càng đáng sợ hơn.

Tô Mạch lảo đảo lui về phía sau vài bước, ổn định tinh thần nói: “Rất nhanh thị vệ sẽ tới đây!“.

“Trước khi bọn họ đến, chúng ta huynh đệ sung sướng một chút chẳng phải là càng tốt sao!“.

“Ta là nam nhân!” lời nói này của Tô Mạch

trong mắt chúng sói đói không hề có sự thuyết phục. Chúng liền nhảy đến, chỉ cần duỗi tay là bắt được Tô Mạch.

Ngay lúc ấy trong nháy mắt, kiếm quang chợt lóe, sát khí hiện ra tứ phía. Triệu Nghị nắm trường kiếm nhanh như cắt hạ năm tên kia, mũi kiếm nhỏ đầy máu tươi, hai mắt giống như ác ma giống nhau lóe hồng quang. Mắt đỏ rực y hệt ngày ấy Tô Mạch ở pháp trường nhìn thấy thì càng đỏ hơn.

Tô Mạch sợ tới mức không dám nhúc nhích, nhìn hắn dẫm quá vũng máu, đạp lên năm thi thể của mấy tên kia mà đi đến trước mặt nàng. Tô Mạch run rẩy co rúm lại, đột nhiên tay của Triệu Nghị dừng ở giữa đường, thân hình thẳng tắp trực tiếp bổ nhào lên người Tô Mạch, lại một lần nữa lâm vào hôn mê.

Tô Mạch ngã trên mặt đất, bị trọng lượng của người này đè ép không bò dậy nổi. Nhìn đến năm tên kia thi thể còn chảy đầy máu, lần đầu tiên nàng có dũng khí nhìn thẳng vào trận đánh nhau máu me này. Đầu tiên không nói mặt sau còn có hay không sát thủ, cũng bất luận những thị vệ đó có tìm được bọn họ hay không mà lúc này họ đang bị trúng độc, Tô Mạch cũng không dám bảo đảm bọn họ có thể chịu đựng nổi không.

Thi thể vẫn còn mới nguyên, máu từ trái tim và từ cổ róc rách chảy ra—— Triệu Nghị sử dụng kiếm rất chính xác, mỗi một kiếm đều đâm vào chỗ vô cùng yếu hại.

Trong đầu Tô Mạch chợt loé linh quang,

nỗ lực đem Triệu Nghị xốc lên người, bò đến những thi thể bên cạnh. Năm cái đầu, cái nào cũng còn mở mắt, ánh mắt thật dữ tợn trước khi chết, Tô Mạch sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân vô lực.

Nàng không dám nhìn mắt của những người đó, chỉ là cầm lấy lá cây hứng máu từ miệng vết thương của họ, nhịn xuống ghê tởm, chính mình uống trước một ngụm. Nàng không quá xác định máu này có thể là kìm hãm khí độc hay không nhưng vừa rồi mấy người này khẳng định có uống qua thuốc giải mới có thể đi vào vùng khí độc này.

Tô Mạch hứng rất nhiều máu sau đó rót vào miệng Triệu Nghị cho đến khi máu không hề chảy xuống mới thôi.

Uống máu xong đầu óc Tô Mạch không còn choáng váng nữa, tay chân có một chút sức lực, nhưng muốn khiêng Triệu Nghị vẫn như cũ không có khả năng.

Sắc trời ngày càng tối, nàng liền yên tâm, bọn chúng cũng nhìn không thấy, mặc dù có thể thấy cũng sẽ bị sương mù chắn lối.

Trong bóng đêm muốn cùng hơn mười cỗ thi thể cùng với một người không rõ sống chết ở cạnh nhau. Nội tâm Tô Mạch là vô cùng cự tuyệt, nhưng nàng không có khả năng vứt bỏ Triệu Nghị. Cho dù bất luận là vì đạo đức hay thực chất đơn giản là bỏ rơi

Triệu Nghị chính là đem chính mình đưa lên đoạn đầu đài.

Tô Mạch cố hết sức đem Triệu Nghị kéo đến chỗ không có thi thể ngồi tạm, đốt lửa lên, nhìn thật kĩ khuôn mặt của Triệu Nghị, lại nhìn vào bóng đêm, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Triệu Nghị, ngươi còn sống hay không?”

Đột nhiên một bàn tay bắt được tay Tô Mạch, Tô Mạch sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, nhìn đến hoá ra là tay Triệu Nghị, lúc này mới xoa xoa ngực.

“Triệu Nghị, ngươi nhất định không thể chết được!” Tô Mạch tận lực ngăn chặn khoé miệng run run, nhưng loại này run rẩy vẫn thực rõ ràng, giống như là mạng của

Triệu Nghị so với nàng còn quan trọng hơn.

Đôi mắt Triệu Nghị vẫn như cũ nhắm nghiền, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tô Mạch.

Tô Mạch rốt cuộc cũng xác định đây không phải là xác chết vùng dậy, nàng liền an tâm mà đem thân mình dịch đến Triệu Nghị, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào đêm đen hắc ám, một cái tay khác cảnh giác mà cầm lấy chuôi kiếm của Triệu Nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.