Tô Mạch cảm thấy gần đây Tô Dự tựa như một con mèo đực đang phát dục, rất nhiều lần nàng bắt gặp hắn và Ngô Xảo Ngọc ở trong hoa viên khanh khanh ta ta, một bộ mạnh không rời tiêu, tiêu không rời mạnh, tư thái cực kì thân mật.
Ở trong hoa viên chơi không chán lại còn nhảy đến viện Tây Sương của nàng biểu thị cảm giác tồn tại.
Ngô Xảo Ngọc hầm đồ bổ, tự mình đưa đến tận tay Tô Mạch, “Biểu ca cần phải uống thêm đồ nóng, ngài thân thể lạnh lẽo,
trời cũng sắp nhập thu, phải bồi bổ thật tốt“. Dừng một chút, lại bổ sung: “Muội là lấy theo phương thuốc của Trương đại phu mà hầm canh“.
Đương nhiên, câu nói cuối này tuyệt đối là doạ người, đây rõ ràng là canh tráng dương. Thân mình Tô Mạch suy nhược như vậy, có thể chịu đựng được yêu cầu của Hiểu Nguyệt đang tuổi trẻ vô cùng sung sức hay không, không bổ thận chỉ sợ hắn bị một cái nha đồng thông phòng đào cho thân thể còn bộ sương khô.
Tô Mạch vẫn chưa cảm thấy canh bày có gì không ổn, chỉ cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, “Biểu muội vất vả”
“Chỉ cần thân thể biểu ca an khang, Xảo Ngọc liền an tâm.” Ngô Xảo Ngọc tươi cười đẹp đẽ, thật là cô nàng xinh đẹp khả ái.
Tâm tình Tô Dự rất tốt ngồi ở giàn nho phẩm uống trà, Ngô Xảo Ngọc làm việc càng ngày càng hợp hắn tâm ý. Thời điểm nên ôn nhu tuyệt đối ôn nhu, thời điểm đốt lửa nóng cũng tuyệt đốt lửa rất nóng, không giống Từ Ái Liên kia lúc nào cũng giả trang bộ dạng tiểu thư khuê các.
Đương nhiên, trọng điểm là, những chuyện hắn không thể tưởng tượng hoặc vẫn còn cố kị, Ngô Xảo Ngọc đều có thể làm hắn hài lòng.
Kỳ thật, Ngô Xảo Ngọc trong lòng sáng như gương. Đừng nói viện tiến tấu, cho dù toàn bộ kinh thành, cả nhà nàng để ý sợ rằng cũng chỉ có huynh trưởng Tô Mạch, nữ nhân đối với Tô Dự mà nói, chỉ là vật phẩm dệt hoa trên gấm, cũng không có giá trị thực tế, nàng cũng chỉ nghĩ làm giá trị của bản thân so với người khác lớn hơn một chút, cho dù chỉ là vật phẩm trang trí, nàng cũng muốn trở thành người tốt nhất mà không ai có thể thay thế được giá trị tồn tại của nàng.
Trước kia ở Tương Nam, nàng biết Tô Dự đối với Tô Mạch đặc biệt quan tâm, tuy rằng Tô Dự làm người cao ngạo, lạnh lùng, tình cảm cũng thật biểu hiện rất bí ẩn. Chỉ là khi đó ngại ánh mắt của nhiều người, cũng né tránh uy quyền của Từ Vương phi, nàng tất nhiên là không dám dùng biện pháp này lấy lòng Tô Dự, hiện tại núi cao hoàng đế xa, Từ thị muốn xen vào cũng là ngoài tầm với, huống chi, phụ thân nàng Võ bình hầu còn tự mình nhắn nhủ nàng, tận lực mượn sức lực và quan hệ tốt với Tô Mạch.
Ngô Xảo Ngọc nhìn Tô Mạch bắt đầu ăn canh, lại mang đến cho Tô Dự một chén thật lớn, cố tình đè thấp vòng eo thò lại gần, bộ ngực đầy đặn cơ hồ cọ đến trên người Tô Dự. Là nam nhân sẽ đều đối với hai vật tròn trịa này cảm thấy hứng thú. Tô Dự xuyên thấu qua cổ áo nàng liếc mắt một cái, lại nhìn bát canh tráng dương, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ngươi đây là ngại gia không đủ uy mãnh đúng không?”
Ngô Xảo Ngọc cười duyên liên tục, ý bảo còn Tô Mạch ở bên kia, Tô Dự lập tức thay đổi sắc mặt, nhận bát canh, thực nể tình uống.
Tô Mạch liếc mắt một cái, đây là Ngô Xảo Ngọc muốn thượng vị a.
Đồng dạng bưng mỹ vị tiên canh lại đây,
Từ Ái Liên nhìn thấy một màn này, mắt hạnh đều bị nhiễm hồng, nổi giận đùng đùng mà dẹp đường hồi phủ. Vừa vặn Ngô Xảo Ngọc liếc đến bóng dáng nàng giận dữ rời đi, khóe miệng tràn ra một nụ cười khinh miệt.
Tô Mạch đem việc này hết thảy xem ở trong mắt, bất động thanh sắc mà tiếp tục uống bát canh của nàng.
Uống xong canh, Tô Dự liền mang Ngô Xảo Ngọc trở về đông uyển. Tiến vào phòng, Tô Dự liền hỏi, “Quyển sách lần trước nàng cho ta xem đâu rồi?”
Ngô Xảo Ngọc hai mắt hàm xuân, đầu óc nóng lên, Tô Dự vội vã trở về phòng như vậy, nàng còn tưởng canh tráng dương có công hiệu. Nàng theo bản năng mà khẽ thỏ thẻ nói, còn mang lên một tia kiều diễm, “Gia nói chính là sách gì?”
“Xuân cung đồ.”
Ngô Xảo Ngọc hai má ửng đỏ, đôi tay ôm Tô Dự cổ, nhón mũi chân, nhả khí như lan, “Quyển sách kia, thiếp thân đều đang nóng bỏng, gia muốn như thế nào đều có thể làm“.
Tô Dự cười, gõ một cái lên trán của Ngô Xảo Ngọc, “Ban ngày ban mặt làm cái gì làm? Đem sách cho ta, gia còn sử dụng nó có tác dụng khác“.
Nghe nói nam nhân chính mình động thủ so với nữ nhân hầu hạ còn nhiệt tình hơn nhiều. Ngô Xảo Ngọc thập phần hiểu ý mà lắc mông đi lấy, mở ngăn tủ lấy ra một quyển đế sách đen nhưng bìa được mạ vàng, đem sách nhét vào tay Tô Dự, e lệ thẹn thùng mà nói: “Gia muốn xem thì xem.” Dáng người nàng so sánh với mỹ nhân trong này thì tốt hơn nhiều.
Một khắc sau.
Tô Mạch nhìn Tô Dự đưa tới trước mặt nàng một quyển sách, nhưng không có tên. Khi nàng xem thoại bản, thường sẽ đem bì bỏ ra. Dường như Tô Dự không có thói quen này.
“Đây là sách gì?”
Tô Dự cười đến thập phần quỷ dị, “Huynh cứ xem, tuyệt đối tốt cho chuyện chung thân đại sự!”
Tô Mạch rất hiếu kì, học thuyết của bách gia chư tử, nàng cũng đã xem hết, chẳng lẽ có gì nàng bỏ sót?
Tô Mạch đang muốn mở ra nghiêm túc nghiên cứu một phen, thì nghe thấy gã sai vặt chạy hừng hực đến rồi nói, trong cung có người tới.
Con tim nhỏ bé của Tô Mạch tâm run lên, chẳng lẽ là Từ công công lại tới dạy dỗ nàng? Đem sách cất vào trong ngực, sau đó cùng Tô Dự đi ra tiền thính.
Người tới không phải Từ công công, mà là đại nội tổng quản bên người hoàng đế Lưu Đức Nguyên, đây chính là tâm phúc lớn nhất đi. Thân phận giống Lý Ký loại này, cả đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần.
Lý Ký kinh sợ, không lâu trước đây đại công tử mạo phạm thánh giá bị phạt, hai ngày trước hai huynh đệ còn xông xe ngựa vào Đức Thắng môn. Hôm nay, vị nhân vật trong truyền thuyết này lại xuất hiện trong miếu nhỏ của hắn, cái này, cái này……
Lý Ký không tự giác mà chảy một đầu đầy mồ hôi. Chất tử phiên vương không biết bị luận tội như thế nào thì cũng không liên quan đến hắn. Nhưng mà, hôm qua, thị thiếp của Tô Dự là Từ thị tặng hắn một thùng trà thượng phẩm, thân là thanh quan hắn vốn là cự tuyệt, song Từ thị mở miệng liền nói đây là dì nàng Tương Nam Vương phi đem đến, hắn nào dám không nhận. Vật dù đã thu nhưng mà không có cảm động đâu. Nếu mà tra ra, Hoàng Thượng có thể trị tội hắn một mệnh quan triều đình lại dám lén lút cùng gia quyến phiên vương cấu kết hay không?
Lưu Đức Nguyên an vị ở tiền thính phẩm trà, cho tến tận khi nhìn đến cái bóng người nhỏ xinh, mặt lạnh nghiêm túc già nua đầy nếp nhăn mới nháy mắt biến đổi tràn ra một đóa cúc hoa.
“Thân mình đại công tử vẫn tốt chứ?“. Lưu Đức Nguyên một đường cùng Cảnh Đế hồi kinh, hắn hiển nhiên phát hiện tính nết của Tô Mạch cực kì nhát gan. Sự kiện phát sinh ở Đức Thắng môn, tiểu thế tử chắc chắn không thiếu phần lo lắng hãi hùng.
“Làm phiền công công quan tâm.” Tô Mạch trả lời đến là khách khí lễ độ.
Lưu Đức Nguyên cũng hướng Tô Dự gật gật đầu, “Xem ra nhị công tử thân thể cũng điều dưỡng khá tốt. Quỳ xuống tiếp chỉ đi!”
Mọi người lập tức quỳ đầy đất. Lưu Đức Nguyên tới vì điều gì khác, mà do đại thần trong triều nhiều ngày nay luôn thương nghị chọn lựa vị trí thích hợp cho các vị thế tử. Cho nên, hôm nay đã chọn được những chức quan phù hợp cho họ, ý chỉ này liền được tuyên xuống. Cho đến khi nghe được Tô Dự được phong làm Hộ Bộ Thị Lang, trái tim Lý Ký mới một lần nữa khôi phục sức sống.
Chất tử phiên vương, muốn đi vào trung tâm quyền lực rất khó, nếu theo tiền lệ của những triều đại trước thì bọn họ cũng chỉ được phân chức quan nhàn tản, mọi hành động và tiếp xúc với quan lại đều bị mật thám của hoàng đế giám thị.
Lần đầu tiên, hoàng đế đem chất tử phiên vương nhập lục bộ. Tô Mạch cũng rất giật mình, bạo quân thật đúng là có đủ đảm lược. Nghĩ lại cách xử trí của hắn đối với Đông Sơn vương Phùng Dịch, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
Đồng thời Tô Mạch nghĩ đến một khả năng khác, nếu Triệu Nghị hạ quyết tâm tước phiên, đem coi nối dõi của phiên vương đều thu nạp vào hệ thống quan lại triều đình, sau đó dạy dỗ và huấn luyện bọn họ trung thành và trung tâm cấu hiến cho Hoàng Thượng đầy tận tuỵ, đây mới là cái gọi là giáo hoá của Triệu Nghị. Nếu giáo hóa thoả đáng, có lẽ có thể bảo toàn tánh mạng con tin của bọn họ chưa biết chừng...
Dưới sức tưởng tượng này, Tô Mạch yên lặng mà hưng phấn.
Trong lúc nàng đang hồi hộp chờ Triệu Nghị sẽ phong cho mình chức quan gì, giọng nói của Lưu Đức Nguyên cực kì vang dội mà nói ở bên tai nàng:“…… Khâm thử! Tạ ơn!”
Mọi người ngạc nhiên, đệ đệ uống được một chén to canh bổ, ca ca ngay cả nước cũng không được húp, đãi ngộ khác biệt này không khỏi quá lớn đi? Ngay cả Lý Ký cũng bắt đầu đồng tình với vị Tô đại công tử này.
Tô Dự tiếp nhận thánh chỉ, hỏi Lưu Đức Nguyên, “Không biết công công có biết lần này Hoàng Thượng còn phong ai nữa chăng?”
Lưu Đức Nguyên cười đến rất từ ái, phất tay làm những người khác lui ra, lúc này mới nói: “Lời này nguyên bản lão nô không nên nói, nhưng mà ngày mai lâm triều, toàn kinh thành cũng đều biết. Hoàng Thượng lần này phong ngươi nhập Hộ Bộ, đồng thời còn phong Uy vũ Đại tướng quân La Chiêu nhập bộ binh, Giang Hoài vương thế tử Thi Vinh Tu nhập Hàn Lâm Viện.”
Tô Dự cũng bị chấn kinh một chút. Chính hắn được cấp một chức quan ở Hộ Bộ liền rất khả nghi, La Chiêu tiến binh bộ càng làm người khó hiểu. Ai cũng cho rằng Cảnh Đế trăm cay ngàn đắng thu phục La Chiêu sẽ phong hắn làm Thống soái tam quân, thế nhưng hiện giờ chỉ phong hắn làm một Binh Bộ Thị Lang thường thường?
Lại nói Thi Vinh Tu, làm chất tử phiên vương, nếu hắn tiến Hàn Lâm Viện chỉ là một quan hàn lâm được cung phụng, vốn cũng không có gì không ổn, nhưng cố tình Cảnh Đế lại phong hắn là hàn lâm học sĩ.
Quả thật Thi Vinh Tu này có tài văn chương, chính là, chức vị hàn lâm học sĩ này được ban bố chiếu thư của Hoang Thượng, càng là được bồi dưỡng như đại thần phụ chính phượng đài. Cảnh Đế đăng cơ không lâu, trước đó tả tướng độc tài quyền khuynh thiên hạ, nay thiên hạ thái bình, tất nhiên phượng đài khởi động lại, ai mà không mơ ước vị trí phượng đài ở Hàn Lâm Viện?
Hiện giờ đem Thi Vinh Tu đặt ở vị trí này, Tô Dự nhìn không thấu bàn cờ của Cảnh Đế, đến cả Tể tướng Hạ Khải Chương cũng mơ hồ không biết ý của Cảnh Đế là sao?
Ôi kệ người ta mơ hồ kệ người ta, Tô Mạch chỉ quan tâm hoàng đế xử trí nàng như thế nào?
Vì thế Lưu Đức Nguyên chợt nghe nàng như có như không mà nhẹ giọng lẩm bẩm nói một câu, “Kỳ thật, ta cũng có thể nhập Hàn Lâm Viện……” Vào hàn lâm được cung phụng cũng đúng a!
Trong lòng nàng chỉ có một ý tưởng: Nếu Cảnh Đế không phong quan cho nàng, nàng chỉ có thể cho rằng mình đã trở thành một khí tử, tuyệt đối không có khả năng xoay người.
Lưu Đức Nguyên nhìn Tô Mạch cười đến đặc biệt hòa ái, “Đại công tử, Hoàng Thượng còn có một đạo khẩu dụ cho ngươi, chức quan của người Hoàng Thượng không phải không có suy xét, nhưng chức quan này có điểm đặc thù, Hoàng Thượng muốn chính miệng ban cho ngươi.”
Đôi mắt Tô Mạch lập tức biến đổi tròn vo, ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay thi lễ, “Tạ chủ long ân.”
“Vậy đại công tử cùng lão nô tiến cung diện thánh thôi.”
Tô Dự vừa nghe, mày liền nhăn lại tới, theo sát hai bước, rất có ý muốn cùng Tô Mạch cùng nhau tiến cung. Lưu Đức Nguyên vẫn như cũ cười đến hòa ái, “Nhị công tử, lần trước ngươi không được triệu vào cung, không phải bị phơi nắng hai canh giờ sao?”
Dứt lời, xoay người cúi đầu chào, lãnh Tô Mạch đi.