Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 40: Chương 40: Chương 39




Muốn nói Tô Mạch và Từ Đan Hoa có ân oán gì cũng khó mà nói rõ ràng được.

Gia tộc nhà gian phi Từ thị phỏng chừng gây ra rất nhiều chuyện xấu, đến thế hệ này của Từ thị, cũng chỉ có một nam đinh, cố tình nam đinh kia còn không đến hai mươi liền chết bất đắc kỳ tử, chỉ để lại một thứ xuất nữ nhi Từ Ái Liên. Từ gia không có nam đinh lại không muốn dòng bên đoạt gia sản, hơn nữa lại có gian phi Từ thị làm đại hậu thuẫn, mẫu thân Từ Đan Hoa tức Từ gia tam tiểu thư liền công khai mà ngồi lên vị trí gia chủ.

Hiển nhiên, nàng muốn chọn một hôn phu ở rể. Nhưng mà hôn phu cũng không quá nhiều năm liền qua đời. Lúc ấy mẫu thân

Tô Mạch còn khoẻ mạnh, vẫn là chính phi Tương Nam vương, vì biểu hiện chính mình rộng lượng, liền ra lệnh cho cha Hiểu Nguyệt là Ngô Tề Đạt đi đến Từ phủ giúp đỡ Từ thị, vừa mới sinh oa nhi đang không có chỗ dựa để lo liệu hậu sự cho tướng công nàng ta. Ấy thế mà sự đời không đơn giản, đến giúp người nhưng lại giúp ra tai hoạ. Lúc ấy Tô Mạch cũng chỉ là một nhóc con mới lững chững biết đi, cho nên nàng cũng không rõ lắm thế cục thời điểm đó ra sao. Nàng chỉ nhớ rõ vài năm sau, khi mẫu phi từ trần, Ngô Từ Đạt và Ngô nhũ mẫu cùng hắn rời khỏi viện Chỉ Lan đầu nhập dưới trướng gian phi Từ thị. Tất nhiên Ngô nhũ mẫu không có thuận theo, Ngô Tề Đạt lấy hưu thư bức nàng, Ngô nhũ mẫu lúc ấy liền hiểu được, tên cặn bã này xem các nàng không có ai dựa vào, hắn muốn danh chính ngôn thuận mà cùng Từ thị kia tằng tịu với nhau.

Tháng thứ hai Ngô Tề Đạt liền ở rể Từ gia, từ lúc đó ở bên ngoài bọn họ, người này liền lên làm gia chủ Từ thị.

Nhưng mà ác nhân có ác báo, hai người thành thân hơn mười năm, đừng nói sinh cái nam oa kế thừa hương khói, Từ thị liền ngay cả cái trứng cũng chưa có, vẫn luôn cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất là Từ Đan Hoa.

Tô Mạch chỉ cần tưởng tượng đến người một nhà này liền vô cùng ghê tởm, người như vậy nếu mà nhập kinh, chẳng phải là sẽ gây sóng gió cho mẹ con Ngô nhũ mẫu và Hiểu Nguyệt hay sao?

Người như vậy cố tình lại thuận mắt Triệu Nghị, thật là trời xanh không có mắt.

Tô Mạch đổi thuốc cho cái mông của nàng, thay bộ quần áo sạch sẽ mà buổi chiều Trương Thỉ mang đến, tiếp tục ghé vào trên giường tức giận bất bình.

Triệu Nghị vén rèm tiến vào, nhìn tên này ở long sàng lăn lăn xoắn xoắn thân mình tinh tế, khóe miệng mạc danh mà gợi lên một mạt cười.

“Ái khanh vẫn còn chưa ngủ?”

Tô Mạch chất phác mà nhìn qua, trả lời : “Hoàng Thượng, cái nàng Từ tiểu rất thích tranh đoạt đồ vật của người khác“.

Sau một lúc suy nghĩ Triệu Nghị

mới hiểu được vật nhỏ này đang cáo trạng đây, vì thế hắn rất khí độ mà nói: “Nàng

kia thật ra cũng rất đáng yêu.”

Đôi mắt Tô Mạch đăm đăm lại như hờn giận, quay đầu lại, ghé vào trên giường uống một ngụm nước, không cam lòng mà nói: “Nhưng là, nàng cướp được liền sẽ ném đi, không biết quý trọng một chút nào“.

Triệu Nghị đúng là bị vật nhỏ này chọc cười, đem ly nước trong tay nàng đoạt lấy, “Ngươi lại uống, buổi tối chẳng lẽ muốn trẫm hầu hạ ngươi đi tiểu đêm?”

Tô Mạch ngây ngốc, lúc này mới ý thức được, đêm khuya tĩnh lặng, bạo quân còn ở sau Điện Tuyên Chính lăn lộn mù quáng cái gì?

“Hoàng Thượng, sao người vẫn còn chưa trở về Thừa Càn Cung nghỉ tạm?”

Triệu Nghị lại nói: “Không phải ngươi nói cùng nàng chỉ có vài lần chi duyên hay sao? Làm sao biết nhiều chuyện như vậy?” Còn toàn là chuyện xấu.

Triệu Nghị bắt đầu cởi quần áo, Tô Mạch nhấp nhấp miệng, yết hầu nuốt nước bọt, “Nghe nói điện Sương Hoa so với Điện

Tuyên Chính thoải mái hơn.” Kia mới là ngươi phòng ngủ của ngươi, làm gì mà lại cùng ta đoạt giường?

“Tất cả mọi người đều là nam nhân, không cần giống như nữ nhân cố kỵ như vậy.” Làm một cái quân chủ nhân từ, phiên vương nếu đã để thế tử vào kinh, hắn đương nhiên sẽ phụ trách giáo hóa, làm cho tam quan của Tô Mạch về chính phái đến quang minh đại đạo mà đi lên. Triệu Nghị đối với bộ dạng của thân thể mình vẫn là rất có tin tưởng, Tô Mạch chỉ cần có thể nghiêng về sức quyến rũ của hắn, hẳn sẽ không bị nam nhân tùy tiện khác quyến rũ. Cái này gọi là lấy độc trị độc!

Đôi mắt nhỏ của Tô Mạch chậm rãi hạ xuống cổ của Triệu Nghị, quần áo thoáng mát, cơ bắp cuồn cuộn kia nàng không chỉ thấy qua một lần, quần áo ăn mặc nửa che nửa hở như vậy so với không mặc càng thêm sức quyến rũ dụ hoặc.

“Hoàng Thượng như thế này sao hợp với quân thần chi lễ.” Quân thần cùng giường mà ngủ, ngươi cũng không sợ bị lão thần tiền triều lên án?

Triệu Nghị lông mày rung lên, “Trẫm phong ngươi làm ngự tiền hầu ứng, giúp

trẫm gác đêm, việc này cũng coi như thuộc bổn phận, rất hợp quân thần chi lễ.”

Tô Mạch lại ngốc ra, hoá ra nàng được đãi ngộ như tiểu thái giám?

Trong đầu nàng suy nghĩ có phải bạo quân sẽ ném miếng vải rách cho nàng để ngủ khiến nàng phải bò trên đất một đêm hay không, Cảnh đế chỉ chỉ ra một chỗ ở bên cạnh, rồi ngồi xuống giường nói:

“Để trẫm ôm ngươi qua đó hay vẫn là ngươi tự thân vận động?“.

“Vi thần, vi thần chính mình có thể đi!” Tô Mạch như được đại xá.

Từ trước đến nay Triệu Nghị chưa gặp một người nào có thể chiếm dụng long sàng hiển nhiên như thế. Cứ làm như vừa rồi, hắn để nàng đi nghỉ ngơi, thế nhưng dám công khai bò lên long sàng của hắn. Mà hôm nay, hắn xuất phát từ tâm thế đạo nghĩa của một quân chủ nhân từ cho nên mới đem hắn bế lên long sàng bôi thuốc, ấy vậy tên kia dám công khai nằm lăn trên giường không đi, mới vừa rồi, tựa hồ còn có ý muốn đuổi ngôi cửu ngũ chí tôn là hắn đi ra ngoài……

Triệu Nghị cười, cười đến thực ôn hòa.

Tô Mạch cảm thấy áp suất nơi này có điểm hạ thấp, chậm rãi mà dịch đi, không phải nàng muốn ở lại chỗ này, mà là hơi động một chút, trên mông liền truyền đến đau đớn xuyên tim.

Người này nha, chính là như vậy, thời điểm có thể tránh đau khổ, tất nhiên sẽ lựa chọn

phương thức hành động là rời xa nó. Cảnh Đế nhìn Tô Mạch từ tận cùng bên trong mà dịch ra ngoài, tay rồng nhấc lên, tuỳ tiện chụp đến, vài bước liền đem người ném giữa giường.

Tô Mạch bị hành động thô lỗ này làm cho lưng toát ra một mảng mồ hôi lạnh, nhưng khi ngẩng đầu, trên mặt lại cười tủm tỉm, cung kính mà nói, “Hoàng Thượng, vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt“.

Triệu Nghị liếc nàng một cái, cái cảm giác bất an ẩn ẩn này thật đúng là khó mà nói. Hắn chính là muốn nhìn, có thực sự hay không có tà môn như vậy?

Nhưng thế sự trước nay luôn rất tà môn, không phải hắn ngôi cửu ngũ bá khí có

khả năng thao túng. Lúc này Cảnh Đế mới nằm xuống không đến một khắc, liền truyền đến tiếng hít thở trầm ổn.

Tô Mạch bò dạy ngồi trên giường lại không thể nào ngủ được. Trong điện tối đen như mực, cái gì cũng đều mơ hồ nhìn không rõ hình dáng thực dễ dàng khiến người ta mơ màng. Nàng vốn không phải một người sợ bóng đêm, mà do thân thể của mình không thể che dấu toàn bộ trong chăn khiến cho người ta phải lo lắng.

Dáng người nàng cùng với nam nhi cao lớn không giống nhau. Cho dù nàng nghiêng người ghé vào thành giường, một đoạn cẳng chân cũng chỉ vươn được tới ra ngoài. Mặc dù khó khăn nhưng nàng cũng không lùi bước, nàng chỉ là sợ hãi rằng đang ngủ thì có người vươn tay đến bắt lấy bàn chân của nàng. Loại sợ hãi này là nàng từ nhỏ tạo thành, cho nên, mỗi lần ngủ, nàng cơ hồ đều đem chính mình lăn đến tận bên trong giường mới có thể an tâm ngủ.

Tô Mạch mơ mơ màng màng mà vài lần ngủ lại vài lần thức giấc, nàng cảm giác được chân lạnh căm căm, lai nhanh nhẹn kéo chân lên, nhưng lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, khó tránh khỏi đau đến hít vào thở ra.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại lăn lộn một đêm, không thể nào ngủ được an ổn, suốt đêm còn mơ thấy ác mộng.

Một đêm này Cảnh Đế lại ngủ đến vô cùng ngon giấc. Ngủ thẳng đến tận sáng sớm hôm sau. Hắn đột nhiên mở mắt ra, xoay người xuống giường, thấy ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi. Tâm trạng Cảnh Đế có điểm không tốt, quay đầu thấy Tô Mạch chính là lấy tư thế vô cùng kì quoặc nửa ngồi nửa nằm mà ngủ trên giường. Tâm trạng khó chịu cũng tan đi không ít.

Lưu Đức Nguyên nghe được động tĩnh, chạy nhanh tiến vào hầu hạ Cảnh Đế rửa mặt thay quần áo.

“Hiện tại giờ nào?”

Lưu Đức Nguyên mặt già cười đến thực rụt rè, còn nhàn nhạt mà nhìn lướt qua ngồi bên kia giường.

“Bẩm Hoàng Thượng, giờ mẹo một khắc, cần thượng triều.”

Triệu Nghị đi đến ngồi giường trước, nhìn người đang ngủ Tô Mạch, cùng với trên giường một bãi nước miếng, mày nhăn lại, ma xui quỷ khiến mà nâng tay lên, dùng long bào vừa mới mặc đem khóe miệng nàng chà lau sạch sẽ.

Động tác này làm rất tự nhiên và trôi chảy,

không có một chút vấp váp nào. Ngay cả ánh mắt ghét bỏ yêu thương cũng không có một chút nào che dấu.

Lưu Đức Nguyên đem hết thảy điều này xem ở trong mắt, dùng giọng điệu cực kì đứng đắn mà bẩm báo: “Tối hôm qua

Hoàng Thượng ngủ ngon giấc không?” Sáng sớm, hắn lại đây hầu hạ Cảnh Đế rửa mặt chải đầu, liền nghe thấy quân cận vệ kia canh ở ngoài giúp tên lính thị vệ nhiều lần trải qua trang thái khói mù bộ dáng đang trong trạng thái mười phần thanh khí.

Còn vô cùng kích động mà tính toán tối hôm qua Cảnh Đế có giấc ngủ thời gian tương đối dài, suốt bốn canh giờ, đừng nói đến trước đó vài ngày kia mất ngủ đến phát rồ khủng bố hình dáng của bọn thị vệ, cho dù tính tới trạng thái tốt nhất trước kia, cũng không ngủ được thời gian dài như vậy.

Triệu Nghị hếch mũi lên không tỏ ý kiến gì mà hừ một tiếng, ngón tay xẹt qua chóp mũi Tô Mạch, ý thức được một độ ấm khác thường, ngay sau đó lại xoay tay thăm dò cái trán của nàng —— mẹ nó, vật nhỏ này

sao lại yếu ớt như vậy, thế nào lại đang sốt đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.